Giang Chu gật đầu: “Thời đại này, giữ tiền trong tay chỉ có thể giảm giá trị, chỉ có buôn bán kinh doanh thì mới có thể để tiền đẻ ra tiền.
”Quách Vĩ nhức đầu: “Giảm giá trị là sao?”“Lấy một ví dụ như này, ông có đồng tiền ở mười năm trước và đồng tiền ở mười năm sau, vậy ông có thể mua được những thứ hoàn toàn khác nhau.
”“Đúng là tôi có nghe mẹ tôi nói qua, khi bà còn bé thì chỉ dùng vài xu để mua một cái bánh bao.
”“Ừm, đạo lý này chính là cái gọi là sức mua!”Thế nhưng Quách Vĩ lại chớp mắt vài lần: “Vậy ông gửi ngân hàng một triệu đi, như vậy sẽ có rất nhiều lãi mà!”Giang Chu nhịn không được mà cười lên một tiếng: “Chút lãi này thì đáng là gì, nếu so với giá nhà đất leo thang, thì chút lãi này chính là ốc sên.
”“Lão Giang, tôi phát hiện, hình như ông đã biết thành một người khác vậy, toàn nói những thứ tôi nghe không hiểu, vì sao giá nhà lại leo thang?”“Đương nhiên là vì nhu cầu kích thích rồi, đề cao GDP, chỉ có tiền của tất cả mọi người được tiêu xài, thì mới có thể kéo kinh tế tuần hoàn!”“Cái này thì có liên quan gì đến giá nhà đất??”Giang Chu suy nghĩ một chút: “Đất là tài nguyên không tăng trưởng, còn người thì tăng đều đều.
.
.
nói tóm lại, ông cứ tin tôi, giữ tiền không tiêu, thì chẳng khác gì một đống giấy vụn.
”Quách Vĩ nghe xong lời giải thích của Giang Chu thì cái hiểu cái không mà gật gù.
Năm , giá nhà đất cũng đã bắt đầu có hiện tượng tăng lên.
Sau đó duy trì khoảng năm liên tục thì mới đạt đến đỉnh cao.
Có điều, cảm giác của loài người rất trì độn, chậm chạp.
Người thời đại này, hoàn toàn không có mẫn cảm với những thứ như giá nhà đất.
Mọi người luôn cảm thấy, tăng thì cứ tăng thôi.
Dù sao cũng sẽ có một ngày nó giảm xuống.
Nhưng bọn họ không biết mà.
Giang Chu đã sống hơn bọn họ vài chục năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh giá nhà đất giảm xuống cả.
Cho nên, giữ tiền mặt vào thời điểm này là rất không sáng suốt.
“Quách Vĩ, cha mẹ ông có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”Quách Vĩ bối rối: “Tôi làm sao biết được, bọn họ cũng không nói cho tôi biết!”“Điều này cũng đúng, coi như là tôi thì cũng chẳng biết nhà mình có bao nhiêu tiền!”“Ông hỏi cái này để làm gì?”“Chỉ là muốn đề tỉnh ông, nếu như nhà ông còn tiền dư thừa, thì mau lấy ra mua nhà đi.
”Quách Vĩ cười ngây ngô hai tiếng: “Coi như giá nhà có tăng lên, thì cũng không kinh khủng đến mức đấy chứ?”Giang Chu nhịn không được mà cười khẽ: “Chờ đến sáu tháng cuối năm sau, giá nhà sẽ tăng đến trình độ mà ông khó có thể tin.
”“Ghê như vậy sao?”“Tôi chém gió làm gì!”Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến Bưu cục thành phố Lâm Giang.
Tuy là mỗi một trường đại học đều gửi thư thông báo trúng tuyển ở thời gian khác nhau.
Nhưng đại đa số đều không chênh nhau quá nhiều ngày.
Cho nên mấy ngày gần đây, trước cửa Bưu cục luôn có rất nhiều thanh niên ra vào.
Hai người báo số thẻ căn cước cho nhân viên công tác, liền thuận lợi lấy được thư thông báo trúng tuyển của mình.
Có điều, khi hai người họ sắp rời đi, thì lại nhìn thấy Trịnh Vũ ở trước cửa.
Đồng thời, Trịnh Vũ cũng nhìn thấy Giang Chu.
Nếu như là trước kia, thì cậu ta nhất định sẽ chạy qua trào phùng vài câu.
Sau đó lại nói vài câu ngu xuẩn.
Nhưng mà hai ngay nay cậu ta đã đàng hoàng hơn rất nhiều.
Coi như trong nhóm chat thì cũng yên lặng hơn rất nhiều.
Có điều, cậu ta không nói chuyện, không có nghĩa là Quách Vĩ không mở miệng.
“Lớp trưởng, ông cũng đến lấy thư thông báo à?”Trịnh Vũ gật đầu: “Đúng thế, tôi nghe nói thư thông báo đã tới rồi.
”Quách Vĩ nhìn phong thư trong tay Trịnh Vũ: “Ông báo đại học nào?”“Hoa Bắc!”“Con bà nó, hai chúng ta chung một trường học à?”Giang Chu nghe thấy thế thì hơi nghi ngờ một chút: “Với thành tích của ông, thì vào THượng Kinh cũng không có vấn đề mà?”Trịnh Vũ yên lặng một chút: “Tôi báo khoa luật của đại học Thượng Kinh, kết quả là có quá nhiều người, nên trượt!”“Thì ra là như vậy!”“Ừm, không có chuyện gì khác thì tôi đi trước.
”Quách Vĩ nhìn Trịnh Vũ rời đi, nhịn không được mà mở miệng: “Chẳng trách mấy hôm nay không thấy tên này khoác lác ở trong nhóm, hóa ra là trượt!”Giang Chu nhìn Quách Vĩ: “Đừng cười nhạo người ta, người ta trượt mà vẫn học cùng một trường với cậu đấy thôi!”“Cái đệch, chúng ta là bạn bè, sao ông không chịu nể mặt tôi vậy?”“Được được được, lỗi của tôi, my bad, lát mời ông ăn cơm trưa.
”Sau khi Quách Vĩ nghe thấy có cơm ăn thì lập tức hưng phấn: “Ông kiếm được nhiều tiền như vậy, nên chắc để tôi chọn chỗ chứ hả?”Giang Chu không hoảng sợ chút nào: “Tôi cũng biết hôm nay ông sẽ làm thịt tôi mà, cho nên tôi đã mang đủ tiền rồi!”“Nhà hàng Hồng Vận thì sao? Tôi đã muốn đến đó từ lâu rồi.
”.