Trời bắt đầu nhiều mây, mấy ngày gần đây thành phố chìm trong sương mù và mưa, hôm thì mưa phùn hôm thì nhiều mây âm u.
Lâm Tiêu bước ra khỏi công ty, treo chiếc túi trên cánh tay và cầm chiếc ô màu xanh nhạt mới mua hôm trước.
Mưa không lớn lắm, rơi lách tách trên ô, âm thanh cũng không lớn lắm.
Chuông điện thoại vang lên, Lâm Tiếu vừa đi vừa nhấc máy.
Là mẹ cô gọi.
“Mẹ? Có chuyện gì vậy ạ?” Lâm Tiếu một tay cầm ô, tay kia cầm điện thoại di động.
“Con gái, con nghỉ làm chưa, con ăn chưa đó?”
“Dạ chưa, hôm nay con tăng ca, vừa mới rời khỏi công ty.” Một chiếc xe chạy ngang qua, nước trên mặt đất tạt vào chân Lâm Tiêu, khiến cô sợ đến mức suýt nữa làm rơi cả điện thoại.
“Con gái, có chuyện gì vậy?” Mẹ cô quan tâm hỏi.
Lâm Tiêu không muốn mẹ lo lắng, “Không sao, không sao ạ.”
Lâm Tiêu kẹp điện thoại giữa vai và má, lấy một gói giấy trong cặp ra, nói với mẹ: “Mẹ ơi, bây giờ con vẫn đang ở ngoài đường, không tiện nói chuyện với mẹ đước, để về đến nhà rồi con gọi lại cho mẹ.”
“Được rồi, được rồi, mau về đi. Mà này, con cũng nên để ý mà tìm bạn trai đi.”
Đây là điều mà Lâm Tiêu sợ nhất. “Con biết rồi, con biết rồi.”. Sợ là mẹ cô sẽ nói dong dài tiếp nên tạm biệt xong cô liền cúp điện thoại.
Bỏ điện thoại vào túi, lấy khăn giấy ra bắt đầu lau nước bắn lên bắp chân.
Liếc nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ, Lâm Tiếu chạy nhanh về nhà.
Thật ra, ở đây cũng không hẳn là nhà Lâm Tiêu, nói đúng hơn là nhà cô thuê, nhưng cô đã sống ở đây mấy năm rồi, nên cô coi đây như là nhà của mình.
Lâm Tiêu đã hai mươi chín tuổi, giờ cô tự làm một mình, tự nghỉ làm, tự sống một mình, ăn một mình, ngủ một mình và làm việc gì cũng một mình.
Đôi khi Lâm Tiếu không khỏi nghĩ rằng thành phố này hình như có chút cô đơn.
Tuy nhiên, có vẻ là người thật sự cô đơn ở đây chỉ có mình cô.
Nhớ lại lời mẹ cô hay nói, “Con cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc phải lập gia đình”, mẹ cô còn nói “Nếu mệt quá thì về đây, về quê tìm người thích hợp hơn cũng được.”
Không phải Lâm Tiếu chưa từng nghĩ đến từ bỏ, nhưng cô đã ở đây mười năm kể từ khi học đại học ở đây năm mười tám tuổi.
Mặc dù trước đây cô cũng gặp khó khăn ở một vài công ty, nhưng bây giờ công việc của cô cũng đang ngày một thăng tiến, cô không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.
Lâm Tiêu nằm ở trên giường nghĩ, làm gì có ai lại không muốn tìm bạn trai cơ chứ? Mấy năm nay nhìn người khác kết hôn sinh con, cô cũng rất ghen tị, mà vốn dĩ ai cũng đều ghen tị trước khi tìm được người thích hợp với bản thân thôi.
Bụng cô bắt đầu réo lên, lúc này Lâm Tiên mới là mình còn chưa ăn. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời gần tối.
Cô uể oải đứng dậy khỏi giường, lục tung tủ lạnh trong phòng khách, nhưng không có gì để ăn.
Lâm Tiêu chán nản xoa trán, mấy ngày qua cô làm thế nào để sống được vậy?
Cô không muốn ăn đồ ăn bên ngoài, nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài việc thay quần áo xuống nhà mua đồ ăn.
Lâm Tiêu luôn thích ăn mì bò ở quán mì ở tầng dưới, bò viên ở đó rất lớn, nước dùng rất vừa miệng và đậm đà, vốn dĩ đã đói bụng rồi, nghĩ đến đây thôi là nước miếng cô cũng gần ứa ra rồi.
Bước tới cửa lầu một, mưa vẫn như trút nước, quán mì đối diện cách nhà Lâm Tiêu khoảng m.
Lâm Tiếu mở ô, lon ton chạy qua, bởi vì đã hơn bảy giờ tối, bữa tối thì đã qua còn bữa khuya thì chưa đến nên quán cũng không có nhiều người lắm, chỉ lác đác một hai người.
Lâm Tiêu là khách hàng lâu năm ở đây, nhân viên không có ở đó nên cô quen cửa quen nẻo bước thẳng vào trong nói: “Chú Vương, cho cháu một tô mì bò lớn, thêm thịt viên ạ!”
Chú Vương không trả lời, Lâm Tiêu nghi ngờ nhìn vào bên trong, giây tiếp theo liền nhìn thấy một bàn tay kéo tấm rèm màu đỏ, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú mà xa lạ.
Người nọ mỉm cười với cô, giọng nói êm tai: “Chú Vương không có ở đây, nhưng tôi có thể làm cho cô.”
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm vào người lạ này một lúc, sau đó mới phản ứng, “Ồ, được thôi.”
Người nọ lại cười với Lâm Tiêu, sau đó buông rèm xuống, đi vào phòng bếp.
Lâm Tiêu ngồi ở bàn chờ tô mì bò lớn của cô, nghịch điện thoại một hồi, ngón tay gõ lên mặt bàn một lúc.
Người đàn ông vừa rồi, không đúng, phải là chàng trai mới đúng.
Có vẻ như cậu ấy cũng khoảng hai mươi mấy tuổi thôi, chắc là sinh viên đại học, Lâm Tiêu nghĩ.
Lâm Tiêu và chú Vương rất thân thiết, trước đây chú Vương trong lúc nói chuyện với cô, chú ấy có nói rằng có một cậu con trai đang học đại học, tình cờ lại là trường đại học mà Lâm Tiêu theo học trước đây.
Chú Vương còn nói đợi con trai ông đến thì sẽ giới thiệu cho hai người họ làm quen, còn nói đùa Lâm Tiêu có thể cân nhắc con của ông, thằng bé không tồi đâu.
Nếu mà con trai của chú Vương thật sự hai mươi tuổi, Lâm Tiêu hơn cậu tận chín tuổi, như vậy Lâm Tiêu chỉ có thể coi đó là lời nói đùa.
Đợi khoảng mười phút, khuôn mặt của Lâm Tiếu cuối cùng cũng đờ đẫn.
Lúc chàng trai đi ra, Lâm Tiêu chỉ thấy cậu mặc quần áo bình thường, không phải đồng phục của quán, xem ra cậu ấy chỉ ở đây giúp trông quán một lúc.
“Tô mì bò lớn, thêm bò viên lớn.”
Lâm Tiêu ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười của cậu, cô cong miệng, “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Chàng trai đặt tô mì xuống rồi rời đi, khi Lâm Tiêu cầm đũa định ăn thì phát hiện những miếng thịt trong tô đã tăng gấp đôi so với bình thường, cô sững sờ một lúc rồi quay đầu liếc nhìn bên trong, cậu ấy đã đi vào trong.
Trong lòng tràn ngập hơi ấm, không khỏi cười mỉm.
Điện thoại trong túi cô bỗng vang lên, khi nhìn thấy số điện thoại người gọi đến, cô mới nhớ ra mình chưa gọi lại cho mẹ.
Cô đành vừa ăn mì vừa trả lời điện thoại, mẹ cô trong điện thoại nói rất nhiều, dặn cô phải nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống đầy đủ, cuối cùng còn bảo cô nên tìm bạn trai.
Lâm Tiêu vừa liếc mắt vừa nói: “Con biết rồi, năm sau con về ăn Tết sẽ mang về cho mẹ một chàng được chưa?”
“Đợi đến tết cũng hơn tám chín tháng, Quốc Khánh này mang về luôn đi!”
“Mẹ, mẹ thế này là đang làm khó con đó! Bạn trai ở đâu ra mà muốn là có liền chứ ạ? Cho dù hiện tại có quen được người nào cũng không thể đưa về nhà luôn dịp Quốc khánh được. Mà hiện tại cũng không tìm được luôn đâu!”
Giọng Lâm Tiêu không lớn tiếng, nhưng đủ để một hai người trong quán nghe đước.
Lâm Tiếu ngượng ngùng ho khan một tiếng, “Được rồi, con biết rồi, mẹ cũng chăm sóc bản thân thật tốt. Mà này, mẹ đừng để bố thức khuya nữa đấy, sức khỏe quan trọng hơn. Vângggg, được rồi ạ, tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, bên ngoài trời đã tạnh mưa, nhưng trời cũng dần tối, Lâm Tiêu cũng không phân biệt được là trời đầy mây hay là trời đã tối.
Trong lòng cô có chút chạnh lòng, nhưng khi nhìn xuống thấy những miếng thịt bò trong bát, cô vẫn cố gắng hết sức để mỉm cười.
Có thực mới vực được đạo, quan trọng hơn vẫn là lấp đầy bụng trước đã!
Lúc quay về thì trời không còn mưa, khi Lâm Tiếu về đến nhà mới phát hiện để quên ô ở quán mì.
Ngày mai cô phải đi làm sớm. Mà quán mì của chú Vương không mở bán bữa sáng, vì vậy sáng mai cô không thể lấy ô được.
Lâm Tiêu sống ở tầng năm, mặc dù không quá cao nhưng tòa nhà lại không có thang máy nên phải leo lên leo xuống.
Cô ấy chưa kịp trút hơi thì lại phải leo xuống lại, dù rất mệt nhưng Lâm Tiêu vẫn phải đi.
Có thể vì thời tiết, có thể vì áp lực công việc, cũng có thể vì những lời nói của mẹ. Nên lúc này, mọi khó chịu, tủi thân trong lòng dường như bị đẩy trào ra.
Lúc này, Lâm Tiêu thật sự rất muốn có một người để cô có thể dựa vào, cô rất muốn, nhưng cô lại không có, dù là sửa ống nước bị tắc, bóng đèn hỏng hay việc gì khác, cô đều phải tự mình làm tất cả.
Cô hoàn toàn có thể làm được những điều đó, nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn muốn có một người để nương tựa.
Mặt cô dần phiếm đó, tầm nhìn dần dần mơ hồ, nhưng cô vẫn không thể dừng bước của mình.
Lâm Tiêu lau đi nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy không ngừng lại.
Không để ý phía trước, cô vô tình đụng phải ai đó.
Lâm Tiêu nghẹn ngào nói, “Xin lỗi.”
“Chị Lâm Tiêu?”
Lâm Tiêu bối rối ngẩng đầu lên, chàng trai đã cho cô thêm thịt bò ở quán mì.
“A, là cậu!” Lâm Tiêu lo lắng cậu ấy nhìn thấy mình khóc nên quay người lại giả bộ như vừa làm mất thứ gì đó, vừa vội vàng lau mắt vừa cúi người giả vờ tìm kiếm.
Sau khi lau xong, cô đứng thẳng dậy nói: “Tìm thấy rồi, bông tai của tôi.” Sau đó, cô đưa khuyên tai bạc trên tay lên cho cậu xem qua, như để chứng minh rằng vừa rồi cô thực sự đang tìm kiếm thứ gì đó. Tuy nhiên, đó chỉ là món đồ trang sức cô lấy ra từ trong túi.
Chàng trai không nói nhiều mà chỉ lặng lẽ nắm chặt chiếc ô trong tay với nụ cười trên môi.
Sau đó, cậu đưa ô cho Lâm Tiêu, “Đúng rồi, đây là ô của chị đúng không? Nó để quên ở trong quán.”
Lâm Tiếu nhìn chiếc ô màu xanh nhạt trong tay c, trong lòng lại tràn đầy ấm áp, “Cảm ơn.”
Có thể do cô gặp được một chàng trai tốt bụng ngay lức bản thân quá yếu đuối, nên trái tim của cô rất dễ dàng để rung động.
Lâm Tiêu cầm ô, “Tôi sơ ý quá, để quên ô mất.”
Chàng trai mỉm cười và lắc đầu, “Có mấy ai cái gì cũng nhớ được hết đâu? Em cũng hay bị thế lắm.”
Lâm Tiêu biết cậu đang an ủi mình, mỉm cười, muốn nói cảm ơn, nhưng cậu ấy đã nói trước một bước.
“Có phải chị lại muốn nói cảm ơn nữa không?”
Không ngờ rằng cậu sẽ đoán được suy nghĩ của mình, Lâm Tiêu có chút xấu hổ cúi đầu nhẹ.
Nụ cười trên mặt chàng trai biến mất, trong lòng có chút xót xa, mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không nói ra được.
Mặc dù có chút ngượng ngùng khi nói lời cảm ơn một lần nữa, nhưng Lâm Tiêu vẫn cảm ơn cậu lần nữa.
Nói xong cô quay người định đi lên lầu thì đột nhiên bị người ở phía sau ôm lấy.
Vẫn đang còn ngạc nhiên thì giọng nói của chàng trai truyền đến từ phía sau. “Nếu, nếu chị cần, thì em nhất định sẽ ở bên cạnh chị.”
Lâm Tiếu chưa kịp phản ứng thì người phía sau đã hôn lên má cô một cái rồi chạy xuống lầu.
Chạy đến góc cầu thang, cậu gãi gãi sau đầu, mặt đỏ bừng nói với Lâm Tiêu, “Mà này, tôi, tôi tên là Dương Diệu, Diệu trong Diệu Nhãn!”
Diệu Nhãn: Rọi sáng
Nói xong, cậu biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Tiêu trong vài giây.
Lâm Tiêu cầm ô nhìn góc cầu thang trống trải, vẻ mặt bối rối.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?