Sau khi quay về tông môn, sư tôn hỏi ta tại sao chưa từng nói chúc ngủ ngon với hắn, ta vội vàng trấn an: "Ngủ ngon, người cơm khô."
Sư tôn hừ một tiếng: "Còn nữa, con cũng chưa từng cùng ta ngắm tuyết ngắm trăng ngắm sao, bàn luận từ thơ từ ca phú đến triết học nhân sinh."
Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, lời thoại này sao nghe quen thế nhỉ?
Không thể nào không thể nào, không phải sư tôn cũng là người xuyên sách đến chứ?
Ta thử thăm dò, nói: "Sau này con chỉ cùng người ngắm tuyết ngắm trăng ngắm sao, bàn luận từ thơ từ ca phú đến triết học nhân sinh."
Hình ảnh như trong tưởng tượng của ta cũng không diễn ra, tai sư tôn đỏ lên, hắn lại dữ dằ với ta: "Con đừng nói lung tung."
Ta: ?
Trái tim nam nhân đúng là như kim dưới đáy biển mà.
Nói đến lại thấy kỳ quái, lần này đi đến nhân gian một chuyến ta tự thấy rất viên mãn, không chỉ thấy được cảnh liên hoa tiến hóa, mà còn biết được gia đình đầy niềm vui của Makka Pakka.
Nhưng ta luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Rất không thích hợp.
Ngay lúc ta đang suy nghĩ, đại sư huynh bỗng nhiên tới. Hắn như chó ngửi ngửi xung quanh một lát, rồi khó hiểu nói: "Sao gần đây không còn mùi sen nữa nhỉ, Hoa cô nương kia đâu?"
Ta: "!!!"
Má, ta đã bảo thiếu thiếu gì đó mà, hóa ra ta quên mất Nữu Hỗ Lộc Thị rồi!!
Tuy rằng mùi sen rất ngạt thở, nhưng mà thời gian này quả thật cũng không làm ra chuyện gì xấu.
Ném một nữ tử phàm trần như nàng ở đâu đó, ta cũng bất an trong lòng.
Trong lúc ta đang tự hỏi có nên rủ lòng từ bi đi vớt nàng không, thì một cục than đen đi tới trước mặt ta.
Ta rất khách khí nói: "Than đen thành tinh mới đến núi Sinh Hóa báo danh."
Than đen lạnh lùng nhìn ta: "Ta là Tần Ương."
Ta: ???
Ôi, lần này thành Hắc Liên Hoa thật rồi.
Ta cố gắng giải thích: "Ừm, thật ra ta vừa về tới là đã nhớ ra ngươi vẫn còn ở bên đó, đang định đi đón ngươi đây."
Than đen trợn mắt: " Cho nên ngươi định cả một tháng?"
Ta nghiêm mặt nói: "Hắc cô nương, đây là ngài không đúng rồi. Không biết ngài đã từng nghe qua câu nặng ở tấm lòng chưa nhỉ?"
Than đen trầm mặc một lát, cứng rắn.
Nắm đấm cứng rồi.
Nàng hỏi: "Vì sao ta lại đổi họ Hắc rồi?"
Ta có thể cảm nhận được rất rõ thái độ của Liên Hoa có chuyển biến.
Ta cho rằng, vì nàng đã được chịu đựng thử thách của tông môn ta nên tự mình tiến hóa rồi.
Kết quả giây tiếp theo, sư tôn bước vào tẩm điện của ta, vừa gọi một tiếng Nguyễn Nhuyễn, con ngươi của Liên Hoa lập tức vụt sáng.
Chỉ là đáng tiếc, bởi vì quá đen nên mặt đỏ và đủ thứ khác căn bản không nhìn ra được.
Không ngờ chỉ tiến hóa với một mình ta???
Sư tôn liếc nhìn than đen Liên Hoa, nhíu mày hỏi: "Thứ gì ở đâu ra thế này, sao mà đen không sót chỗ nào vậy."
Ta đang muốn mở miệng giải thích đây là Liên Hoa, chợt nghe Liên Hoa ho khan hai tiếng.
Than đen Liên Hoa đè thấp giọng nói: "Nô là tỳ nữ Nguyễn Nhuyễn cô nương mua về."
Sư tôn vẫn chưa phát hiện ra có gì sai sai, hắn tỉ mỉ quan sát một hồi, khen ngợi ta tự đáy lòng: "Vậy năng lực nhìn ban đêm của con tương đối tốt đấy."
Ta: "..."
Sư tôn nói với ta, hai ngày nữa bí cảnh Thương Hải mở ra, các đại tông môn thương lượng một chút, chuẩn bị mở một cuộc so tài tiên mạch.
Cái gọi là so tài tiên mạch này, thật ra là để những đệ tử của các đại tông môn tiến vào bí cảnh Thương Hải, xem xem ai có thể đoạt được Cửu U Liên.
Ta bỗng cảm thấy có gì đó sai sai, trong nguyên tác, sau khi sư tôn và Tần Ương xác định tình cảm thì bí cảnh Thương Hải mới mở ra.
Nói cách khác, bí cảnh Thương Hải mở ra sớm những vạn năm.
Sư tôn vẫn đang nói liên miên lải nhải: "Nếu gặp phải nguy hiểm thì con đừng có cậy mạnh, mau mau chạy ra ngoài, nhớ mang cỏ xua muỗi, mê hương cũng nhớ phải mang,..."
Ta không để tâm đáp: "Biết rồi biết rồi."
Nghĩ không ra thì thôi không nghĩ nữa.
Ta thu thập hành lý, cùng đại sư huynh, nhị sư huynh và tiểu sư đệ đi về phía bí cảnh.
Sư tôn làm giám khảo, nên phải đến trước mấy ngày.
Mà Liên Hoa đã rửa sạch sẽ cũng mặt dày mày dạn đi theo sư tôn.
Dọc đường đi, nhị sư huynh toàn lo chà lau Tình Yêu của hắn.
Đại sư huynh thì đang thảo luận với tiểu sư đệ xem Liên Hoa tốt hơn hay trà xanh tốt hơn.
Cuối cùng ta gõ phách quyết định: "Sau này cứ gọi nàng là Hoa Trà đi."
Đại sư huynh vừa nghe liền kinh ngạc thán phục: "Không hổ là muội!"
Lần thi đấu này tổng cộng có tông môn tham gia, theo thứ tự là Thù Tuyết, Ngọc Ôn, Ảnh Dụ Đẳng.
Tông môn Ô Ly chúng ta tuy thực lực mạnh, nhưng xưa nay không lui tới với những môn phái khác, bởi vậy không ai tới trò chuyện với chúng ta, cũng không ai dám tới trò chuyện với chúng ta.
Trong bí cảnh đang là ban đêm, một mảnh đen kịt. Sương rơi tí tách, lá cây chất thành lớp trên mặt đất, đạp lên nghe tiếng xào xạc, trong hoàn cảnh không chút tiếng động này nghe rất dọa người.
Đại sư huynh nắm thật chặt cánh tay ta, há miệng run rẩy nói: "Ta, ta nghe sư tôn nói năng lực nhìn ban đêm của Nguyễn Nhuyễn muội rất tốt."
Đại sư huynh bình thường nhìn phong độ nhẹ nhàng, nhân mô cẩu dạng, không nghĩ tới vậy mà lại sợ tối.
Ta vô cùng dịu dàng nói: "Một lần vạn lượng bạc, ngoan, tiểu sư muội thương huynh, có thể trả góp."
Đại sư huynh: !!!
Gian thương!
Chúng ta không ôm chí lớn, đi được một hồi lại suy nghĩ xem nên ăn gì. Tuy rằng người tu tiên đã ích cốc từ lâu, nhưng tông môn chúng ta đều là những người phàm tục chỉ muốn ăn ngon.
Nhị sư huynh xách Tình Yêu chuẩn bị đi săn thú, tiểu sư đệ lo lắng như một bà mẹ già: "Trời tối như vậy..."
Nhưng vào lúc này, đại sư huynh bỗng nhiên đè tay ta lại, thấp giọng quát lên: "Đừng nhúc nhích!"
Bốn người lập tức trở nên cảnh giác.
Chỉ nghe thấy tiếng cây cối ào ào rung lên, sau đó có hai sinh vật to lớn đi ra.
Ta dựa vào ánh trăng phân biệt ra được: Là hai con gấu.
Đây là một loại dị thú có lực công kích rất cao, hơn nữa có thể nói được tiếng người, dù là sư tôn tới cũng không nhất định có thể đảm bảo sẽ toàn thắng.
Ta biến sắc, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, lấy tu vi của mấy người chúng ta mà đối đầu với nó, chỉ có thể dùng một câu để hình dung: Chết không thể nghi ngờ.
Không cho chúng ta thời gian để suy nghĩ xem vì sao lại gặp phải dị thú cấp bậc như thế ở trong bí cảnh, hai con gấu đã đánh tới.
Tốc độ cực nhanh, không ai kịp phản ứng.
Ta vô thức nhắm mắt lại, nhưng đau đớn như trong dự đoán cũng không đến.
Ngược lại, bên tai ta vang lên một giọng nói quen thuộc: "Ta thấy trên người chúng thơm quá đi, nhất là bé gái ở giữa kia kìa, lớn lên thật đẹp."
Ta chậm rãi mở miệng, chần chờ kêu một tiếng: "... Hùng Nhị?"
Hùng Nhị cả kinh: "Sao ngươi biết tên ta?!"
Ta cười tà mị, đã sớm nắm chắc phần thắng: "Ca ca ngươi tên Hùng Đại đúng không."
(Hùng Đại Hùng Nhị là con gấu trong phim hoạt hình Chú gấu Boonie nha quý dị, và cả quốc vương Tiki bên dưới nữa, tác giả mang cả thế giới hoạt hình vào truyện tu tiên ròiiiiii)
Cứ như vậy, chúng ta được khoản đãi nồng nhiệt, ngồi xuống cùng Hùng Đại Hùng Nhị sưởi ấm.
Hùng Nhị tò mò hỏi: "Sao ngươi biết được nhiều thế."
Ta bí hiểm nói: "Thiên cơ bất khả lộ."
Hùng Nhị sùng bái nhìn ta: "Thật lợi hại nha."
Chúng ta đúng là một đứa dám nói, một đứa dám tin mà.
Được Hùng Đại Hùng Nhị giới thiệu, chúng ta quen biết quốc vương Tiki.
Quốc vương Tiki ưỡn ngực nói: Ta nói các ngươi nghe, ta phát hiện được một loại thực vật mới, một loại nấm cực kỳ thơm ngon!!! Thật sự ngon lắm luôn."
Nói rồi, nó lệnh cho chíp chíp mang lên... Một đống phân...
Ta khiếp sợ.
Ta bỗng nhiên ý thức được mình đang ở tập 《 Nồi lẩu nấm》
Thứ nhìn giống như phân ấy chính là loại nấm thơm ngon đến từng mảnh cuối cùng.
Tất cả mọi người choáng váng.
Hùng Đại đứng ra đầu tiên: "Thứ này là nấm chứ không phải phân á?"
Ta từng xem qua tập này nên vội vàng làm sáng tỏ: "Không phải đâu! Cái này rất ngon!"
Đại sư huynh ánh mắt phức tạp nhìn ta: "Khẩu vị của muội rất đặc biệt."
Ta: "..."
Quốc vương Tiki dẫn đầu ăn trước, vẻ mặt nó đầy hưởng thụ: "Ngon quá!"
Hùng Đại Hùng Nhị do dự một chút, cũng ăn theo
Ăn xong khóc rớt nước mắt: "Ngon quá, ngon quá đi!"
Ta cũng nếm thử một miếng.
Thật sự siêu! Siêu! Ngon!
Dưới sự đề nghị vô cùng nhiệt tình của ta, nhị sư huynh cau mày ăn một miếng, cũng thành công nói ngon quá.
Đại sư huynh nửa tin nửa ngờ, cũng ăn.
...
Vì vậy, bốn người cùng Hùng Đại Hùng Nhị vui vẻ ăn một chầu.
Cùng lúc đó, đệ tử Thù Tuyết tông đang lấm la lấm lét ngó về phía chúng ta.
Thù Tuyết tông định phái đệ tử qua thăm dò thực lực của chúng ta trước, ai ngờ lại nhìn thấy một màn ăn uống quỷ dị này.
Tên đệ tử kia biểu tình kinh khủng, hắn liều mạng chạy về phía tông môn nhà mình, hét lớn: "Người Ô Ly tông điên rồi, điên rồi!"
Hắn thở không ra hơi, nhưng vẫn cố gắng nhả ra một câu từ trong kẽ răng ——
"Bọn họ tụ lại ăn phân!!"
Đoàn người chúng ta ăn xong nấm thơm ngon, từ biệt Hùng Đại Hùng Nhị.
Hùng Nhị gãi gãi đầu: "Vậy lần sau ta còn có thể gặp được các ngươi không?"
Ta nhớ lại dáng vẻ giả vờ giả vịt của sư tôn, sau đó học trong một giây: "Duyên phận, kỳ diệu không thể nói được."
Hùng Nhị rất vui mừng: "Makka Pakka, chúng ta nhất định sẽ gặp lại!"
Ta: "..."
Huynh đệ, sao ngươi lại xuyên thai rồi.
Lúc tiếp tục đi về phía trước, chúng ta gặp phải đệ tử Thù Tuyết tông.
Ta nho nhã lễ độ: "Chào chư vị, ta là Ô Ly tông..."
Lời còn chưa nói hết, bọn họ đã run rẩy cúi chào chúng ta: "Chào các ngài, quấy rầy rồi!"
Ta: ???
Mãi đến khi bọn họ đi mất, ta và đại sư huynh vẫn ngơ ngác nhìn nhau.
Phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
"Ăn rồi sao không ngửi thấy mùi nhỉ?"
"Ngươi đần à, chắc chắn là bọn họ cùng thuật làm sạch rồi!"
Ta: ???
Tiểu sư đệ đã sắp ngủ gục đến nơi rồi: "Chúng ta cứ đi tiếp như vậy cũng không phải cách."
Ta vừa muốn nói chuyện thì bỗng nhiên cảm thấy cổ tay cổ chân bị thứ gì đó quấn lấy, ta dùng sức túm cũng không kéo ra được.
Ta hô lên: "Tình Yêu!!"
Kiếm Tình Yêu lập tức tự động rút khỏi vỏ, một kiếm chém trúng mắt cá chân ta.
Ta: "..."
Thứ túm lấy chân ta cũng bị thương, chân ta thì chảy máu rồi.
Ta mặt không biểu cảm: "Quả nhiên, không hổ là kiếm Tình Yêu, ta không xứng."
Đại sư huynh thấy thế muốn kéo ta, ta liều mạng đưa tay tới, nhưng hắn kéo thế nào cũng không kéo được.
Giữa ta và họ như cách một mảnh sương mù, dần dần ngay cả mặt mày họ ta cũng không thể nhìn rõ nữa.
~
Giáng sinh vui vẻ nheee