Có một vài vấn đề thuộc phạm trù không thể nghĩ đến, bởi vì vừa nghĩ tới thì sẽ mọc lên như măng mùa xuân, bắt đầu vượt khỏi tầm tay.
Sáng hôm sau Miêu Miêu thức dậy đã thấy Chu Viên gửi tin nhắn, [Thức dậy chưa?]
[Mới vừa dậy.] Miêu Miêu nhanh chóng trả lời, [Em trai của cậu đã quen sống với cậu hơn chưa?]
[Không quen được.]
Hoa Miêu Miêu vốn tưởng rằng đối phương sẽ nhắn lại khá tốt hay gì đó, kết quả không ngờ lại trực tiếp nhắn là không quen được.
Cô cầm điện thoại nằm trên giường, bản thân cũng không chú ý đến nụ cười của mình trìu mến mức nào, [Vậy tại sao lại không quen được? Em trai của cậu làm phiền cậu sao?]
[Chắc nó thuộc giống chó Husky, sáng nay mới 4 giờ đã dậy kêu mình đi làm bữa sáng, nó còn đòi ba món một canh nữa.]
[Vậy cậu có dậy không?] Miêu Miêu nghĩ đến hình ảnh đó, cảm thấy rất đáng yêu.
[Không dậy không được, nó cứ nhảy trên giường, mới vừa nấu xong rồi nó đang ăn.]
Miêu Miêu rất tự nhiên trả lời, [Vậy cậu có muốn ngủ một lát nữa không? Để tớ qua giúp cậu chăm em một lát được không?]
Bây giờ Miêu Miêu muốn đi qua nhà Chu Viên cũng không còn mất nhiều thời gian nữa.
Chu Viên nhanh chóng gửi tin nhắn.
[Được.]
Miêu Miêu thay xong quần áo, đang định đi ra ngoài thì đúng lúc đụng trúng mẹ quay về.
“Con đi tìm Tinh Tinh sao?” Mẹ Hoa hỏi.
Miêu Miêu dạ một tiếng, “Buổi trưa con sẽ về.”
Lúc ra ngoài mặt cô đỏ bừng, sao cô không nói thẳng với mẹ là cô đến nhà Chu Viên giúp anh chăm sóc em trai mình chứ.
Tới nhà Chu Viên đã thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, mà dáng vẻ của Chu Đôn lại rất có sức sống.
Miêu Miêu rất ít khi thấy trạng thái này của Chu Viên, nói với anh, “Cậu đi ngủ một lát đi, tớ và Chu Đôn vào phòng khách xem tivi.”
“Làm phiền cậu rồi.” Chu Viên nói.
Lúc Chu Viên vào phòng ngủ, Chu Đôn nói, “Chúng ta thật sự xem tivi sao? Xem cái gì đây?”
Miêu Miêu nhìn người em trai này của Chu Viên, cảm thấy lúc trước Chu Viên hoàn toàn kém xa thằng nhóc này, cô nhớ rõ hình như Chu Viên không thích nói chuyện.
Miêu Miêu bế Chu Đôn lên, ôm đến phòng khách, “Em muốn xem cái gì? Chị xem chung với em.”
Miêu Miêu vừa nói vừa bật TV lên, sau đó trên màn hình lại hiện lên nội dung không thích hợp cho trẻ nhỏ xem.
Bởi vì tất cả đều là nội dung liên quan đến tin tức tài chính và kinh tế.
Miêu Miêu còn đặc biệt điều chỉnh lại âm thanh để không ảnh hưởng đến người đang ngủ.
Chu Đôn nhanh chóng chọn một bộ phim hoạt hình, vừa xem vừa giả bộ lơ đãng hỏi Miêu Miêu, “Chị là bạn của anh ấy sao, anh ấy có đúng là rất thông minh không? Lúc đi học anh ấy không phạm một lỗi sai nào sao?”
Miêu Miêu nhớ lại, “Không có, cậu ấy rất thông minh, làm sao vậy?”
“Không có gì. Một lỗi sai cũng không có, chắc chắn không phải là người bình thường.”
“Nói như vậy cũng không sai, cậu ấy là thiên tài.” Miêu Miêu khen ngợi, Chu Viên mới đi học được vài hôm mà đã có thể thi được điểm tối đa môn vật lý và hóa học.
Dù cô có ra roi thúc ngựa cũng không đuổi kịp khả năng học tập này của anh, nằm mơ cũng muốn có năng lực như vậy.
Chu Đôn chu miệng, rất bất mãn, “Vậy thì có gì đặc biệt đâu, anh ấy chơi Tiêu Tiêu Nhạc còn không cao bằng em.”
Bây giờ Miêu Miêu đã hiểu được vì sao lúc nãy đứa bé này lại hỏi câu đó rồi, ngẫm lại xem, có anh trai là một thiên tài thì hẳn là mọi người xung quanh đều biết hết, vậy thì từ khi đứa bé này sinh ra chắc là không thể tránh khỏi việc bị so sánh với người anh trai thiên tài.
Miêu Miêu nói, “Đúng vậy, chẳng có gì ghê gớm cả, có một thứ mà cậu ấy không bằng được em.”
Chu Đôn bật người quay đầu lại, không thèm xem ti vi, “Cái gì? Anh ấy có cái gì không bằng em?”
“Em có anh trai, cậu ấy không có anh trai.”
Chu Đôn: “…. Hoa Miêu Miêu, chị đang giỡn với trẻ em sao?”
Miêu Miêu nhìn bạn nhỏ to như hạt đậu này, không dám gật đầu, sợ thật sự làm đối phương tức giận.
Chu Đôn thở dài, giống như gặp phải một nan đề thế kỷ, “Người anh trai này không xứng chức chút nào, anh ấy chưa bao giờ chơi với em.”
“Có lẽ chỉ là do lúc đó tới thời gian con người muốn ngủ thôi.” Miêu Miêu nói.
“Nhưng mà anh ấy ghét em.”
Miêu Miêu kinh ngạc, ngày hôm qua còn dẫn nhau đi chơi còn có cùng đi xem phim, cô vậy mà không phát hiện ra.
“Làm gì có, anh trai em làm sao có thể ghét em được, em là em trai duy nhất của cậu ấy.”
Chu Đôn không nói, Miêu Miêu nhìn nhóc bĩu môi thì biết là nhóc vẫn còn đang tức giận.
Chẳng trách sáng sớm hôm nay đã quấy rầy Chu Viên, chắc là bởi vì tức giận rồi.
Miêu Miêu đứng lên cầm quả kiwi, trên bàn không có dụng cụ lột vỏ nên Miêu Miêu cầm kiwi đi tìm dao gọt trái cây.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ bên cạnh thì nghe được Chu Viên vẫn đang nghe điện thoại bên trong.
Cô nghe được cậu nói một câu, “Cô ấy tất nhiên cái gì cũng tốt.”
Miêu Miêu: “….” Cô chưa từng nghe anh dùng giọng điệu như vậy.
Không biết người đó là ai cũng không biết cô ấy trong câu đó là ai? Chẳng qua là cô cảm thấy trong lòng là lạ.
Miêu Miêu vội vàng gọt vỏ kiwi sau đó quay lại trong phòng khách, Chu Đôn thấy có đồ thì lại bắt đầu ăn, không còn tức giận nữa.
Lúc này đến Miêu Miêu lơ đãng hỏi, “Chu Đôn, anh trai em ở nhà có thường xuyên gọi điện thoại không.”
“Chị Miêu Miêu, có phải chị muốn hỏi anh trai em có bạn gái chưa đúng không?”
Miêu Miêu: “….” Đúng là em trai ruột.
“Mẹ của em nói nhà của em phải dựa hết vào em, đời này chắc chắn anh trai sẽ không kết hôn.”
Miêu Miêu: “….”
Chu Đôn tiếp tục nói, “Có điều anh của em nói anh ấy có thích một nữ sinh, ba của em còn nói đã hứa hôn từ lâu rồi.”
Miêu Miêu sửng sốt, sau đó ừ một tiếng, “Vậy thì tốt.”
Miêu Miêu thở dài, cũng may, cũng may, bản thân chưa nói với bất kỳ người nào, chuyện này giữ trong lòng là được vạn lần không thể bị người khác biết, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Với chỉ số thông minh đáng thương kia của Đặng Phong hẳn là không đoán ra được đâu.
Miêu Miêu nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lúc này đang là nắng sớm nên ánh mặt trời thật là chói mắt.