Lúc ba Hoa quay về, phát hiện TV cùng tủ lạnh bị dọn đi trái tim rốt cuộc vẫn lạnh giá.
Anh sắp xếp đồ vật của mình qua loa, sau đó cúp điện trong nhà rồi đặt rương hành lý vào trong cốp xe, rồi gọi điện thoại cho môi giới giao chìa khóa cho bọn họ.
Ngay sau đó ba Hoa rời khỏi đây về tới bệnh viện.
Mẹ Hoa có hơi khó hiểu, buổi sáng hôm nay ba Miêu Miêu thoạt nhìn rất có tinh thần có lẽ là do đêm qua không có trực ban, vậy nên sáng hôm nay đáng lẽ phải đi làm, nhưng mà tại sao buổi sáng nay vẫn luôn ngồi trong phòng bệnh của cô vậy.
Cô vốn đang vẽ bản thiết kế, sau khi vẽ xong vẫn nhịn không được nhìn về phía anh, "Hôm nay anh không cần đi làm sao?"
"Không cần, một tháng trước anh đã đưa thư từ chức." Ba Hoa gọt một quả táo, sau đó nói.
Mẹ Hoa rất khiếp sợ, "Anh từ chức? Vì sao?"
"Bởi vì...." Ba Hoa suy nghĩ, nguyên nhân là gì nhỉ, có lẽ là do chính anh muốn làm như vậy.
"Anh treo nhà của chúng ta bên phía môi giới, mẹ của anh cũng sẽ không tới tìm anh nữa, anh ở một mình rồi nên có thể quay về nhà không?"
Mẹ Hoa ngây người một lát, "Anh.... Làm gì vậy?" Cô lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ nên trong tiềm thức cũng có lòng kính trọng với người lớn tuổi, vậy nên cô lo lắng nếu như ba Hoa thật sự quyết tuyệt với bên kia thì về sau có thể sẽ hối hận.
Cái này cũng không phải là chuyện lớn nhưng điều cô lo lắng nhất chính là về sau anh sẽ trách tội chuyện này lên người Miêu Miêu, vậy nên cô mới cảm thấy dây dưa dài dòng với chuyện này thì để lại tai họa về nhau còn không bằng bọn họ trực tiếp ly hôn.
Ba Hoa nói, "Bác sĩ khoa nhi vốn dễ bị bạo lực y tế trả thù, đây là chuyện rất bình thường."
Mẹ Hoa nhíu mày, "Anh lại gặp?"
Ba Hoa nói, "Xem như là thế đi, vậy nên bọn họ bị dọa nên hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không quay về."
Mẹ Hoa phản ứng vậy, "Anh làm vậy không thấy khó chịu sao?"
Anh vẫn luôn ao ước có một gia đình, ao ước được công nhận, tuổi thơ của con người thiếu thốn cái gì thì sau khi lớn lên sẽ dễ dàng theo đuổi cái đó, rất nhiều thứ cũng không vì lớn lên mà có chỗ thay đổi mà sẽ chỉ khắc sâu hơn.
Vậy nên cô vẫn hiểu chuyện này, cũng vẫn luôn tha thứ, nếu như không phải bởi vì có đứa bé Miêu Miêu này thì cô sớm muộn gì vẫn sẽ thỏa hiệp.
Ba Hoa suy nghĩ giống như đang thật sự trả lời câu hỏi anh có khó chịu không này, sau đó nói, "Không khó chịu như trong tưởng tượng. Đương nhiên nếu như em vẫn muốn ly hôn với anh, anh sẽ khó chịu."
Mẹ Hoa: "...."
Ngay từ lúc đầu ly hôn chính là căn cứ vào từng phía của vấn đề mà suy nghĩ, bây giờ những vấn đề đó đều biết mất, hơn nữa.... mẹ Hoa nhớ tới Miêu Miêu, cô vốn cảm thấy bé có ba hay không cũng không có vấn đề gì nhưng bây giờ mới phát hiện là có vấn đề.
Mẹ Hoa bỗng nhiên cười, "Nói cách khác, về sau anh chính là người ba full time rồi?"
"Thật ra anh đã tìm được việc làm."
Mẹ Hoa: "...." Lúc đầu còn tưởng Miêu Miêu có một người ba full time.
Lúc này Miêu Miêu ở trong trường học cũng không biết bản thân đã có ba có thể giúp bé gọt bút chì.
Giờ phút này bé đang nhìn Tinh Tinh, nghiêm túc nói, "Tinh Tinh, tớ không thể để cậu giúp tớ thu tiền hơn nữa cậu cũng coi như không đúng. Chu Chu giúp tớ thu tiền, Chu Chu còn có thể tính được hai cân rưỡi bao nhiêu tiền."
Tinh Tinh có hơi không vui, "Vậy mình làm cái gì?"
"Bọn mình cùng nhau bán rau giống như những người kia." Mấy người mà Miêu Miêu nói tới trong miệng chính là chỉ người bán rau bên ngoài siêu thị, bọn họ đều ngồi xổm ở ven đường, trước mặt bày đồ ăn, sau đó hét lớn, "Rau nhà trồng!", "Bán rẻ, bán rẻ!", "Cải trắng, đậu đũa, đậu cô ve đều là nhà trồng!"
Miêu Miêu cảm thấy bản thân bé có thể ngồi xổm ở chỗ đó cùng Tinh Tinh, sau đó kêu to giống vậy.
Tinh Tinh nghe thấy Miêu Miêu nói thì cảm thấy rất đúng, giọng nói của bé lớn, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người nghe được.
Miêu Miêu nhìn Tinh Tinh, đột nhiên lại có ý tưởng, "Đến lúc đó bọn mình có thể nhảy múa ở phía trước, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến đây xem."
Lúc múa quảng trường vào buổi chiều cũng có rất nhiều người đến xem.
Miêu Miêu kích động, cảm thấy bản thân đã nghĩ ra một ý tưởng cực kỳ tuyệt vời, bé muốn kiếm tiền vì như vậy thì mẹ không cần phải đi làm, mà không cần đi làm thì sẽ không bị thương.
Tinh Tinh cũng cảm thấy không tệ, Đặng Phong ngồi bên cạnh vẫn đang làm bài tập nên không tham gia vào cuộc nói chuyện.
Mặc dù Chu Viên đang đọc sách không tham gia nhưng mà vẫn nghe được đại khái, khuôn mặt bắt đầu không chút biểu cảm.
Trẻ con quả nhiên là có trí tưởng tượng không giới hạn.
Chu Viên thử tưởng tượng đến hình ảnh kia, thử tưởng tượng hai đứa trẻ nhảy mua, trong đó có một đứa còn tay chân vụng về.
Hoàn toàn chính xác rất làm người khác chú ý đến, lại còn bán rau nữa, xong, bây giờ cậu cũng cảm thấy kế hoạch này rất khả thi rồi.
Đương nhiên chỉ là một phần đi bán rau là khả thi còn việc trồng rau trước mắt chắc chắn không thể thực hiện được.
Chờ chút, cũng không chắc chắn, có thể ra vùng ngoại thành thuê một mảnh đất có nhà kính trồng rau quả, đương nhiên tất cả việc này chắc chắn là cần người lớn.
Nhưng mà người lớn nhà bọn họ đều không thiếu tiền nên hẳn là sẽ không làm những chuyện tốn công tốn sức này.
Đây cũng là chuyện rất rắc rối.
Chu Viên đè lên huyệt thái dương, đợi đã, khi nào thì cậu lại bắt đầu cân nhắc chuyện đi trồng rau? Đúng là bị trẻ con đồng hóa rất nghiêm trọng.
Trong lòng Miêu Miêu vẫn rất nhớ mẹ, mẹ ở một mình trong bệnh viện chắc chắn cũng rất muốn nói chuyện với bé.
Cũng may rất nhanh đã đến buổi trưa, lúc đi ra bé nhìn thấy ba đang giơ tay, "Miêu Miêu, về nhà thôi."
Miêu Miêu đi tới nắm tay ba, bây giờ rốt cuộc ba đã biết lúc ra ngoài cùng trẻ con thì phải nắm tay trẻ con rồi.
Miêu Miêu cảm thấy rất vui vẻ, dù sao cũng là do bé dạy.
Bé vừa đi vừa nói, "Ba ơi, bây giờ chúng ta không đến chỗ mẹ sao?"
"Miêu Miêu nhớ mẹ rồi?" Ba Hoa hỏi.
Miêu Miêu gật đầu, dạ một tiếng, sau đó còn nói thêm, "Nhớ mẹ, muốn đi tìm mẹ."
Miêu Miêu hận không thể lúc nào cũng ở bên cạnh mẹ.