Mẹ Hoa dừng một chút, sau đó như nhận ra bản thân vẫn không vẽ ra được cái gì vì vậy mở cửa thư phòng ra thì thấy Miêu Miêu nắm tay bà cố ngoại đứng ngoài cửa.
Miêu Miêu thấy mẹ bước ra, có chút nũng nĩu nói, "Mẹ, con đã làm xong hết bài tập rồi."
Mẹ Hoa ngồi xổm xuống, hôn lên cái trán của con gái một cái, "Miêu Miêu quá giỏi, để mẹ đi cùng ba người nha."
Miêu Miêu không biết nhiều nhưng lại vô cùng mẫn cảm với cảm xúc của người khác, bé cảm giác mẹ không được vui vẻ lắm, mặc dù mẹ vẫn đang cười.
Miêu Miêu suy nghĩ, học theo dáng vẻ Tinh Tinh nói, "Để con múa cho mẹ xem."
Bé vừa nói vừa nhảy khỏi ngực mẹ, sau đó bắt đầu múa phép màu mà Tinh Tinh đã dạy bé.
Miêu Miêu mặc áo khoác nhỏ màu hồng đào, đưa lưng về phía mẹ Hoa, chỉ thấy bé giơ chân trái ra, tay trái chống nạnh, tạo thành một dáng đứng.
Bà ngoại vốn ở trong nhà vệ sinh bây giờ cũng đi ra.
Ngay sau đó Miêu Miêu bắt đầu chuyển động đầy hoạt bát, vừa nhảy vừa ca hát nhưng không có một câu nào lạc điệu, "Trên đời chỉ có mẹ tốt nhất, có mẹ con giống như bảo bối ~ nghe lời mẹ nói ~ đừng để mẹ đau lòng ~"
Lúc bé nhảy lên tay chân không được linh hoạt lắm nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc, cũng chính là tư thế giống cái lúc đầu nhất.
Phía sau lại nhảy giống như bé chim cánh cụt vụng về, cố gắng quơ cánh nhỏ.
Mẹ Hoa bị chọc cho cười ra nước mắt.
Miêu Miêu thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng cảm thấy Tinh Tinh thật thông minh, cái gì cũng biết, đã chọc mẹ cười rồi.
Miêu Miêu không cảm thấy mẹ bị sự đáng yêu chọc cười, bé chỉ cảm thấy bản thân múa rất đẹp nên mẹ mới cười.
Mẹ Hoa bế bé lên, "Đi đi đi, hôm nay cũng không thể để lỡ sự nghiệp nhảy múa của con và bà ngoại nữa."
Miêu Miêu cảm thấy múa quảng trường chơi rất vui, bởi vì có âm nhạc mà bé rất thích nghe nhạc nhảy múa.
Thế là mẹ Hoa cùng bà cố ngoại ngồi trên ghế dài bên cạnh còn bà ngoại và Miêu Miêu thì đi nhảy múa.
Mẹ Hoa suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra quay lại dáng vẻ Miêu Miêu nhảy múa.
Quay đầu liền thấy bạn nhỏ Chu Viên bên cạnh, còn có mẹ của bạn nhỏ Chu Viên.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, mẹ Chu nhìn Miêu Miêu đang múa quảng trường thì vô cùng vui vẻ.
Sau đó nói với Chu Viên bên cạnh, "Con cũng ra múa cùng bạn mình đi."
Chu Viên: "...."
Mẹ Hoa nói, "Tôi cảm thấy rất tốt."
Nói xong liền gọi Miêu Miêu, "Miêu Miêu, bạn của con tới nè."
Miêu Miêu quay đầu lại thì thấy Chu Viên, hôm nay cậu vẫn còn mặc bộ đồng phục kia.
Miêu Miêu nhanh chóng chạy qua, "Cậu tới tìm tớ múa sao?"
Chu Viên vội vàng nói, "Hôm nay mình không thích hợp vận động." Không nói như vậy thì Miêu Miêu sẽ tiếp tục mở to đôi mắt ngập nước nhìn cậu, cậu sẽ không thể cam đoan bản thân có đi múa thứ trẻ con giống như vậy hay không.... Không đúng, là điệu múa của người già.
Miêu Miêu nghe cậu nói như vậy, mặc dù không biết vì sao hôm nay không thích hợp vận động nhưng mà Miêu Miêu vốn là người sẽ không làm khó người khác, bé cười tủm tỉm nói, "Vậy cậu nhìn tớ múa đi!"
Sau đó lại quay về bên cạnh bà ngoại lần nữa, tiếp tục nhảy lên cao theo.
Mẹ Chu có hơi đau đầu, lần trước lúc gặp mặt trẻ con bốn nhà nhưng chỉ có con trai cô và con gái Hoa gia là yên tĩnh, không giống một đứa con nít.
Bây giờ con gái người ta hoạt bát đáng yêu mà con trai nhà mình vẫn là dáng vẻ một đứa nhóc hôm nay vẫn giả dạng thành người lớn như vậy.
Cô rất đau đầu, đã vậy còn muốn học thẳng lên đại học.
Mẹ Chu thở dài một hơi, cô không phải chưa từng nghĩ tới để cậu tiếp nhận giáo dục bậc cao nhưng mà vấn đề là tiếp nhận giáo dục bậc cao thì sẽ thoát khỏi môi trường bây giờ, xung quanh đều là người đã trưởng thành rồi, đến lúc đó chắc chắn không có khả năng kết được người bạn nào ngang hàng, hoặc là sẽ không theo một đứa bé trai như thế chơi đùa cùng hoặc là chỉ coi cậu như trẻ con.
Sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Mẹ Chu quay đầu thì thấy con của mình giờ phút này đang nhìn bé gái người ta múa quảng trường, cậu bị chọc cho bật cười hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
Mẹ Chu: "...."
Mẹ Chu cũng nhìn múa quảng trường, trong lòng cảm thấy có chút căng thẳng đến hoảng.
Chuyện này vẫn chưa được xử lý, nhớ tới liền có hơi sốt ruột.
Hơn nữa bây giờ cô vẫn chưa nghĩ kỹ làm sao để nói với Miêu Miêu chuyện này. Cô vẫn luôn nói tăng ca nên ba không quay về.... Tiếp tục như vậy chắc chắn cũng không phải là cách.
Mẹ Hoa suy nghĩ trong lòng, đầu tiên muốn để Miêu Miêu hiểu rõ ly hôn cũng không phải là một chuyện nghiêm trọng. Bé còn có mẹ, có bà ngoại, có bà cố ngoại.
Lúc múa quảng trường kết thúc, Chu Viên đã cùng mẹ Chu rời đi, Miêu Miêu vẫn chưa thỏa mãn lắm.
Nhưng mà quay về tắm rửa Miêu Miêu lại rất buồn ngủ, nguyên nhân có lẽ bởi vì hôm nay vận động nhiều.
Mẹ Hoa ôm con gái đã ngủ trở về phòng ngủ, xoa cao xóa sẹo cho bé, nắn bóp phần lưng.
Cao xóa sẹo đã sử dụng hết, mẹ Hoa lấy điện thoại ra ghi chú trưa mai đến bệnh viện lấy thêm một ít.
Mẹ Hoa chỉnh lại đầu tóc cho Miêu Miêu, Miêu Miêu lúc này đã ngủ rất say.
Mẹ Hoa nghĩ hình như Miêu Miêu chưa từng nhắc tới ba một lần, bên trong cái đầu nhỏ của bé nghĩ như thế nào, có thái độ thế nào với chuyện này?
Không có ba, ảnh hưởng đối với bé.... Hình như cũng không lớn.
Bởi vì vấn đề công việc nên chuyện ba Hoa ở cùng Miêu Miêu thật sự là quá ít.
Mẹ Hoa ôm bé vào trong ngực, rốt cuộc vẫn là còn rất nhiều trở ngại.
Ngày hôm sau tới trường, Miêu Miêu nhìn thấy trên bàn có ba chiếc túi lớn.
Miêu Miêu vốn tưởng là đồ ăn vặt, cầm lên nhìn mới phát hiện hình ảnh xanh mơn mởn, thì ra là hạt giống cải trắng.
"Là ba mình mua." Chu Viên bên cạnh nói.
Đôi mắt Miêu Miêu sáng lên, nhưng vẫn nhớ kỹ lời mẹ từng nói, "Cái này bao nhiêu tiền một túi?"
Dính đến chuyện buôn bán này Chu Viên vẫn không nói đến tình cảm riêng, nói, "Năm tệ một túi."
"Năm tệ một túi, ba túi thì là.... Thì là...."
Miêu Miêu nhanh chóng lấy bút ra, sau đó vui mừng nói, "Mười lăm tệ, tớ có nhiều tiền như vậy sao." Miêu Miêu rất là phấn khích, bởi vì so với thịt thì cái này rẻ hơn nhiều.
Miêu Miêu đúng thật là có mười lăm tệ, mỗi ngày mẹ Hoa đều cho bé mười tệ, mỗi lần như vậy Miêu Miêu đều sẽ cất ở chỗ để tiền lẻ, nhưng mà sau khi bị phát hiện Miêu Miêu vẫn luôn bỏ trong túi.