Chiếc chuông gió treo ở cửa ra vào vang lên, một cô gái đẩy cửa bước vào.
Trên người cô gái mặc bộ váy trễ vai màu hồng phấn bó sát người, đeo một cái túi xách nhỏ cùng màu.
Khuôn mặt V-line được trang điểm tỉ mỉ tinh xảo nhưng có vẻ hơi quá đậm so với trang phục đang mặc trên người nên trông mất tự nhiên.
Mái tóc dài màu nâu nhạt uốn xoăn hơi chuyển động theo động tác quay đầu nhìn quanh.
Mất hơn chục giây tìm kiếm, cô gái hơi nhíu mày, mở túi xách định lấy thứ gì đó.
Lúc này một người phục vụ tiếp cận, nở nụ cười chào hỏi, "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi có cần em giúp gì cho chị không ạ?"
Cô gái nhấc mắt nhìn nụ cười tươi tắn và khuôn mặt mộc căng tràn collagen của người phục vụ, trong lòng không vui, xẵng giọng, "Tìm người, sáng giờ trong tiệm có thấy ai mặc vest màu lam xuất hiện không?"
Nụ cười tươi của người phục vụ, cũng chính là Vương Thúy Hòa, thình lình trở nên cứng đờ vì câu hỏi cộc lốc không chủ ngữ này.
Cũng may trải qua ba tháng trời trau dồi nghiệp vụ ngày một thuần thục khiến Vương Thúy Hòa ít nhiều đã có kinh nghiệm ứng phó.
Đang định mặt không đổi sắc tiếp tục tươi cười giao tiếp, chợt nghĩ tới nội dung câu hỏi.
Người mặc vest lam… không phải chỉ có bác sĩ Hà hay sao?!?
Khuôn mặt giả cười của Vương Thúy Hòa sắp sửa nứt ra, nhất thời đầu óc nghẽn mạch không kịp trả lời.
Cô gái nhìn bộ dạng ngơ ngơ ngáo ngáo này của cô, đôi mày nhíu chặt hơn, để lại đường rãnh thật sâu ở mi tâm, làm khuôn mặt xinh đẹp thêm phần khắc nghiệt.
May mắn thay, ngay trước khi váy hồng kịp mở miệng quát to, liền thấy cái bàn sát tường cách đó - mét có người đứng lên, cái áo vest lam vắt ngang trên một khuỷu tay, tay còn lại giơ lên ra hiệu chào hỏi.
Nén giận, cô gái váy hồng điều chỉnh sắc mặt, liếc xéo Vương Thúy Hòa một cái, giẫm lên đôi giày cao gót cm cũng một màu hồng tông xuyệt tông, sải bước đến gần, kéo ghế ra ngồi xuống vị trí đối diện của Hà Trường Thanh, hồn nhiên không biết hành động của mình làm cho chủ nhân của rất nhiều cặp mắt quan sát chung quanh dậy sóng một phen.
"Xin chào, tôi là Sài Ngọc Tâm.
Anh là Hà Trường Thanh đúng không?" Sài Ngọc Tâm yên vị trên ghế, chủ động nói.
Hà Trường Thanh lịch sự mỉm cười gật đầu, mở miệng định chính thức giới thiệu bản thân một lần nữa, song chưa kịp liền nghe đối tượng xem mắt hôm nay của y đã nói tiếp, trong giọng nói hàm chứa sự bất mãn:
"Đã hẹn trước với nhau là dựa theo quần áo nhận người, tại sao anh tự tiện cởi áo vest ra quăng một bên như vậy? Anh không tôn trọng cuộc hẹn này thì có thể từ chối, mắc gì làm chuyện ba khơi vậy? Khiến tôi đến tìm không thấy người bỏ về để tôi mang tai mang tiếng hả? "
Hà Trường Thanh:?
Tai vách mạch rừng chung quanh: Ủa???
Cách đó vài bước chân, Phương Trạch Vi hai tròng mắt sâu thẳm chuyển màu, bên trong xuất hiện một điểm đen nhỏ, nếu nhìn gần thật gần sẽ thấy đó là một đồ án hình bát quái đang xoay tròn, thong thả quét Sài Ngọc Tâm một lượt từ đầu đến chân.
Ba đứa đồ tôn Phương Thiên Khải, Phương Thiên Ân, Phương Thiên Tứ lại vô thức nhích lại ngồi gần nhau, bị khí tràng chua lè phát ra từ trên người tổ sư gia ép tới ngoan ngoãn im re không dám hó hé gì.
Vương Thúy Hòa mới vừa lấy lại tinh thần, buộc bản thân bình tĩnh làm việc, cầm menu đi tới định ghi món cho khách hàng, chợt nghe Sài Ngọc Tâm nói vậy, lửa giận trong lòng "xèo" một tiếng cháy phụt lên, kiềm chế lắm mới không chống nạnh chỉ vào mặt Sài Ngọc Tâm mà mắng thứ gì vừa ăn cướp vừa la làng, chính mình đến trễ cả tiếng còn có tư cách ngồi đó mở miệng nói người khác? Rốt cuộc ai mới là người không tôn trọng cuộc xem mắt này?
Nụ cười trên môi Hà Trường Thanh phai nhạt đi một chút.
Y nâng mắt, chậm rãi nhìn Sài Ngọc Tâm một cái.
Đang nói hăng say tính tiếp tục ra đòn phủ đầu, chạm phải ánh mắt thấu triệt không buồn không giận không cảm xúc gì đặc biệt này, Sài Ngọc Tâm có cảm giác như tâm linh của mình hoàn toàn bị phơi bày ra, ngay cả những ý niệm tư tưởng xấu xa nhất cũng không còn chút che đậy nào, cảm giác như mình là một tên hề rẻ tiền.
Trong lòng nảy sinh sự chột dạ khôn kể, Sài Ngọc Tâm có chút hoảng hốt, những lời cay nghiệt khó nghe vừa đến bên môi liền bị nuốt xuống, chuyển đầu lảng tránh ánh mắt của Hà Trường Thanh.
Nhìn quanh một vòng, Sài Ngọc Tâm có cảm giác những người khác lẫn nhân viên phục vụ trong quán đều có thái độ không tốt, đúng lúc thấy Vương Thúy Hòa vẻ mặt khó chịu ôm menu đứng gần đó, cảm thấy trò hề của mình đã bị người xem hết, thẹn quá thành giận, trừng mắt quát to, "Phục vụ chết ở đâu hết rồi? Không ra ghi món à? Hay phải đợi quản lý tới mới chịu làm việc?"
Một người phục vụ bưng khay đầy ắp đồ uống đi ngang qua, thấy tình hình trong quán chợt căng thẳng, vội vàng huých nhẹ Vương Thúy Hòa một cái để nhắc nhở.
Vương Thúy Hòa hít sâu một hơi, mặc niệm bản thân còn cần công việc này, cần tiền lương, liền máy móc nở nụ cười bước tới đưa menu cho Sài Ngọc Tâm, "Dạ, xin lỗi vì đã để quý khách đợi lâu.
Quý khách dùng gì ạ?"
Sài Ngọc Tâm nhìn bộ dạng khép nép hầu hạ (Vương Thúy Hòa: khép nép hầu hạ cái con khỉ!) của con nhỏ đầy mặt tàn nhang xấu hoắc này, trong lòng vừa đắc ý vừa âm thầm khinh thường, túm cái menu qua lật xem, mở miệng bắt bẻ vài tiếng.
Hà Trường Thanh không nói gì.
Y biết nếu lúc này mình ra tiếng nói đỡ cho cô bé phục vụ, chỉ khiến Sài Ngọc Tâm có cơ hội kéo thời gian chì chiết người hơn mà thôi.
Cảm quan và ấn tượng đầu tiên dành cho Sài Ngọc Tâm quả thực là hạ thấp hơn cả cổ phiếu thời khủng hoảng, trong lòng y âm thầm đánh một dấu X, chỉ mong lưu trình xã giao hôm nay mau mau diễn ra và kết thúc, để y về nhà sớm cho khỏe.
Chê ỏng chê eo một hồi, thấy Vương Thúy Hoa từ đầu đến cuối đều cười như thể chỉ là một con robot không có nhân cách, Sài Ngọc Tâm mới tạm thôi, gọi đại một miếng shortcake dâu tây và ly latte.
Nhìn Vương Thúy Hòa như được đại xá vội vàng lấy menu rời đi, Sài Ngọc Tâm hừ lạnh một tiếng, "Thứ nghèo hèn!"
Hà Trường Thanh thính tai, nghe được lời này, càng thêm mất kiên nhẫn.
Y không muốn đôi co với cô ta chuyện nào hết, chỉ muốn đẩy nhanh lưu trình, bèn không nhắc chuyện đến trễ cũng không bắt bẻ thái độ bất lịch sự trịch thượng của cô ta, lập tức mở miệng qua loa tự giới thiệu vài câu tuổi tác nghề nghiệp xong liền im bặt.
Sài Ngọc Tâm hất nhẹ mái tóc, tự mãn giới thiệu lý lịch vô cùng đẹp của bản thân.
Mới tuổi liền thành công lấy được học vị tiến sĩ ở nước ngoài trong một trường đại học khá nổi danh, diện mạo xinh đẹp dáng người bốc lửa, gia đình cũng giàu có dư của ăn của để… dù là ai cũng phải công nhận Sài Ngọc Tâm quả là thuộc dạng nữ thần trong mộng của vô số đàn ông.
Lúc này, "nữ thần" ánh mắt có chút không vui nhìn Hà Trường Thanh từ trên xuống dưới.
Thực ra mấy ngày trước nhận được tin nhắn của bà dì nói muốn làm mai cho mình với con trai ảnh đế Hà Diễm Sinh, cô đã chờ mong vô cùng.
Sài Ngọc Tâm lén nhờ người đào được ảnh chụp của Hà Trường Thanh, cảm thấy diện mạo này cũng coi như miễn cưỡng xứng với mình.
Không ngờ giờ nhìn thấy người thật mới biết, Hà Trường Thanh không ăn ảnh, diện mạo thật đẹp gấp mười lần trong ảnh!
Da trắng mịn hơn cô, tóc đen bóng hơn cô, mắt to tròn hơn cô, sống mũi cao thẳng nhỏ hơn cô, môi tự nhiên đỏ hơn cô, cằm gầy hơn cô… ngay cả đôi bàn tay mười ngón đan nhau đặt trên bàn cũng thon dài mảnh khảnh, móng tay hồng nhạt tự nhiên khỏe mạnh, đủ để khiến một đám mê tay đẹp hú hét quằn quại hơn bàn tay làm nail tỉ mỉ lồ ng lộn của cô…
Sài Ngọc Tâm không tự giác so sánh diện mạo hai bên, điểm cho Hà Trường Thanh không ngừng trừ đi trừ đi trừ đi.
Nói chung tuy cùng một khuôn mặt, Hà Diễm Sinh có vẻ nam tính bao nhiêu thì Hà Trường Thanh lại phi giới tính bấy nhiêu, kiểu chỉ cần đội bộ tóc giả liền sẽ bị nhầm là chị đẹp ngực phẳng ngay và luôn! Đã thế lại còn đeo khuyên tai! Không phải là gay trá hình tính cưới bình phong về để che miệng thiên hạ đó chứ?
Sài Ngọc Tâm nghĩ tới hot search mình xem đêm qua, video quay lại cảnh Hà Trường Thanh ấp ấp ôm ôm khóa môi với một tên đực rựa khác, trong lòng phản cảm càng nhiều.
Nói cái gì hô hấp nhân tạo cứu người, có quỷ mới tin! Tên "Bạch Tuyết biến tính" kia rõ ràng tỉnh queo có giống người vừa chết đuối hụt được cứu về đâu? Ai đang yên lành hô hấp nhân tạo đột nhiên quay ra hôn nhau thế kia? Không gay mới là lạ.
Vẻ mặt cau có thêm, Sài Ngọc Tâm nghĩ tới kế hoạch của mình chỉ sợ sẽ đổ bể be bét nếu Hà Trường Thanh là gay, bực mình hận không thể xé rách bộ mặt xinh đẹp như hoa của y.
Đời này cô ghét nhất lũ đàn ông con trai xinh đẹp hơn cả phụ nữ như cô, toàn bọn õng ẹo chết tiệt, không sinh con sinh cái, không duy trì nòi giống nhân loại, sống cho chật đất chứ chẳng ích gì cho xã hội!
Càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm, Sài Ngọc Tâm hơi biến sắc đứng lên, quẳng xuống một câu, "Tôi đi toilet một chút!" Liền cầm túi giẫm giày cộp cộp đi mất.
Hà Trường Thanh có chút bó tay nhìn theo bóng lưng của Sài Ngọc Tâm.
Không biết xảy ra chuyện gì, cô ta đang giới thiệu bản thân liền im lìm, vẻ mặt khi thì tự mãn khi thì dữ dằn, còn sừng sộ tăm tia y, sau đó đứng phắt dậy đi vệ sinh.
Hà Trường Thanh âm thầm than khổ, không biết madame Tiếu Ninh nghe ai bắc cầu mà giới thiệu cho y đi xem mắt với cô nàng này.
Tuy lý lịch nghe rất là đồ sộ hoành tráng nhưng tính cách nóng lạnh khó ở này… thật không dám khen.
Sài Ngọc Tâm không biết đánh giá của Hà Trường Thanh dành cho mình cũng không khá khẩm bao nhiêu, nhưng cô cũng không hơi đâu mà để ý.
Sắc mặt xanh mét đi nhanh về phía toilet theo lời chỉ đường của người phục vụ, nhanh chóng bước vào khóa trái cửa, lao đến gian gần nhất, Sài Ngọc Tâm ngồi thụp xuống, nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu.
.