Hạ quyết tâm phải làm cho ra lẽ, tìm hiểu chân tướng giấu kín trong lớp sương mù đang hiện hữu, Hà Trường Thanh còn cho rằng Phương Trạch Vi sẽ tìm cớ chối đây đẩy rằng mấy việc này toàn do y đoán già đoán non chứ không hề liên quan đến mình, như kiểu đại hiệp cao nhân thích chơi bài bí ẩn giấu sau màn bày binh bố trận thế này thế khác giống trên phim ảnh tiểu thuyết thường thấy.
Nào ngờ Phương Trạch Vi vẻ mặt căng chặt nghe xong câu hỏi mang tính chất vấn của y, cơ thể cứng đờ nhanh chóng giãn ra như trút được gánh nặng ngàn cân, thở phào vỗ ngực nói:
"Tưởng gì, hóa ra cậu chỉ muốn biết chuyện này thôi à? Làm tôi cứ tưởng…"
…tưởng mình bị cấm ăn đậu hũ không ý chứ! Rén thật sự.
Phương Trạch Vi không dám nói nốt nửa câu sau, khóe miệng nhếch lên cười, cảm thấy mình thật là khôn khéo.
Hà Trường Thanh vẫn giữ nguyên động tác nhướng mày, tò mò hỏi, "Không phải chuyện này thì anh tưởng gì?"
Nghe ngữ khí của anh ta, chẳng lẽ mình đã vô ý bỏ sót thứ gì đặc biệt quan trọng hơn cả chân tướng sao? Hà Trường Thanh tự nhủ, lặng lẽ rà soát lại ký ức, nhưng vẫn không tìm được thứ gì khác.
"Ha ha, không có gì không có gì!" Phương Trạch Vi cười toe toét xua xua tay, theo bàn tay đang nắm trượt lên ôm lấy vai và eo của Hà Trường Thanh, kéo y đứng dậy, "Tóm lại, cậu không cần tạo vẻ mặt hình sự như vậy, mấy cái chuyện này bé cỏn con thôi, cậu chỉ cần hỏi tôi một câu là được."
Đột nhiên, hai tròng mắt xoay chuyển một chút, hắn cười đặc biệt gian trá, nửa là dụ dỗ nửa là trêu cợt nói, "Nếu cậu cảm thấy thông tin nhận về có giá trị, băn khoăn không muốn nghe giải đáp miễn phí, vậy cũng có thể trả một chút thù lao cho tôi.
Ví dụ như… chủ động hôn tôi một cái chẳng hạn?"
Nói xong, bèn cười thầm trong bụng, chờ đợi xem người thanh niên trước mặt sẽ tiếp tục ngượng ngùng đỏ mặt.
Lại thấy Hà Trường Thanh quét đôi mắt đào hoa của mình nhìn Phương Trạch Vi một lượt, rũ mi cười nhạt, ngón tay nâng lên nhéo cằm của hắn, hơi ghé sát vào, "Anh có chắc là mình chỉ muốn tôi hôn một cái làm thù lao không?"
Phương Trạch Vi giật mình, cả người rùng mình phấn khích, cơ hồ hiện nguyên hình lăn lộn vài vòng trên đất vì quá kích động.
Hai má hắn đỏ bừng, hiếm thấy mà ngượng ngùng lắc đầu, nhất thời mất đi khả năng ngôn ngữ.
Hà Trường Thanh mỉm cười, trong lòng âm thầm giơ dấu V đầy đắc ý.
Vài lần trước y bị hắn làm cho trở tay không kịp, hiện tại coi như đã ít nhiều trực diện nội tâm của chính mình, biết rõ bản thân không bài xích chán ghét ngược lại có phần chờ mong, liền trở lại trạng thái tự nhiên, thừa sức trêu ghẹo ngược lại hắn.
Hừ, còn không phải là nói vài câu ái muội động tí tay chân sao, Phương Trạch Vi làm thì y sẽ làm ! Gậy ông đập lưng ông để xem hắn còn dám xài chiêu này đối phó với y hay không!
Cũng may Phương Trạch Vi không hiểu biết về lịch trình tâm lý và "kế hoạch tác chiến" này của y, nếu không bác sĩ Hà sẽ được thể nghiệm một phen "tốt quá hóa lốp".
Chẳng hạn như lúc này, qua khoảng chục giây đầu bị mỹ nhan bạo kích té xuống bất động, Phương Trạch Vi lập tức hồi sinh full HP, giữ nguyên tư thế gần sát này, liếc mắt đưa tình một phen, tự tin nói, "Nghĩ đi nghĩ lại, đằng nào sớm muộn chúng ta cũng sẽ kết hôn, không vội vào lúc này, để đó cộng dồn cũng được."
Xem vẻ mặt tỉnh rụi trở lại của Phương Trạch Vi, Hà Trường Thanh một lần nữa cảm thấy, phim ảnh tiểu thuyết lừa mình hại người quá dữ dội!
Lẽ ra Phương Trạch Vi phải bị knock out hoặc ít nhất cũng mất sức chiến đấu một thời gian dài mới đúng, vì sao chớp mắt liền như không có gì xảy ra thế này?
Kịch bản không đúng rồi?!
Không biết đến nội tâm tràn ngập dấu chấm hỏi của Hà Trường Thanh, Phương Trạch Vi kéo y đi tới đứng đối diện với cửa tủ nơi y treo áo blouse và một ít quần áo thường ngày, vươn tay mở cửa, khiến mặt kính dài rộng lắp trên trong cánh cửa tủ cũng hiện ra, soi tỏ bóng hai người.
Hà Trường Thanh không có tâm trạng thắc mắc vì sao Phương Trạch Vi biết được bên trong cửa có mặt kính, toàn bộ sự chú ý của y đã đổ dồn vào hình ảnh phản chiếu của hai người họ.
Trong gương, "Hà Trường Thanh" và "Phương Trạch Vi" một trước một sau đứng cách nhau chừng m, ngay cả góc áo cũng không chạm nhau một chút, đừng nói chi nắm tay ôm ấp dính vào nhau như tình hình thực tế!
Như để thêm sức nặng chứng minh cho cảnh tượng trong gương một đằng ngoài gương một nẻo, Phương Trạch Vi "chụt" một phát hôn lên má y, vậy mà trong gương, "Phương Trạch Vi" giơ tay vỗ vai "y" bôm bốp, động tác thân mật nhưng chỉ dừng lại ở một mức độ như anh em tốt hay làm với nhau.
Phương Trạch Vi cong ngón tay búng nhẹ vào mặt gương, giải thích:
"Cậu suy đoán không sai.
Tôi đã dùng chướng nhãn pháp để bóp méo hình ảnh diễn ra, che giấu không cho người khác thấy rõ cử chỉ, lời nói của hai chúng ta.
Camera quay lại được hình ảnh của những người khác là chân thật, còn hai chúng ta thì đã trải qua một phen biên tập của chướng nhãn pháp, cho nên sẽ không xuất hiện hình ảnh bại lộ nào."
Nói tới đây, Phương Trạch Vi dừng lại vài giây để Hà Trường Thanh tiêu hóa thông tin, sau đó, hắn chỉ vào chuỗi hạt trên cổ tay, nói tiếp, "Còn về chuỗi hạt này…"
Phương Trạch Vi đóng cửa tủ, nắm tay Hà Trường Thanh trở lại ngồi xuống ghế sô pha, chậm rãi ôm lấy y mà giải thích, phổ cập một chút thường thức.
Hà Trường Thanh không để ý đến động tác của hắn.
Lúc này đầu óc y đã tập trung cao độ tiếp thu, lý giải đủ thứ khái niệm người tu hành, pháp khí, bùa hộ mệnh… đồng thời cũng qua lời kể của Phương Trạch Vi, y biết ngày hôm qua mình không chỉ bị quỷ ảnh tập kích, mà lúc ở dưới hồ còn suýt chút bị thủy quỷ níu chân!
Thế giới này về bản chất mà nói luôn tràn ngập hiểm họa khôn lường muôn hình vạn trạng, bao hàm cương thi, quỷ hồn, tinh quái, sinh vật hắc ám, ma tu… thậm chí người tu hành cũng không thiếu những kẻ xem mạng người như cỏ rác.
Đôi lúc người thường vô tình bị quấn vào giữa một cuộc tranh chấp giữa hai người tu hành, tạo thành kết cục trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết là chuyện thường.
Phía chính phủ cũng có tổ chức tập trung số đông phi phàm giả, cách gọi chung cho tất cả các đối tượng sử dụng năng lực thuộc nhiều hệ thống khác nhau.
Họ ít nhiều có tác dụng kinh sợ, đuổi bắt những kẻ rắp tâm bất lương; quản thúc, kiểm soát những hội nhóm tự phát hoặc gia tộc ở dân gian, đồng thời giữ giùm trật tự, bảo hộ số đông người thường.
Hà Trường Thanh nghe một hồi, vài lần gần như nhịn không được sắp mở miệng hỏi lai lịch bối cảnh của Phương Trạch Vi, nhưng đều kiềm lại ở phút chót.
Hà Trường Thanh nhẹ cười bản thân không dưng lại do dự không quyết, thật chẳng giống y chút nào.
Y có phần lo lắng hỏi rồi, sẽ nhận được đáp án rằng Phương Trạch Vi không phải nhân loại.
Nếu vậy, chỉ sợ y dắt hắn tới giới thiệu cho cha mẹ, vừa vào cửa đã bị dùng chổi quét ra ngoài cũng nên.
Nhận thấy bản thân nghĩ xa đến nước này, Hà Trường Thanh hơi giật mình.
Chưa gì mà y đã nghĩ tới chuyện dắt hắn đi giới thiệu cho cha mẹ rồi?!?
Thật là…
Tạm thời không muốn suy xét tới nguyên cớ đằng sau của ý tưởng này, Hà Trường Thanh có phần vội vàng cắt ngang lời nói của Phương Trạch Vi, hỏi một câu khác, "Tôi rất muốn biết, hôm qua ở bờ hồ có nhiều người quay phim như vậy, tại sao anh không dùng chướng nhãn pháp giống hôm nay?"
Phương Trạch Vi cười nói, "Sau lại tôi mới biết cậu không thích phơi bày nhất cử nhất động của mình cho người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nên hôm nay tôi quyết định che mắt tất cả là xong."
Hà Trường Thanh vốn cũng chỉ hỏi để đánh lạc hướng suy nghĩ của bản thân, bèn có lệ gật gật đầu.
Đột nhiên, y thì thào lẩm bẩm lặp lại, "Sau lại anh mới biết tôi không thích? Làm sao anh biết, biết khi nào?"
Hai mắt lóe sáng, Hà Trường Thanh reo lên khẳng định, "Tối qua anh nhất định đã nghe trộm nhìn trộm cha con tôi nói chuyện!".