Mẹ Hoa nghe được đáp án này thì có hơi nghẹn ngào, "Miêu Miêu ngoan, hai ngày nữa chắc chắn mẹ sẽ quay lại, mẹ gọi điện thoại cô Lý nói hôm nay con không đến trường, ngủ một giấc ở nhà có được không?"
Miêu Miêu mang theo tiếng khóc nức nở, dạ một tiếng.
Bây giờ mẹ phải tăng ca đến tối cũng không quay lại....
Bé nằm lì trên giường nhắm mắt lại, lông mi vẫn luôn run rẩy, vừa nhìn liền biết là không có ngủ.
Bà ngoại thấy thì có hơi đau lòng, sau khi đi ra ngoài lại gọi điện thoại cho mẹ Hoa, "Không thì để mẹ mang Miêu Miêu đến đi, bây giờ bé nhắm mắt lại cũng không ngủ được."
Mẹ Hoa nghĩ đến Miêu Miêu ở nhà dù không ngủ được cũng cũng muốn đợi cô quay về thì đôi mắt đỏ lên, nói, "Miêu Miêu rất sợ bệnh viện."
Mẹ Hoa cũng không rõ đoạn quá khứ từng trải qua kia có ý nghĩa thế nào đối với một đứa trẻ ở tuổi này như Miêu Miêu.
Nhưng mà cô không nỡ để Miêu Miêu tiếp xúc với bất cứ điều gì có liên quan đến đoạn quá khứ kia.
Bà ngoại thở dài một hơi, "Cũng không thể cả đời này đều không cho Miêu Miêu đi bệnh viện được phải không? Con bé sẽ có lúc bị cảm mạo nóng sốt gì đó. Lại nói, mẹ cảm thấy Miêu Miêu kiên cường hơn tưởng tượng của con nhiều, theo con nói thì hình như lúc trước ngay cả dũng khí nói chuyện cùng người lạ Miêu Miêu cũng không có, tiếng động hơi lớn một chút cũng sẽ hù dọa con bé, bây giờ con bé đã biết nói cảm ơn người khác, biết đi theo chúng ta đến siêu thị mua thức ăn, biết đi múa quảng trường, biết chào hỏi với mấy người già nhảy múa kia, ở trường học giơ tay trả lời câu hỏi."
Mẹ Hoa trầm mặc một chút, nói, "Vậy mẹ nói khéo với Miêu Miêu một chút đi, không nên nói vấn đề quá nghiêm trọng."
Bà ngoại thở dài, "Ừm, mẹ sẽ nói với con bé."
Bà ngoại cúp điện thoại xong thì đi vào phòng Miêu Miêu, "Miêu Miêu, dậy nào, chúng ta đi tìm mẹ con."
Miêu Miêu lập tức phủi đất ngồi dậy, "Chúng ta có thể đi tìm mẹ sao? Vậy bà cố ngoại thì làm sao bây giờ?"
"Bà cố ngoại ở nhà xem tivi chờ chúng ta trở về." Gần đây bà cố ngoại đang xem <<Mùa xuân của mẹ kế>>, còn có rất nhiều tập vẫn chưa xem.
Miêu Miêu nhanh chóng lau nước mắt, sau đó đi lấy quần áo của mình, "Bà ngoại, bà xoay người sang chỗ khác đi, cháu phải thay quần áo."
Bà ngoại vui vẻ, "Không cần bà thay giúp con sao?"
Miêu Miêu lắc đầu, "Mẹ nó ngoài mẹ ra thì không được cho người khác thay quần áo giúp con."
Bà ngoại: "...." Đó là bởi vì lúc trước bà vẫn chưa tới đây ở.
Miêu Miêu tự mình thay quần áo xong thì nhanh chóng nắm tay bà ngoại, nói với bà cố ngoại, "Bà cố ngoại, bọn con đi xem mẹ làm việc, bà ở nhà chờ bọn con nha."
Bà cố ngoại cũng không biết mẹ Hoa xảy ra tai giao thông, người già lớn tuổi nên không chịu nổi kí/ch thích.
Bà cố ngoại vui vẻ hớn hở nói, "Đi đi đi đi, về sớm một chút."
Miêu Miêu dạ một tiếng, sau đó cùng bà ngoại ra ngoài.
Lúc vào thang máy bà ngoại liền bế Miêu Miêu lên, "Miêu Miêu, bà muốn nói với con một chuyện, con không được quá kích động."
Miêu Miêu suy nghĩ trong lòng, không lẽ là cô giáo có yêu cầu gì với mẹ.... Bé đều có thể nghe lời hết.
Giống như giáo viên trong trường bọn họ cũng có yêu cầu với phụ huynh lúc vào trường nhất định phải ký tên gì đó.
Miêu Miêu biết viết tên mình, vậy nên bé cũng có thể ký tên.
Bà ngoại nói tiếp, "Bà cố ngoại lớn tuổi, thân thể không tốt nên không có nói chuyện này cho bà, nhưng mà Miêu Miêu của chúng ta mạnh mẽ dũng cảm nhất vậy nên bà mới nói chuyện này cho Miêu Miêu, nhưng Miêu Miêu không thể nói cho bà cố ngoại có biết không?"
Miêu Miêu không rõ là chuyện gì nhưng bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Bà ngoại nói, "Lúc mẹ đi làm thì không cẩn thận bị xe va phải, mặc dù bây giờ không có chuyện gì nhưng mà phải ở trong bệnh viện vài ngày."
Miêu Miêu hơi mơ hồ, bé vốn tưởng là sẽ phải ký tên hoặc là tối hôm nay đi múa quảng trường không mang bà cố ngoại đi cùng....
Kết quả không nghĩ tới là mẹ đang ở bệnh viện....
Một chữ Miêu Miêu cũng không nói ra được, bên trong cái đầu nhỏ của bé căng đau.
Đến khi vào bệnh viện, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, thấy được cảnh vật quen thuộc nhưng chỉ là người nằm trên giường chính là mẹ.
"Miêu Miêu tới đây, tới chỗ của mẹ này." Mẹ Hoa nói với bé.
Miêu Miêu giống như mới vừa tỉnh lại, lề mề đi tới sau đó bò lên giường bệnh, ôm cổ của mẹ.
Mẹ Hoa chỉ bị thương ở chân, trong lòng bàn tay trái trầy da ngoài ra những chỗ khác lại không bị sao.
Bị con gái mình ôm trân trọng như vậy làm trái tim cô như thắt lại, "Mẹ không sao, chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi, rất nhanh sẽ tốt Miêu Miêu đừng sợ."
Miêu Miêu cố chấp ôm cô không buông tay, nghẹn ngào nói, "Mẹ đừng sợ...."
Mẹ bị thương chắc chắn sẽ rất rất đau, mẹ chắc chắn cũng sẽ sợ hãi....
Sợ hãi giống như bé lúc trước vậy.
Mẹ Hoa ừ một tiếng, "Mẹ không sợ, có Miêu Miêu ở đây mẹ không sợ chút nào."
Mẹ Hoa dỗ dành Miêu Miêu ngủ bên cạnh mình, đúng lúc bác sĩ đi vào, bác sĩ lại nghiêm túc giải thích hai ngày nữa là tốt rồi.
Lúc này Miêu Miêu mới thở phào một hơi.
Đến cùng vẫn là trẻ con, một đêm không ngủ mà hôm nay còn bị hoảng sợ, đến bệnh viện giày vò lâu như vậy, về sau cảm xúc còn thay đổi rất nhanh nên lúc nằm bên cạnh mẹ bé rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Mẹ Hoa sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, mặt của trẻ con nhiều thịt.
Bà ngoại nhỏ giọng nói, "Mẹ nói rồi. Bây giờ trong lòng con bé cũng chỉ nhớ kỹ con."
Nghĩ đến vết thương của mẹ, nghĩ đến một mình mẹ ở chỗ này nên bé căn bản không nhớ đến chuyện bản thân từng tiếp nhận trị liệu trong bệnh viện.
Mẹ Hoa cúi đầu xuống thì thấy Miêu Miêu đang ngủ, cô nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, đây là con gái của cô.
Lúc này điện thoại bên cạnh run lên một cái, mẹ Hoa cầm lên, thì ra là cô Lý gửi tin nhắn đến.
Vừa rồi cô nói muốn xin phép nghỉ nhưng kết quả ngay sau đó bà ngoại của Miêu Miêu nói chuyện làm cô quên mất, động tác đánh chữ của mẹ Hoa rất nhẹ, hồi âm cho cô Lý.
Cô Lý thở dài một hơi.
Nhưng mà Chu Viên nhìn chỗ trống bên cạnh mình thì suy nghĩ, tại sao lại đến muộn?
Chu Viên vốn muốn gọi điện thoại hỏi Miêu Miêu nhưng mà hôm nay lại rất không khéo, điện thoại của cậu đã bị mẹ tịch thu bởi vì mẹ phát hiện cậu đang giao dịch cùng ba mình.
Chu Viên nhíu mày, tại sao bỗng nhiên lại không tới lớp?
Cậu nhớ tới câu nói hôm qua của Miêu Miêu.
"Chu Chu, về sau tớ có thể trồng rau còn cậu giúp tớ đếm tiền được không?"
"Tớ không muốn đi học. Mẹ phải kiếm tiền nộp học phí cho tớ...."
Chu Viên nhìn ghế trống bên cạnh, ánh mắt không giống lúc trước.
Năng lực hành động của trẻ con có thể nói là vượt xa tưởng tượng nhân loại.
Miêu Miêu sẽ không trốn học thật rồi chạy đi trồng rau chứ?
Chu Viên nhớ tới chuyện ba đứa nhóc này đã từng lén lút chạy ra ngoài trường, thật sự không dám tùy tiện phủ nhận suy nghĩ này.
Lúc này Chu Viên quyết định đi hỏi chủ nhiệm lớp một chút, dù sao học sinh không đến trường học thì bình thường chủ nhiệm lớp luôn là người biết lý do.
Nếu như Miêu Miêu thật sự chạy đi trồng rau.... Vậy rốt cuộc cậu có nên giúp đỡ bán đồ ăn không?