Nguyên Khôi nhìn cô giống như đã bỏ quên thứ gì đó rất quan trọng, định đưa cô quay lại tìm, thế nhưng câu nói của Minh Châu lại khiến cậu dở khóc dở cười.
Cô nói: “Mình đã quên chụp lại rồi.” Cậu lúc đó thật sự rất đẹp!
Tại sao cô có thể mải ngắm trai đến mức bỏ quên một việc quan trọng như vậy, thật là chẳng ra làm sao.
Nguyên Khôi chỉ nghĩ cô muốn chụp lại cảnh hoàng hôn, mà cảnh ấy ngày nào chẳng giống nhau.
“.... Hôm khác lại đưa cậu đến là được.”
Minh Châu lòng còn tiếc hận, nhưng vẫn vui vẻ cười, giơ tay đòi móc nghéo.
Nguyên Khôi vốn chẳng thèm để ý tới hành động đậm chất trẻ con này, nhưng mà Minh Châu cớ giớ mãi, ngón tay nhỏ nhắn cứ lắc lư trước mặt cậu.
“Nhanh lên đi, tay tôi muốn rụng rời rồi.”
Nguyên Khôi miễn cưỡng móc tay.
“Trẻ con!”
Đi khỏi con đường hoa cỏ lau, Minh Châu nhìn con phố sáng rực và những cột đèn giao thông không ngừng nhấp nháy nói: “Cứ như là bước qua cánh cửa thần kì của Doraemon vậy!”
Nguyên Khôi bật cười.
Minh Châu đấm nhẹ vào lưng cậu: “Có gì đáng cười chứ?”
“Không đáng cười chút nào.” Tuy miệng nói thế nhưng nụ cười lại càng rực rỡ hơn trước.
Minh Châu lại đấm thêm hai cái vào người cậu, chợt cô níu áo cậu, bắt cậu dừng xe lại.
“Sao thế?”
Minh Châu hất cằm chỉ vào tiệm kem, dáng vẻ đại gia nói: “Gia đang bị tổn thương, cần có một ly kem mát lạnh để xoa dịu vết thương lòng."
Nguyên Khôi sững sờ một lát rồi bật cười ha hả.
Cũng không biết là đã bao lâu cậu mới có thể cười sảng khoái đến vậy.
Minh Châu thấy cậu cười thì cũng ngây ngốc cười theo, buột miệng nói: “Cậu cười như thế... rất đẹp.”
“Ừ”
Nguyên Khôi vừa bước vào cửa tiệm thì lập tức trở lại với khuôn mặt vạn năm không đổi đứng bên cạnh Minh Châu đang vui vẻ lựa kem đủ màu sắc. Nhưng nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ánh mắt cậu vẫn luôn dừng trên người cô không rời... Một nóng một lạnh ở cạnh nhau lại hài hòa đến lạ.
Ở một góc xa xa, có một cặp mắt đang nhìn họ, trong mắt là sự ngạc nhiên khó diễn tả mà càng nhiều hơn là sự phẫn nộ và ghen tị.
Kì thi cuối năm đến gần, đây là thời điểm mà mọi học sinh đều bận rộn, riêng với học sinh lớp mười hai thì đặc biệt bận rộn. Thi cuối kì, ôn thi tốt nghiệp cùng đại học, rồi thì thi thử, đề ôn tập chất đống làm mãi không hết. Chỉ hận không thể kéo dài thời gian một ngày từ tiếng thành tiếng. Ai ai cũng mang vẻ đôi mắt gấu trúc mơ màng, có thể ngủ gật bất cứ lúc nào.
Đương nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ.
Chẳng hạn như Nguyên Khôi, vẫn ung dung tự tại, ngủ sớm dậy muộn chẳng khác gì ngày thường.
Hay như Hoàng Nam, số đề toán, giấy nháp nhiều gấp đôi ngày thường, nhưng vẫn đẹp trai hào nhoáng, tóc vẫn vuốt keo bóng nhẫy.
Lịa như Minh Châu, đôi khi đầu muốn nổ tung, nhưng khuôn mặt luôn luôn ẩn hiện nụ cười, còn chăm học gấp mấy lần, đề toán giải sai thì giải lại, giải đến khi nào đúng thì thôi.
Đơn giản là vì có Nguyên Khôi học cùng.
Nguyên Khôi vừa giải xong một đề toán dài, buông bút thì cũng vừa lúc Minh Châu làm xong, vui vẻ đưa bài giải cho cậu xem.
Vẻ mặt như chú chó nhỏ chờ được khen, nếu sau lưng cô có một cái đuôi, thì nhất định là đang ngoe ngẩy.
Nguyên Khôi nhìn vẻ mặt này của cô thì tý nữa phì cười. Thế nhưng tay vừa cầm bút đã không chút khách khí mà gõ vô đầu cô hai cái.
“Chỉ đúng được một nửa.”
Minh Châu không cho là đúng chu mỏ: “Đã có thể đuổi kịp tốc độ của cậu đã rất tốt rồi... Á!” Nguyên Khôi lại gõ thêm hai cái.
“Chậm mà đúng là được, nhanh mà sai thì có tác dụng gì.”
Nói thế nhưng Nguyên Khôi vẫn gọi thêm một ly kem dâu, thương cho ai đó mới bị gõ đầu bốn cái.
Minh Châu vui vẻ cười tít mắt.
Cà phê books, quán ruột của hai người trong thời gian này, mỗi ngày, chỉ cần không có tiết học, hoặc là không có việc bận, cô và cậu đều ngồi tại quán này, chiếc bàn này, cùng nhau giải đề, cùng nhau... ăn kem. Được rồi, thật ra thì chỉ có cô ăn thôi, còn Nguyên Khôi nhìn cô ăn.
Cũng đâu thể trách cô được, đấy là do cậu không ăn đó chứ!
“Nguyên Khôi, cậu đã nghĩ sẽ thi vào trường nào chưa?”
Nguyên Khôi không trả lời mà ngược lại.
“Cậu thì sao?”
“Cậu chọn trường nào, mình sẽ chọn trường đó. Thế nên cậu đừng chọn trường cao quá đó, tôi mà không thi đậu thì chỉ có nước bỏ học bám theo cậu thôi.”
“Đại học A.” Nguyên Khôi cốc đầu Minh Châu đến quen tay. “Cho nên cậu hãy cố gắng đi!”
“Đại học A làm sao mà được cơ chứ?”
“Cho nên mới nói cậu phải cố gắng. Quan trọng là chất lượng.”
“Hai người thật thân thiết nha!” Hà Thanh chẳng biết từ khi nào đã đứng trước bàn cảu hai người, mỉm cười nói: “Mình ngồi cùng được chứ?”