Toàn bộ lớp học ngoài Chu Viên ra thì những đứa bé khác đều thật sự tin là khi còn bé Miêu Miêu bị bắt cóc, bị người xấu bắt đi, bao gồm cả Tinh Tinh cùng chính bản thân Miêu Miêu.
Vậy nên thái độ của mọi người đối với chuyện này đều là vô cùng coi trọng, cảm thấy người xấu thật là xấu còn Miêu Miêu thật là lợi hại. Trẻ con vẫn không biết lên án người bị hại.
Bọn nhỏ cũng hay không cẩn thận va chạm mạnh nên chảy máu, bọn chúng chảy một chút máu cũng sẽ cảm thấy rất đau, Miêu Miêu chảy một bát máu....
Ánh mắt nhìn về phía Miêu Miêu đều trở nên sùng bái.
Bởi vì mặt trời bên ngoài càng lúc càng lớn nên mọi người liền dời trận địa đi, ngồi ở bóng râm phía dưới bục phát biểu.
Miêu Miêu kể cho mọi người nghe chuyện trước đây, tất cả trẻ con đều chăm chú lắng nghe.
Mà Miêu Miêu chỉ cảm thấy mặt trời hôm nay rất ấm áp.
Chu Viên ngồi bên cạnh nghe Miêu Miêu kể mấy chuyện này thì nhịn không được cầm tay của bé, nhìn đôi mắt của bé, nói rất chân thành, "Miêu Miêu cậu thật sự là quá lợi hại."
Mấy đứa bé cũng cảm thấy giống như vậy, thật sự quá lợi hại, đó là người xấu đấy, nhưng Miêu Miêu lại không sao cả.
Lại nhìn về phía vết sẹo trên cánh tay bé, ngược lại cũng không còn cảm thấy dữ tợn nữa.
Bởi vì vừa chơi vừa kể lại chuyện trước kia nên thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh liền hết tiết, chuông tan học vang lên.
Mọi người nhanh chân mới có thể đi quầy bán quà vặt mua chút đồ ăn vặt cùng nước uống.
Miêu Miêu cũng khát nước, bé phải vừa nhảy vừa chạy vừa kể lại chuyện trước kia nên nhanh chóng chạy tới trong góc lấy bình nước của mình.
Nhưng mà lúc đi đến bên đó mới phát hiện không có, bình nước của bé không có ở chỗ đó.
Miêu Miêu lại nhìn xung quanh một lát, không đúng, rõ ràng bé để ở chỗ này.
Tinh Tinh cùng Chu Viên có hơi khó hiểu, "Bình nước của cậu đâu?"
Bình nước của Miêu Miêu là bình nước đáng yêu màu hồng anh đào, phía trên có hai tai mèo, rất dễ nhận ra trên thảm cỏ màu xanh lá này.
Nhưng mà bốn người lại tìm xung quanh một vòng vẫn không tìm được bình nước.
Miêu Miêu có hơi lo lắng, "Tại sao lại không thấy?"
"Có phải bị người khác lấy trộm rồi không?" Tinh Tinh nói.
Khuôn mặt nhỏ của Miêu Miêu nhăn thành một nắm, "Vậy người đó sẽ trả lại sao?"
Chu Viên cũng nhìn xung quanh một lát, đúng là không có bình nước của Miêu Miêu.
"Mình.... Mình.... Mua.... Nước.... Cho cậu...." Đặng Phong lắp bắp nói.
Sau đó móc mười tệ từ trong túi quần ra đi đến quầy bán quà vặt mua bốn chai nước, còn mua một gói que cay, lúc ôm nước và que cay trở về, bởi vì sợ làm rơi nước nên mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan.
Đặng Phong vẫn luôn rất thích ăn đồ ăn vặt que cay nhỏ này.
Đặng Phong đưa nước cho mọi người rồi xé que cay ra, ngay sau đó liền ngửi được một luồng hơi cay, "Ăn.... Ăn cái này...."
Tinh Tinh nhìn cái này một chút, nuốt một ngụm nước bọt nói, "Mẹ tớ nói đây là thực phẩm rác."
Miêu Miêu cũng biết cái này, bởi vì mẹ Hoa cũng đã nói không nên ăn loại đồ ăn này.
Nhưng mà Đặng Phong lại ăn một cây, sau đó thì chia cho mỗi người một cây, "Ăn rất ngon!"
Tinh Tinh nghĩ nghĩ nhưng vẫn cắn một cái, cay.... Quả nhiên ăn rất ngon.
Miêu Miêu một tay ôm nước suối một cái tay khác cầm một que cây, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện bình nước bị trộm mất.
Cái bình nước đó là do mẹ mua cho bé từ rất lâu. Miêu Miêu có chút buồn, tại sao lại bị trộm mất.... Sớm biết vậy thì bé đã đeo trên cổ....
Thật ra nếu như không phải bởi vì lúc học thể dục lần đầu tiên giáo viên thể dục nói với bé bình nước quá nặng nên phải để ở một góc, thì tiết thể dục nào bé cũng đeo bình nước nhỏ của mình.
"Miêu Miêu, ăn rất ngon! Cậu mau ăn đi!" Tinh Tinh nói.
Miêu Miêu cẩn thận từng li từng tí ăn một miếng thực phẩm rác mà mẹ từng nói.
Rất rất cay.
Chu Viên bên cạnh nhìn thực phẩm này thì có hơi đau đầu, ném đi thì không tốt lắm mà ăn thì càng không được.
Cũng may không thật sự bắt Chu Viên phải ăn, cậu rất bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Đặng Phong ở bên cạnh đang thèm thuồng nhìn que cay trong tay mình nói, "Gần đây mình không thể ăn cay."
"Mình.... Ăn!" Hai mắt Đặng Phong tỏa sáng.
Giải quyết xong vấn đề này.
Sau đó Chu Viên liền thấy Miêu Miêu bên cạnh đang ăn que cay từng ngụm từng ngụm nhỏ, giống hệt như con mèo.
Chu Viên: "...." Mỗi lần nhìn thấy Hoa Miêu Miêu đều cảm thấy trẻ con vẫn rất đáng yêu.
Ăn que cay uống nước suối xong nhưng vẫn không thay đổi được một chuyện, đó chính là không thấy bình nước của Miêu Miêu.
Lúc Miêu Miêu quay về phòng học, ngồi xuống chỗ của mình thì thở dài một hơi, làm sao bây giờ....
Bé rất thích cái bình nước này, đó là mẹ mua cho hơn nữa còn có thể đựng nước nóng mọi lúc.
Tinh Tinh nói, "Chắc chắn là có người trộm bình nước của Miêu Miêu, bọn mình phải tìm ra người này, sau đó thì có thể lấy bình nước về."
Miêu Miêu cảm thấy chủ ý này rất được.
Lúc ấy bạn học của bọn họ đều đang chơi đùa bên phía bục phát biểu, mọi người vẫn luôn ở cùng một chỗ vậy nên chắc chắn không phải là lớp bọn họ.
Vào những tiết thể dục, bãi tập lớn như vậy nên đương nhiên không chỉ có lớp bọn họ học thể dục mà còn có một số bạn học lớp lớn khác.
Nhưng mà phải làm sao mới biết là ai lấy bình nước đi đây?
Ba đứa trẻ rơi vào trầm tư, đúng vậy, Chu Viên vừa trở về phòng học không lâu sau liền đi ra ngoài, vậy nên chỉ còn Tinh Tinh, Miêu Miêu còn có Đặng Phong ở chỗ này suy nghĩ biện pháp.
Tinh Tinh đúng là đang nghĩ cách, "Miêu Miêu, không thì bọn mình đi tìm từng phòng học đi, lúc bọn họ đang ngủ trưa thì đi."
"Không được." Miêu Miêu nói, "Cô giáo sẽ không để cho bọn mình đi."
Hơn nữa mẹ Tinh Tinh đã bí mật nói với bé không thể để cho Tinh Tinh làm chuyện xấu nữa.
Miêu Miêu theo bản năng cảm thấy nhân lúc người khác ngủ trưa mà đi lúc soát từng phòng học là một chuyện rất không tốt.
Tinh Tinh nằm trên bàn, "Vậy mình cũng không biết phải làm sao bây giờ.... Chờ một chút, cậu còn nhớ cái đó mua ở đâu không?"
Tinh Tinh từ nhỏ đã là một bé gái không thiếu tiền, "Hôm nay lúc về nhà cậu đừng nói với mẹ là cậu làm mất bình nước, lúc mẹ cậu hỏi tới thì cậu cứ nói để quên trong trường, sau khi tan học mình sẽ mua cho cậu một cái giống như đúc."
Tinh Tinh đương nhiên cảm thấy Miêu Miêu lo lắng cho bình nước như vậy là vì sợ bị mẹ mắng.
Miêu Miêu lắc đầu, "Không nhớ rõ." Thật ra bé nhớ kỹ nhưng cũng không thể để Tinh Tinh mua giùm được. Mẹ nói, không được dùng tiền của người khác.
Đặng Phong bên cạnh trầm tư một hồi, nói, "Không.... Không thì.... Nói cho.... Nói cho.... Cô giáo đi."
Mà lúc này đây, Chu Viên từ bên ngoài trở về đang cầm trong tay một tờ giấy.
Chu Viên đặt tờ giấy trên bàn, sau đó dùng bút vẽ lên.
Ba đứa trẻ lại gần, "Chu Chu, cậu đang làm gì vậy?"
"Mình đang tính toán thử là học sinh lớp nào."
Miêu Miêu chỉ thấy Chu Viên vẽ mấy cái vòng lên, bên trong viết lớp.
Lúc này Chu Viên mới nói với bọn họ, vừa rồi cậu tới văn phòng tìm được lớp có tiết thứ ba sáng hôm nay là tiết thể dục.
"Nhưng mà bọn mình cũng không thể xác định là người nào...."
Chu Viên nói, "Một lát là biết liền."
Cho dù là Miêu Miêu hay là Tinh Tinh, Đặng Phong đều rất muốn biết rốt cuộc phải làm sao mới xác định được là ai, sự tò mò đối với chuyện này thậm chí còn vượt qua cả bản thân bình nước.
Nhưng mà Chu Viên vẫn không nói trước lý do tại sao.
Rất nhanh liền đến trưa, cơm trưa hôm nay rất phong phú, có lẽ là bởi vì tiết học mở hôm nay nên tất cả mọi người đều biểu hiện rất tốt.
Miêu Miêu trao đổi một ít đồ ăn cùng Chu Viên, sau đó thì ăn từ từ, mặc dù bé rất đói nhưng đều nhai kỹ nuốt chậm, bởi vì mẹ nói mỗi món ăn đều nhất định phải nhai 30 lần mới được nuốt, vậy nên bé vừa ăn vừa đếm số lần trong lòng rồi nuốt xuống, cuối cùng cũng ăn đủ no, sờ lên bụng.
Bụng của bé tròn vo nhô lên phía trước, Miêu Miêu tự sờ bụng.... Muốn ăn dưa hấu....
Sau khi ăn no mọi người muốn vận động một lát, lúc ngủ trưa đã là một giờ hai mươi.
Mà lúc này Chu Viên đang mang theo ba đứa bé đi ra khỏi phòng học.
Miêu Miêu nhỏ giọng hỏi, "Bọn mình phải đi đâu đây?"
Không thể ra khỏi trường học, Miêu Miêu biết lần trước bọn họ đã phạm phải lỗi sai rất lớn nên bé đã viết một chữ thật lớn trên sách vở là không thể tùy tiện ra khỏi trường học.
Đương nhiên buổi sáng là bởi vì có hiệu trưởng dẫn đi nên không tính vào.
Chu Viên nói, "Đừng sợ, không ra ngoài trường đâu."
Tinh Tinh cùng Đặng Phong không chỉ không sợ hơn nữa còn có một chút kích động.
Miêu Miêu thở dài một hơi, thế là bốn đứa bé rất nhanh đã đến một tòa nhà dạy học khác, sau đó Chu Viên nói với Miêu Miêu, "Bọn mình cùng đi vào đi."
Chu Viên đẩy cửa phòng bảo vệ ra, bọn họ cũng đi ăn cơm vào giờ này rồi.
Miêu Miêu vẫn có hơi sợ, chính bé cũng không nói rõ được là nguyên nhân. Mà lúc này Đặng Phong cùng Tinh Tinh đang vội vàng theo vào.
Chu Viên nhanh chóng mở máy tính lên, nhấn mấy lần ở bên trên, sau đó thì thấy trên màn hình xuất hiện bãi tập....
Ngay sau đó liền thấy bình nước của Miêu Miêu, do không biết làm sao để điều khiển nên hình ảnh chuyển rất nhanh.
Rất nhanh liền thấy được một bé gái mặc một cái áo khoác đỏ đi tới nhìn xung quanh một lát, có lẽ là phát hiện ra không ai nhìn mình nên bé nhanh chóng ngồi xổm xuống, cầm lấy bình nước.
Tinh Tinh nói, "Là bạn đó! Đây chính là tên trộm."
Chu Viên đã khóa lại sau đó thì chụp tấm hình kia lại, xác định bé gái này là đi qua từ chỗ nào một chút rồi sau đó vòng qua lớp ba hai.
Chu Viên tắt máy tính, bốn đứa bé hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi đến phương hướng của lớp bốn hai.
Miêu Miêu dừng một chút, "Nhưng mà.... Bọn mình phải nói với bạn đó thế nào đây...."
Tinh Tinh nói, "Cái này đơn giản thôi, kêu tên trộm kia trả đồ cho bọn mình."
Miêu Miêu dừng một chút, chuyện không thể làm bé ghi trong sách có một mục là không thể trộm đồ, nếu như làm mẹ buồn....
Vậy thì mẹ của nữ sinh kia chắc chắn cũng sẽ rất rất khó chịu....
Miêu Miêu không có đạo lý lớn gì trong lòng, chỉ là tiềm thức bé cảm thấy chuyện này.... Rất khó chịu.
Rõ ràng là nữ sinh kia làm sai nhưng mà Miêu Miêu cũng cảm thấy rất khó chịu.
Bé quá nhỏ nên vẫn không hiểu được thế giới này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.
Chu Viên cũng dừng một chút, nói, "Vậy chúng ta tìm bạn ấy nói chuyện trước đi."
Bốn cái đầu củ cải rất nhanh đã đến lớp hai bốn, so với trẻ con lớp một thì lớp bốn chính là một đám đầu củ cải lớn.
Cô bé kia mặc áo khoác màu đỏ, ngay sau đó bọn họ đã thấy bé gái ngồi hàng đầu tiên.
Chu Viên vẫn có chút danh khí ở trường học, ai cũng đều biết lớp một có một thiên tài nhỏ.
Vậy nên bé gái ngồi ở rìa hàng đầu tiên hỏi, "Mấy cậu tìm ai?"
Chu Viên chỉ chỉ cô bé kia.
"Vương Yến, có người tìm cậu."
Cô bé kia nhanh chóng đi ra.
"Mấy cậu tìm mình có chuyện gì sao?" Ánh mắt đối phương có chút né tránh, rất rõ ràng là bé đang rất chột dạ.
Miêu Miêu nhìn bé gái này, vành mắt có hơi đỏ, nhỏ giọng nói, "Có phải cậu nhặt được một cái bình nước có hai tai mèo không.... Là mẹ mua cho tớ.... Lúc học thể dục.... Mất rồi...." Trong lòng bé đang rất vội, rất sợ bé gái này không thừa nhận, nếu như bạn ấy không thừa nhận thì Chu Viên nói phải đi mách với cô giáo....
Bé gái siết chặt tay, sau đó cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói, "Là mình nhặt được, mình đi lấy cho cậu."
Nói xong thì đi vào, sau đó đeo cặp đi đến rồi lấy bình nước của Miêu Miêu từ trong cặp ra đưa cho bé.
Miêu Miêu thở dài một hơi thật to trong lòng, bạn học này nguyện ý trả lại cho bé là tốt rồi.
Chu Viên kéo Tinh Tinh lại, không cho bé nói chuyện.
Lúc Miêu Miêu ôm bình nước quay về thì vô cùng vui vẻ, bởi vì bé đã lấy lại được bình nước mà cô bé kia cũng không có không thừa nhận.
Có bình nước Miêu Miêu rất vui vẻ đi rót nước, sau đó trở về chỗ ngồi ôm lấy Chu Viên, nếu như không phải Chu Viên thông minh thì bọn họ chắc chắn sẽ không tìm được bình nước, như vậy thì cô bé kia cũng phải đeo trên lưng tội danh là kẻ trộm, đây đều là chuyện khiến người khác vô cùng khó chịu.
Chu Viên cũng không có kháng cự mà sờ lên đầu Miêu Miêu, Miêu Miêu đúng là có một trái tim vô cùng thuần khiết.
Thật ra ban đầu cậu không tìm giáo viên xử lý cũng là bởi vì nguyên nhân này, có khả năng đối phương chỉ là nhận ra không có người nên xúc động làm ra chuyện sai lầm, nếu như ồn ào đến mức mọi người đều biết thì trong thời kỳ mẫn cảm này rất có thể sẽ hủy hoại cả một đời của đối phương.
Làm cậu cảm thấy ngoài ý muốn chính là Miêu Miêu lại xử lý tốt như vậy.
Tinh Tinh cùng Đặng Phong bên cạnh cảm thấy giống như đi theo làm chuyện lớn cũng muốn ôm một cái.
Chu Viên nhanh chóng né tránh, hôm nay hai người kia ăn hai gói que cay, nguyện ý ở chung một phòng đã là sự dịu dàng cuối cùng của cậu.