Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

chương 66: sợ tới mất hồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối cùng ba chúng ta vẫn phải ngủ chung một giường. Ta lại lần nữa khẳng định tiềm năng con người là vô hạn, đến thời khắc quan trọng mới có thể phát sinh. Trời oi bức như vậy, chúng ta chen chúc trên một giường cũng có thể ngủ được, nhất là Trường Hinh vốn là một công chúa được nuông chiều từ bé, không thể không nói đây là một kỳ tích, tất cả đều nhờ Thệ Huyết Hồng Nhan kích phát tiềm lực của chúng ta.

Nghĩ đến Thệ Huyết Hồng Nhan nhiều nên vừa ngủ ta đã mơ thấy Thệ Huyết Hồng Nhan đẩy cửa đi vào, ánh mắt xanh lè. Bà ta chậm rãi đến gần, xốc chăn lên, sau đó cắn một cái trên cổ ta...

"A ——" Ta sợ hãi ngồi bật dậy, thở dốc, vài sợi tóc bết mồ hôi dính trên trán.

"Bảo hộ công chúa!"

"Bảo hộ công chúa!"

"..."

Cửa lại bị đẩy ra, ta hô to một tiếng: "Đi ra ngoài, không có chuyện của các ngươi!"

Bọn thị vệ lui ra, cửa lần nữa bị đóng lại.

"Vậy là sao, khuya khoắt ngươi gọi hồn ai." Lương Gia thầm oán, "Ta vừa nằm mơ thấy vàng, còn chưa kịp lấy đã bị ngươi đánh thức, thật đáng buồn."

"Ngươi tỉnh đi, sắp mất mạng còn ham lấy vàng đâu, cẩn thận bị vàng đè chết!"

Trường Hinh hỏi ta: "Ngươi gặp ác mộng phải không?"

Ta hít sâu một hơi, thật nghiêm túc nói: "Chúng ta không thể ngủ như vậy, nếu không chết thế nào cũng không biết. Nếu Thệ Huyết Hồng Nhan có thể vào cung giết người, khó cam đoan bà ta sẽ không tới giết chúng ta."

"Ý của ngươi là, chúng ta trợn mắt đến hừng đông? Tha ta đi, ta mệt lắm." Lương Gia nói, "Nếu Thệ Huyết Hồng Nhan có tới, ngươi trợn mắt sẽ bị nàng giết."

Ta liếc nàng, nói: "Ý ta là, chúng ta không thể ngủ quang minh chính đại, phải xài chút thủ đoạn, tỷ như nói... Ngủ dưới gầm giường."

Ta thầm mặc niệm: Tha thứ cho ta đi, ta cũng bất đắc dĩ mới nghĩ đến cách này. Ta biết rõ nói ra tám chín phần sẽ bị Lương Gia và Trường Hinh đồng loạt khinh bỉ, vì mạng sống ta bất chấp.

Các nàng nhìn ta, nửa ngày không nói. Ta giựt giựt khóe mắt, kiên nhẫn giải thích: "Thời điểm nguy khốn phải biết tính toán, các ngươi nhất định phải học tập tinh thần lạc quan này của ta cho tốt, đến con kiến còn muốn sống, đúng không. Cái gì gọi là đại trượng phu co được dãn được biết không? Xem ta này, ta chính là ví dụ tốt nhất, tấm gương tốt nhất. Tuy ta không phải đại trượng phu nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là ta rộng lượng hơn đại trượng phu, cơ trí hơn... Ta đã vô cùng nhuần nhuyễn tinh thần của đại trượng phu nên lấy mình làm gương chỉ bảo các ngươi..."

Trường Hinh cầm tay ta, kích động rơi lệ: "Thập biểu tỷ ngươi thật sự quá thông minh, cách hay như vậy cũng nghĩ ra được, cho tới bây giờ ta chưa từng ngủ dưới đất bao giờ, rất kích thích, rất kích thích!"

"Đúng vậy Nhiễm Nhiễm, ngươi thật sự một đời hồ đồ phút chốc thông minh, Thệ Huyết Hồng Nhan chắc sẽ không ngờ chúng ta trốn dưới giường, ha ha. Chúng ta mau biến ý tưởng kịch tính này thành sự thật đi." Lương Gia còn kích động hơn Trường Hinh.

Chúng ta bận rộn lấy rất nhiều quần áo trong tủ nhét vào chăn, giả làm người đang ngủ trên giường, sau đó mạnh ai nấy chui xuống dưới giường.

Cái gọi là người hiền bị khi dễ, ngựa hiền bị cưỡi cổ thật không sai chút nào. Lương Gia với Trường Hinh cướp chỗ bên trong mà ta đây thiện lương chỉ có thể nằm ngoài cùng. Ta trăm ngàn lần không muốn nhưng dưới dâm uy của hai nàng, ta chỉ có thể vờ như "Thật vinh hạnh làm lá chắn cho các ngươi".

Ngọn nến vừa tắt, phòng lại tĩnh mịch. Nhóm hộ vệ phụ thân mời về cùng đám đại nội thị vệ đang canh giữ bên ngoài, chỉ cần có chút động tĩnh sẽ lập tức xông vào, tình huống vừa rồi cũng đã chứng thực. Ta ỷ vào kế sách thông minh tuyệt đỉnh này, yên tâm nhắm mắt lại ngủ. Hai vị bên trong ỷ có ta làm lá chắn đã sớm tiến vào mộng đẹp, liên tiếp hít thở đều đều bên tai ta.

Căng thẳng lâu như vậy, ta cũng mệt chết, mí mắt càng ngày càng nặng, chìm vào giấc ngủ.

Một lát sau, không biết có phải nằm mơ hay không, ta cảm giác có người vào phòng, định thần lắng nghe nhưng không nghe được gì. Ta mở to mắt xem xét, dưới ánh trăng mơ hồ, một thân ảnh màu đen chậm rãi, chậm rãi lại gần chúng ta.

"Đây là mơ, đúng, đây là mơ, giống như trước, chỉ là một giấc mộng!" Ta lặp đi lặp lại. Bóng đen kia vẫn đang di chuyển, ta chỉ có thể vờ thản nhiên, xem mình thật đang nằm mơ. Lúc này ta đã bị chính mình thôi miên, xác thực mà nói, ta bị suy nghĩ của mình gây mê. Sau đó, ta cũng không rõ đến tột cùng đây có phải là mơ hay không.

Trường Hinh đè đè tay ta, suýt nữa làm ta hét lên nhưng dưới tình thế cấp bách ta đành cắn môi, thật đau quá! Thì ra không phải mơ, bóng đen kia là có thật, hơn nữa ta cơ hồ có thể khẳng định đó là Thệ Huyết Hồng Nhan. Lương Gia và Trường Hinh đã tỉnh nhưng không ai dám lên tiếng, tất cả cật lực nín thở. Ngay cả chúng ta cũng không cách nào nghe được tiếng thở của nhau.

Vui quá hóa buồn, ta là sợ quá hóa giận. Lương Gia và Trường Hinh nhất định cũng giống ta, ngoại trừ mạng sống, các ý tưởng khác đều bay lên chín tầng mây.

Bóng đen càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước giường.

Ta hung hăng thầm mắng, đám thị vệ bên ngoài kia là kiểu cao thủ gì, tất cả đều ăn cơm trắng sao, thời khắc nguy kịch không ai đến "Bảo hộ công chúa", nếu ta còn sống sót, nhất định nói ông cậu hoàng đế trừ tiền công bọn họ, còn không cho ăn cơm...

Không đợi ta nghĩ xong cách thức trừng phạt đám thị vệ, đột nhiên hai đốm lửa xanh lập lòe lập tức tới trước mặt ta, tim ta rụng xuống bộp bộp...

"A —— "

"A —— "

"A —— "

"A —— ha ha ha ha —— "

Ba tiếng kêu sợ hãi đồng thời phát ra, sau đó hợp thành một tiếng không biết là thét chói tai hay là tiếng khóc ma quái nhưng hẳn là tuyệt vọng thảm thiết đủ loại. Ta rõ ràng thấy động tác Thệ Huyết Hồng Nhan hơi khựng lại, sau đó một bàn tay hướng tới cổ ta.

"A —— "

"A —— "

"A —— "

Ta nhắm mắt lại hét lên. Chết đến nơi rồi, ngoài trừ la hét, ta không biết mình còn có thể làm gì. Kêu đi kêu đi, ít nhất chứng minh trước khi chết ta từng phản kháng, tuy phản kháng như vậy không đủ nhưng còn hay hơn ngây ngốc chờ máu bị hút khô, phải làm gì đó để khỏi lãng phí sinh mạng.

Vượt ngoài dự kiến của ta là, bàn tay tử vong kia không túm cổ ta, thậm chí còn không đụng tới ta. Nghe kỹ lại, hình như xung quanh còn có tiếng đánh nhau. Ta lấy gan mở mắt nhìn, chỉ thấy một đen một trắng quần thảo, không phân biệt rõ ai là ai. Ngay sau đó cửa bị mở, một đám người hùng dũng tiến vào, cùng với âm thanh quen thuộc "Bảo hộ công chúa".

Một khắc kia ta biết, chúng ta vừa trở về từ quỷ môn quan.

Ta từ dưới giường chui đầu ra, Trường Hinh và Lương Gia theo sau. Hai cái bóng một đen một trắng càng đấu đá túi bụi, bọn thị vệ tiến lên vây quanh, Thệ Huyết Hồng Nhan vừa thấy tình huống bất lợi, tung cửa sổ đào tẩu.

Nến vừa được thắp lên, ta thấy ba chúng ta như vừa từ địa ngục trở về, nói khó nghe một chút chính là xác chết đội mồ sống dậy.

Khi ta thấy rõ người áo trắng là Lâu Huyên, rốt cuộc nhịn không được òa khóc. Lâu Huyên ôm ta an ủi giống như dỗ con nít: "Không sao, không sao..."

"Sợ tới mất hồn!" Ta vừa khóc thút thít vừa phun ra những lời này, nước mắt tèm lem trên mình hắn.

"Nhiễm Nhiễm, đã khiến nàng sợ hãi." Là tiếng Tần Lãng.

Ta đẩy mạnh Lâu Huyên ra, quét mắt khắp người bọn họ, cuối cùng hiểu được hai bóng đen trắng vừa rồi giao chiến với Thệ Huyết Hồng Nhan chính là Lâu Huyên và Tần Lãng. Tần Lãng là tên nghiện đồ đen, đứng giữa một đám thị vệ áo đen khiến ta không nhận ra, còn tưởng hắn là thủ lĩnh đám "Bảo hộ công chúa".

"Các ngươi... Buổi tối vui vẻ..." Ta nói.

Ông trời, tha thứ ta, không nên trông mong một người vừa mới bị dọa đến mất hồn mất vía sau đó thật vất vả trở lại bình thường có thể nói được chuyện hay ho gì.

Lâu Huyên và Tần Lãng đồng thời rúng động sau đó lập tức khôi phục bình thường.

Đúng lúc này, phía sau ta phát ra một tiếng trống vang vang. Quay đầu lại ta thấy Trường Hinh nằm trên mặt đất, mặt mũi trắng bệch.

"Công chúa ——" Bọn thị vệ tính ào lên, bị Lương Gia ngăn trở.

"Không có chuyện của các ngươi, đi ra ngoài." Lương Gia vung tay lên, đích thân dìu Trường Hinh, thuận tiện khách sáo một câu, "Nha đầu không tiền đồ, vừa rồi không choáng váng, giờ mới choáng váng, thật dọa người!"

Ta tính lên giúp một tay, Lương Gia phun ra một câu: "Cũng không phải chuyện của ngươi, tiếp tục bồi dưỡng quan hệ tay ba của ngươi đi."

Nếu ta không đủ bản lĩnh, chỉ sợ ta cũng hôn mê giống Trường Hinh. Nha đầu kia bỏ đá xuống giếng, không hề nghĩ đến tình cảm chị em thân thiết bấy lâu chút nào.

Ta một mình đối mặt với Lâu Huyên và Tần Lãng, rất ngượng ngùng. Ngày hôm qua, Tô Nam còn nói quan hệ ba người chúng ta loạn như ma, càng để ý càng loạn, ta thấy rất chí lý. Đại khái kiếp trước ta nợ bọn họ nên ông trời phạt ta đời này bị hai người bọn họ tra tấn.

"Sao các ngươi ở đây?" Ta hỏi bọn hắn.

Lâu Huyên nói: "Không có gì, lo cho nàng nên đến thăm."

"Vậy còn ngươi?" Ta chuyển sang Tần Lãng.

Vì thể hiện khí chất lạnh lùng của hắn, hắn thậm chí tỏ vẻ không hề quan tâm đến ta. Ta hỏi lại lần nữa, hắn mới miễn cưỡng giật khóe miệng, xem như trả lời. Trẻ con không thể dạy, gỗ mục không thể khắc, núi băng vĩnh viễn sẽ không biến thành núi lửa.

Tốt xấu gì người ta đã cứu ta, ta mời bọn họ ngồi xuống, rót cho mỗi người một ly trà, ba người ngốc ngơ ngác ngồi nhìn nhau. Lương Gia săn sóc Trường Hinh ở đầu giường, mấy lần ta định đi qua đều bị nàng đuổi về. Hai vị soái ca trắng đen cũng không nói chuyện, ta có cảm giác bị cô lập, rất thương tâm.

Trường Hinh phỏng chừng bị dọa không ít, cách bức rèm che, ta thấy Lương Gia hết thúc rồi lại lay nàng mà không có chút phản ứng gì. Cuối cùng Lương Gia hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm: "Được rồi, xem ra ta không thể không xuất tuyệt chiêu."

Trong đầu ta nổi lên một dự cảm rất không tốt, quả nhiên, chỉ thấy Lương Gia dồn hết sức lực ấn mạnh vào huyệt nhân trung của Trường Hinh, Trường Hinh vùng dậy mạnh mẽ như xác chết, hét lên một tiếng thảm thiết xuyên thủng màn đêm.

"A —— "

Đối với mọi người trong tướng phủ mà nói, đêm nay nhất định là một đêm khó lòng ngủ yên.

Một đám ầm ầm xông vào phòng ta, thấy ta thong thả ngồi uống trà, hơn nữa bên cạnh còn có Tần Lãng và Lâu Huyên "hộ giá", vẻ mặt từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc rồi lại thành rúng động. Cho dù đã có chuẩn bị tốt nhưng ta vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt mẫu thân. Khuya khoắt, nữ nhi bảo bối ở chung với hai nam nhân, tuy có nguyên nhân sâu xa nhưng truyền ra ngoài cũng không dễ nghe chút nào.

"Xem ra chúng ta lo lắng vô ích, hơn nửa đêm người ta còn có hai đại soái ca bảo vệ, sao có thể xảy ra chuyện gì!" Tô Nam sợ thiên hạ không loạn.

Ta liếc hắn, không nói lời nào.

Vượt ngoài dự kiến của ta, mẫu thân không quở trách, nhìn nhìn ta, sau đó đi vào buồng trong.

"Trường Hinh, ngươi không sao chứ?"

"Bác, ta sợ muốn chết..." Trường Hinh giống đứa nhỏ nửa năm chưa gần mẹ, nhào vào lòng nương làm nũng.

Ta thật muốn hỏi người rốt cuộc ai mới là nữ nhi ruột thịt của người, sao người không hỏi thăm ta! Chắc mẫu thân đã tuyệt vọng về ta, mặc ta tự sinh tự diệt. Quay đầu nhìn những người khác, Tô Duyên với tứ tẩu ngay cả thời điểm này cũng không quên liếc mắt đưa tình, Tô Nam vẫn dùng ánh mắt hèn mọn ngày thường nhìn ta. Lúc ấy ta rất muốn mượn câu của Trường Hinh nói với Tô Nam: "Còn nhìn nữa ta sẽ móc hai mắt của ngươi cho vẹt ăn".

"Về thôi, thập nha đầu lớn mạng, không chết được, có chuyện gì ngày mai hẵng nói!" Tô Nam giúp ta đuổi người.

Phụ thân, bác còn có các di nương phá lệ không nói một câu, ngáp xong bèn rời đi. Các ca ca cứ dòm ngó ba người chúng ta, giống như muốn tìm ra gian tình.

Ta thuần khiết đương nhiên không thể khiến bọn họ toại nguyện, ta nói: "Nhìn cái gì, có gì đẹp mặt, muốn xem kịch vui lần sau nhớ đi sớm. Mười lượng một tuồng, nhưng là người một nhà, ta có thể giảm xuống còn tám."

Giọng tuy không lớn nhưng có sức rúng động khiến cả đám choáng váng.

"Chê mắc? Vậy bảy lạng, không thể giảm thêm."

"Xì —— "

Cả đám vừa rồi còn mông lung bây giờ lục tục nối đuôi ra cửa. Trước khi đi, Tô Nam rung đùi đắc ý nhắc nhở: "Gian tình a gian tình, hồng hạnh a hồng hạnh..."

"Cút —— "

Một chén trà hoa hoa lệ từ trong phòng bay ra, duyên dáng vẽ một đường cong, sau đó ‘choang’ một tiếng, nát bét. Tiếp đó ta quăng thêm ấm trà ra ngoài, lại ‘choang’ một tiếng. Nhưng ta còn chưa hết giận, nhìn nhìn trên bàn, đã không còn thứ gì khác cho ta ném nữa rồi.

Mắt ta xẹt qua hai chén trà đang cầm trong tay Lâu Huyên và Tần Lãng, ta nặng nề ‘hừ’ vài tiếng, tỏ vẻ lửa chính trực trong lòng đang thiêu đốt hừng hực. Hai vị này lập tức ngầm hiểu, đồng thời đưa chén cho ta.

"Ném đi, nếu không đủ, ngày mai ta mua thêm cho nàng." Lâu Huyên giãn mày, cười rất thoải mái.

Ta không khách khí tiếp nhận, lại là ‘choang choang’ hai tiếng. Hai người nhìn ta, dở khóc dở cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio