Trong lòng nhanh chóng nghĩ ra vài phương án khả thi nhất để cho cô gái kia nếm trái đắng, Hà Trường Thanh đưa chuỗi hạt đến gần “móc khóa” để thử độc.
Thấy chuỗi hạt im re không phản ứng, Hả Trường Thanh mới cười cười nhặt nó lên.
Theo phán đoán của Hà Trường Thanh, ở đây hẳn là mộng cảnh của y, chỉ là bị quỷ vật lợi dụng.
Nếu ban nãy y thật sự bị mất lý trí, không kịp đối phó với đòn tấn công của nó, chưa biết chừng đã bị git chết.
Ở trong mộng cảnh chết đi, có lẽ ở hiện thực cũng sẽ ngỏm củ tỏi.
Chừng đó tỉnh lại, chỉ sợ không phải Hà Trường Thanh mà là một thứ khác đội lốt của y.
Bởi vì đây là mộng cảnh, theo lý mà nói vật thể bên trong không thể mang ra hiện thực, nhưng Hà Trường Thanh có trực giác, thứ này cũng giống như chuỗi hạt, thuộc về ngoại lệ hiếm hoi.
Tay trái nắm chặt cái “móc khóa”, Hà Trường Thanh thử tập trung ý niệm bày tỏ mong muốn tỉnh giấc.
Ngay sau đó, cảnh vật trong khu rừng tan biến từng chút một, toàn bộ hóa thành từng sợi ánh sáng tinh thuần, dung nhập vào cơ thể của y.
Hà Trường Thanh đồng thời cảm giác được toàn thân mát lạnh, đầu óc trở nên minh mẫn sáng suốt, suy nghĩ nhạy bén hơn rất nhiều.
Ánh sáng trắng tụ về ngày càng nhiều, nhanh chóng nuốt gọn không gian bao gồm cả Hà Trường Thanh.
Y chớp mắt một cái, tức thì rời khỏi mộng cảnh.
Hai mắt mở choàng, trong đầu Hà Trường Thanh ong ong một chút vì có quá nhiều ý niệm lẫn sự vật chưa kịp lý giải lập tức đổ xô xuất hiện chen chúc trong đầu.
Y thoáng ngây ra, hai mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà dán rất nhiều đề can dạ quang vô cùng quen thuộc mà y nhìn thấy mỗi buổi sáng khi vừa thức giấc, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Chỉ bật hai ngọn đèn ngủ ở đầu giường khiến căn phòng tối mờ mờ, làm nổi bật hình ảnh dải ngân hà huyền bí lung linh trên trần nhà in dấu vào đáy mắt mở to của Hà Trường Thanh.
Không mất vài giây để thần trí trở về, y giật mình tỉnh táo lại, rốt cuộc nhận ra đây là phòng của mình.
Đồng thời, y loáng thoáng nghe ở cách đó không xa vang lên giọng nói quen thuộc của cha mình.
“Ừm, tôi biết rồi, cậu cứ tạm thời giúp tôi khống chế hướng đi của dư luận đừng cho chuyện này bùng phát lên dẫn tới nhiều bình luận tiêu cực là được.”
“Đúng vậy, tôi biết tôi biết, cậu không cần giải thích.”
“Cứ mặc cho họ khua môi múa mép, chúng ta chỉ việc chụp hình lấy bằng chứng, chạm đến giới hạn liền có thể dựa theo thường lệ kiện họ.”
Qua ánh sáng lờ mờ, Hà Trường Thanh vẫn có thể trông thấy cha y lúc này đang đứng đưa lưng về phía y, mặt hướng về cửa sổ sát đất, cầm điện thoại nói chuyện.
Hà Trường Thanh vừa tỉnh dậy từ ác mộng kinh hồn liền nghe được lời này, trong lòng không khỏi cảm thán anti fan và fan đối thủ của cha mình thật là những người khốn khổ, lâu lâu cảm thấy bắt được tí phốt liền ảo tưởng xoa tay hầm hè muốn quẩy lên nhấn chìm ảnh đế Hà xuống, sau đó liền bị hiện thực xuất hiện dưới dạng giấy mời hầu tòa bay tới tận nhà đập vào mặt gọi dậy.
Phải biết rằng cha cậu bình thường đều mặc kệ không quan tâm, tin đồn bay đầy trời cũng chỉ để người đại diện xử lý từ a đến z.
Chỉ có một lần ngoại lệ là khi thông tin cá nhân của Tiếu Ninh - mẹ y - bị anti fan khui ra và lợi dụng mạng xã hội rải rác truyền khắp nơi, mẹ y bị gọi điện nhắn tin bỏ bom thư, quấy nhiễu đêm ngày, mới khiến cha y thật sự tức giận làm mấy kẻ đầu têu phải trả giá đắt.
Lần này không biết là xảy ra chuyện gì khiến cha cậu phải đích thân yêu cầu khống chế dư luận? Hà Trường Thanh vừa tò mò nghĩ vừa chống giường ngồi dậy.
Y đồng thời phát hiện trên người mình khô ráo sạch sẽ, đầu tóc còn thoảng mùi dầu gội hương bưởi dịu nhẹ, rõ ràng là trong lúc ngất đi đã được ai đó tắm gội sạch sẽ cho.
Là cha giúp mình sao? Hà Trường Thanh nghi hoặc tự hỏi.
Hà Diễm Sinh mặt mày nhàn nhạt, tay cầm điện thoại nói chuyện nhưng quá nửa tinh thần đều tập trung chú ý động tĩnh trong phòng, lúc này nhanh chóng phát hiện con trai đã tỉnh, xoay người búng tay cho Beatus bật đèn.
Hắn nhìn khuôn mặt có vẻ tươi tỉnh bình thường của Hà Trường Thanh, nói vào điện thoại một câu nữa trước khi tắt máy, “Tóm lại cậu có toàn quyền xử lý chuyện này, Trường Thanh đã tỉnh, tôi ngắt máy trước đây.”
Chú ý tới cách dùng từ “đã tỉnh” chứ không phải “đã dậy” của Hà Diễm Sinh, Hà Trường Thanh trong lòng hơi căng chặt một chút rồi ngay sau đó liền giãn ra.
Cũng đúng.
Cha đến đây gặp mình nằm ngất lịm dưới sàn phòng khách, bộ dạng sống dở chết dở ban nãy đương nhiên không thể nào cố ý bẻ cong thành một giấc ngủ say được rồi.
Vốn dĩ Hà Trường Thanh còn định giấu nhẹm việc bị quỷ bám cho người nhà khỏi phải lo lắng, lúc này quả thật là bị bắt tại trận hết đường chối cãi.
Y nhìn vẻ mặt hình sự của Hà Diễm Sinh, không dám ba hoa, trực tiếp cười nói, “Mấy ngày nay con lên ký nhiều, cha kéo con đi tắm gội giùm chắc cũng mệt lắm ha.”
Hà Diễm Sinh đang tiến tới gần giường, nghe vậy chợt khựng lại, hai tròng mắt sắc bén nhìn Hà Trường Thanh một lượt, kéo giọng lặp lại, “Tắm gội giùm?”
Nhìn vẻ mặt đang cười tươi như hoa giả làm bé ngoan của Hà Trường Thanh từ từ héo đi chuyển sang màu xanh đen như nhận ra mình nói hớ điều gì, Hà Diễm Sinh đứng ngay tại chỗ, khoanh tay nhìn thẳng hai mắt của y, nhàn nhạt nói một câu nhẹ hều mà nghe như sấm bên tai:
“Cha cũng rất muốn biết, ai đã tắm gội cho con mà khiến con nghĩ lầm như vậy?”
Không dừng lại ở đó, Hà Diễm Sinh cung cấp thông tin chi tiết hơn:
“Lúc cha đến đây, hệ thống an ninh trong biệt thự vẫn hoạt động bình thường, không có dấu vết nào cho thấy có kẻ đột nhập.
Chỉ có chi tiết đáng chú ý duy nhất là bản ghi trong bộ nhớ của Beatus có một chỗ trống phút giây.
Chỉ thấy con đang nằm lịm đi trên sàn, gần phút sau cha xuất hiện thì con đã nằm ngủ say trên giường.”
“Hoặc là con bị mộng du chứ không có kẻ đột nhập, hoặc là kẻ đột nhập cao tay đến mức có thể tránh khỏi tầm ngắm của hệ thống an ninh và vô hiệu hóa Beatus một thời gian, vào biệt thự chỉ để tốt bụng giúp con tắm rửa lên giường ngủ cho thoải mái.”
Nói đến đây, ánh mắt của Hà Diễm Sinh hơi híp lại, làm đôi mắt đào hoa càng xem càng giống mắt hồ ly, tiếp một câu, “Vậy con nghĩ đi, mình có quen biết ai vừa lợi hại vừa thích ‘giúp người’ nhiệt tình như vậy không? Tiện thể nói xem chuyện gì xảy ra mà trong camera an ninh con hớt ha hớt hải chạy về nhà xong nằm ngất lịm như vậy?”
Bên dưới cái chăn đắp ngang hông, Hà Trường Thanh vô thức chạm vào chuỗi hạt trên cổ tay, hơi cúi mặt không nhìn thẳng mắt cha mình, trong đầu suy nghĩ muôn vàn.
Là hắn sao? Là… Phương Trạch Vi sao?
Trong lòng vô thức lặp lại ba chữ này, Hà Trường Thanh nhắm mắt rồi hạ quyết tâm, kiên định ngẩng đầu nhìn vào Hà Diễm Sinh vẫn giữ nguyên thư thế hỏi chuyện.
Y chậm rãi kể lại chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, bao gồm cả việc mình bị quỷ ảnh trong mộng cảnh lăm le như thế nào.
Hà Trường Thanh thuật lại gần như không chút giấu giếm, ngoại trừ những thông tin trực tiếp dính líu đến Phương Trạch Vi đều bị y xảo diệu lập lờ không đề cập.
Hà Diễm Sinh không giận không mừng mà nghe từ đầu tới cuối, trừ bàn tay khoanh lại siết thành nắm đấm giấu trong khuỷu tay ra, hắn không hề để cơn lửa giận ngút trời của mình lộ ra ngoài tí nào.
“Sau đó, con liền tỉnh.”
Hà Trường Thanh chốt lại một câu, tạm thời yên lòng, âm thầm hi vọng cha y không thể nào biết được sự tồn tại của Phương Trạch Vi.
Bởi vì nếu cha y biết hắn, tương đương với cha nuôi và mẹ y cũng biết, mà dựa theo “phong cách độc lạ” vừa gặp đòi kết hôn của Phương Trạch Vi, chỉ sợ nếu họ gặp nhau, sẽ dẫn tới một hồi gà bay chó nhảy rùm beng, chừng đó y không biết phải làm cách nào để dàn xếp ổn thỏa.
Đáng tiếc một lần nữa dường như y đã yên tâm quá sớm.
Bởi vì Hà Diễm Sinh lúc này chậm rãi móc điện thoại, nhấn vài cái mở ra tin tức hay video gì đó, vừa lật màn hình cho y xem vừa hỏi bâng quơ:
“Thế, người con cứu ban sáng có phải ‘Bạch Tuyết biến tính’ này không?”
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại đang chạy dài dòng tựa đề giật gân của một bài báo:
— ‘Bạch Tuyết biến tính’? Không phải, là ‘Bạch Tuyết bin thái’!!!
Kèm một đống ảnh động lấy ° quay cảnh tượng y bị Phương Trạch Vi cưỡng hôn bên hồ lúc sáng.
Hà Trường Thanh mới nhìn thoáng qua, liền có cảm giác huyết áp tăng vọt, hai mắt tối sầm cơ hồ sắp ngất xỉu thêm lần nữa.
..