– Thư tỏ tình của tao hả ???? hô hô..
– Con vô duyên. – Linh xù đấm thẳng vào cái trán « vốn dĩ đã đáng thương » của nó một cách không thương tiếc.- Mày không thấy cái chữ gì to lù lù đây à, trán sưng thì mắt cũng lé chắc….
– PARTY !!!! – Nó tròn mắt.
– Phải !Thông minh hơn rùi đấy cưng ạ !
– Nhưng sao lại đưa cho tao ? – Nó vẫn chưa hiểu.
– Thì mở ra đọc đi rồi biết. Thế mà cũng hỏi. – Con Linh chán nản đưa cho con bạn tấm thiệp mời màu tím nhạt.
– Ớ…là nhà ae Nhật Ngân sao ?
– Ừ. Vừa nhận được sáng nay. Cả tao và mày đấy.
Nó nhìn vào tấm thiệp rồi nói tiếp.
– Về nước mà cũng mở tiệc à.
– Nhà giàu đứa nào chả thế. Thừa tiền ý mà. – Linh đồng tình.
Nó lại suy nghĩ, một cảm giác là lạ vụt qua nơi khối óc nó… Dự báo chẳng lành ư ? Kì lạ… Nó với cái Linh đều được mời. Cũng có nghĩa là Quang cũng thế. Quang học cùng lớp với anh em nhà đấy mà.
– Anh Thư này !!!.
– Gì….
LINH huých vai nó, cắt ngang dòng suy nghĩ.
– Tiệc này….mày định mặc gì ????
– Hả ??? Mặc gì ư ? quần áo bình thường. Chỉ là tiệc thôi mà.
– Mày hâm à. Nhà này giàu lắm. Chắc bạn bè họ cũng đều là dân giàu có cả. Mặc đồ đơn giản quá mày không sợ bị cười à ? – Linh lo lắng.
– Tao vẫn chỉ là tao thôi. Kệ !!! – Nó đáp, thản nhiên.
Nhưng Linh nói cũng không phải vô lý. Chả lẽ lại quần jean, áo phông đi dự tiệc, chẳng phải sẽ rất buồn cười sao. Hay là không đi nhỉ… Không được, như thế mất mặt lắm, anh em nhà kia sẽ nghĩ nó kiêu hay không nể mặt hay… đại loai như thế. Vả lại, nó chưa từng đi dự cái buổi tiệc dạng này bao giờ nên cũng chả biết… HaiZzz !!!
Đau đầu quá, sao tự dưng lại phải suy nghĩ nhiều thế này chứ !!! Bực mình thật, nó vẫn là nó, chả có gì thay đổi đâu…nhưng sao vẫn cứ thấy lo lo, lạ thật đấy….
– À, Anh Thư ơi, tao nghĩ ra rồi…. – Bóng đèn nổ cái đụp trên đầu Linh. Sáng kiến gì đây ???
– Mày lại nghĩ được cái gì đấy, đừng xui dại tao bất cứ điều gì !!! – Nó cảnh giác.
– Mày nghĩ đi đâu đấy hả ? – Linh bực dọc. – Lát đi học về, ghé nhà tao hỏi ý kiến…. bà Vân xem thế nào. Bà ý lớn hơn mình, lại hay tiệc tùng, chắc chắn là biết… được không ? – Linh nói, giọng hơi nài nỉ…
– Ừhm… ừhm…tuỳ… – Nó ậm ờ. Đành vậy, chứ nó chả biết thế nào nữa. Mong cho cái ngày đấy đừng đến, khó xử chết mất…..
Ớ, mà cái Linh nó vừa nhắc đến ai cơ ? Bà Vân-chị gái nó hở ??? Mẹ ơi, phen này chết rồi…
– Thôi…tao không đi đâu….tha cho tao đi mà ….
Nó cố giằng tay ra khỏi con bạn đang mặc sức kéo nó.. à không…mà là lôi đi không thương tiếc.
– Mày phải đi cùng tao…
Linh xù vẫn nói giọng cương quyết. “ Không thể nhượng bộ con nhỏ này thêm lần nào nữa…”. Nó nghĩ bụng rồi thản nhiên lôi xềnh xệch con nhỏ bạn là Ong đang vùng vẫy gào thét…
– trời ơi, bạn tốt ơi, tao xin mày…Tao thà bị bọn nhà giàu cười chê còn hơn là đi gặp bà Vân. Mày làm ơn đi…tha cho tao…Hay mày muốn giết chết tao….
– Thôi..ngậm cái bài ca không quên của mày lại đi…Tao cũng sợ mụ Vân lắm nhưng…THư ơi..mày chịu khó động não lên chút đi. Lần này chỉ có con mụ đó mới có thể giúp được mình thôi….
– GIÚP Ư????????? LINH ơi, mày tỉnh lại đi, mày định để mụ ấy biến tao thành con quỷ dạ xoa trước mặt mọi người ư, tao không ngu…
Nó gào lên, gầm rú…Thực sự thì nó không thể chịu nổi con bạn này thêm một phút nào nữa. Đi gặp bà chị con Xù- Bà Vân- thì có mà chết. Mụ ta hay sử dụng quái chiêu lắm. Nhớ lại sự việc năm trước mà nó không khỏi rùng mình…
Khó hiểu quá…tại sao cái Linh lại muốn lôi nó đến gặp con mụ quỷ không ra quỷ thế chứ…trong khi, vụ việc đó con này cũng khiếp sợ chả kém….
– "chị Vân, đây là Thư, bạn em, chị giúp nó nhớ, hôm nay là sinh nhật Quang Tèo đấy chị…
Linh xù toe toét khi dẫn nó đến gặp bà chị “yêu dấu” .
– Thư hả?
Mụ Vân chăm chú nhìn nó từ đầu đến chân. Rồi phán xét mấy câu xanh rờn:
– Cũng được đấy…Mặt tròn, da trắng, môi hồng…thế này thì dễ make hơn.
Nó nhìn bà chị đeo quả kính Hary Poter khen, cũng vui chút đỉnh…chuyện..nó là ai chứ…Khà khà…. Đến đây, chắc nó cũng phải yên tâm phần nào về cái tài trang điểm mà con Linh khen lấy khen để từ bà chị nó.
– Nào, cưng!!!. Bây giờ ngồi yên nhớ, chị sẽ làm cho cưng trở thành công chúa luôn.
– Hì…không cần thành công chúa đâu chị, chị trang điểm phớt nhẹ cho em thôi chị nhé.
– Ui sời…yên tâm, cưng nghĩ chị là ai.
Nó thấy hơi hơi rợn người vì cái cách xưng hô “ kưng – chị” ấy. Nhưng thôi, phóng lao phải theo lao. Đến tận đây rồi thì cứ thử xem sao.
Và thế là nó cứ ngồi thế phó thác khuôn mặt mình cho bà chị. Rồi…ngủ gà ngủ gật lúc nào không hay.
phút sau:
– Cưng ơi, dậy đi …xong rồi, dậy thay quần áo đi nào.
– Oáp…hơ…xong rồi hả chị.
– Ừ, xong rồi. Nhìn em xinh thật đấy.
– Ơ…thế hả chị. Cho em soi gương đã nhớ… – Nó tò mò.
– Từ từ, mặc cái váy này vào đã rồi soi luôn thể. Nhìn em cứ như công chúa ý.
– Hì…làm gì đến mức ấy hả chị. Thế cái Linh đâu ạ.
– Chị cũng…chả biết. Để chị gọi nó vào trang điểm luôn. Em vào trong thay váy đi… đi đi…
– …vâng.