Miêu Miêu cứ vậy mà bị kéo đi, bầu không khí giữa hai người lại trở nên kỳ lạ, rõ ràng lúc nãy vẫn còn đang trò chuyện rất vui vẻ qua tin nhắn thậm chí còn đùa giỡn với nhau.
Lúc ở một mình lại trở nên ngượng ngùng.
Chu Viên mở miệng nói, “Cậu có muốn uống nước không? Bên kia có máy bán hàng tự động, mình mua một chai cho cậu.”
Miêu Miêu: “….” Xem ra không chỉ có mình cô là người duy nhất không có kinh nghiệm yêu đương, không biết ở một mình nên làm gì.
Miêu Miêu đi bên cạnh Chu Viên, “À thì, lúc nãy bọn mình đã quyết định xong rồi đúng không?”
“Chuyện bạn trai ngầm?” Chu Viên quay đầu lại nhìn cô.
Miêu Miêu khuyên anh, “Bây giờ bọn mình là học sinh cấp 3 nên phải tập trung vào việc học, hơn nữa…. Tớ là lớp trưởng, nếu tớ dẫn đầu yêu đương chắc chắn sẽ bị mời phụ huynh, ảnh hưởng không tốt.”
Chu Viên nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, Miêu Miêu bị anh nhìn thì không nói được nữa mà quay mặt đi, “Cậu đừng nhìn tớ như vậy.”
Chu Viên nói, “Lúc cậu nói chuyện mình không nhìn cậu thì nhìn cái gì?”
Miêu Miêu: “Bọn mình vừa đi vừa nói chuyện, cậu nhìn đường đi.”
Bọn họ đi trong đám đông, người tới người lui đi đến những nơi khác nhau, mười ngón tay hai người rất nhanh đã đan xen vào nhau.
Ai cũng không nói gì, nhưng mà nụ cười trên mặt đều giống nhau.
Thật ra Chu Viên cản bản không để quên thứ gì, anh nói như vậy chỉ để tìm một lý do ở cùng mà thôi.
Đương nhiên là muốn ở cùng rồi, hai người mới vừa xác định quan hệ, cho dù tâm lý Chu Viên có trưởng thành đến đâu thì đứng trước tình yêu vẫn chỉ là một thằng nhóc.
Thậm chí anh còn không biết tiếp theo phải làm gì, trước đây anh chưa từng có trải nghiệm như thế, cho dù là trong thời gian khó khăn nhất anh cũng biết bước tiếp theo phải làm gì.
Mà cảm xúc dâng trào trong lòng anh ngay giây phút này đã khiến anh hiểu được vì sao từ trước đến giờ tình yêu lại được ca tụng như thế, bởi vì cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Cũng thật sự làm cho người khác không thể nào chống đỡ được.
Miêu Miêu không suy nghĩ nhiều như anh, lúc nắm tay Chu Viên trong lòng cô chỉ nghĩ đến một chuyện, đó chính là lúc quay về phải nghe được bài hát tỏ tình đó, không biết bây giờ cô có thể tìm được trên mạng không.
Miêu Miêu vốn tưởng rằng muốn tìm ra sẽ hơi khó, nhưng mà…. Người đẹp trai đúng thật là tài nguyên quý hiếm, mà nam sinh đẹp trai thì càng quý hiếm hơn.
Vậy nên video Chu Viên ca hát lập tức bị đưa lên hot search, lúc Miêu Miêu bấm vào tay còn hơi run.
Tuy đã bỏ lỡ bản trực tiếp tại hiện trường nhưng khi xem lại bản online cô vẫn cảm thấy tim đập hơi nhanh.
Tạp âm ở hiện trường rất lớn, vì vậy video này hẳn không phải do ban tổ chức đăng lên mà là do có khán giả quay lại.
Miêu Miêu nhìn phút cuối anh buồn bã rời đi thì mới hiểu được khi đó bản thân không có mặt chính là đả kích vô cùng lớn đối với anh, trong nội tâm cô tràn ngập áy náy.
Miêu Miêu nằm trên giường, nhịn không được gửi tin nhắn cho Chu Viên.
[Cậu ngủ chưa?]
[Vẫn chưa, ngủ không được.]
Miêu Miêu thấy anh còn chưa ngủ thì gọi điện thoại cho anh.
Chỉ nghe được một tiếng bíp người bên kia lập tức kết nối, sau đó nghe thấy giọng nói vui vẻ của anh, “Hửm.”
Rõ ràng chỉ là một chữ nhưng trong giọng điệu lại hơi nhấc cao.
Mặt Miêu Miêu thoáng cái đỏ bừng, “À thì, lúc nãy tớ đã nghe cậu hát.”
“Êm tai không?”
“Tớ chỉ muốn nói tớ cũng thích cậu, sau này tớ sẽ không để cho cậu phải khóc đâu.” Miêu Miêu cẩn thận nói.
Bởi vì cuối bài hát có câu, “Phải đến khi anh gặp em anh mới hiểu được nước mắt của anh không rơi vì em và cũng sẽ không rơi vì người khác.”
Miêu Miêu nghĩ cô mới là người dễ rơi nước mắt.
Nước mắt của cô dễ rơi đến mức tức giận, bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều, khi còn bé thỉnh thoảng cô chỉ nghe một câu nói đã có thể muốn khóc ngay.
Giống như bây giờ, cô đang có cảm giác muốn khóc.
Mười năm trước bọn họ quen biết nhau, lúc đó không ai có thể nghĩ tới mười năm sau họ sẽ ở cùng nhau.
Thậm chí hai chữ Chu Viên đã biến mất một khoảng thời gian rất dài trong cuộc sống của cô.
Miêu Miêu nghe thấy giọng nói Chu Viên ở đầu bên kia, nghe giọng nói dịu dàng trầm thấp của anh lại nhớ tới anh không thông báo chút nào đã một mình chuyển trường….
Lúc đó nước mắt Miêu Miêu đã rơi không ngừng được, mới vừa rồi cô còn đang suy nghĩ Chu Viên đã hoàn toàn biến mất một khoảng thời gian rất dài trong cuộc sống của cô.
Nhưng đúng giờ phút này cô bỗng nhận ra không có chuyện đó.
Bình thường mẹ toàn cười cô suốt ngày bận rộn ở trường, hoàn toàn không giống lúc còn nhỏ.
Lúc nãy Miêu Miêu bỗng nhiên nhận ra, tất cả trải nghiệm từ tiểu học đến cấp hai đều bị Chu Viên ảnh hưởng….
Cô cảm giác bản thân đã quên người bạn cùng bàn này rồi, nhưng trong tiềm thức vẫn coi cậu ấy là tấm gương của mình, vẫn luôn học tập theo cậu ấy.
Chu Viên ở đầu kia cảm thấy giọng nói của cô không đúng, “Cậu khóc sao?”
Mặc dù là giọng điệu nghi vấn nhưng thực tế là đã xác định được, anh gấp gáp, “Làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ là nhớ lại chuyện lúc trước thôi. Tớ nhớ ra một chuyện khi còn bé nên chợt phát hiện dáng vẻ cố gắng của mình chính là dáng vẻ của cậu, cậu là tấm gương lúc nhỏ của tớ.” Miêu Miêu lau nước mắt, không phải thương tâm, không phải buồn bã mà là một cảm giác bóp nghẹt không thể diễn tả được.
“….” Không hiểu.
Có điều Chu Viên hiểu không phải do cô buồn bã thì đã yên tâm hơn rồi.
“Tấm gương trở thành bạn trai của cậu mà ngay cả một danh phận cậu cũng không cho, cậu xác định đây là tấm gương sao?” Chu Viên vừa cười vừa nói.
Bầu không khí giữa hai người xem như khôi phục được một chút.
Sáng hôm sau, lúc thức dậy cô nhận được một đống tin nhắn, tất cả đều hỏi chuyện Chu Viên, dù sao Chu Viên cũng nói thẳng tên cô để tỏ tình.
Miêu Miêu: “….” Lúc đó Chu Viên không nghĩ tới việc chừa một đường lui sao?
Chu Viên: “Không nghĩ đến.”