Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận

chương 102

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Hôm sau, vừa nhìn đến Diệp Nam Nịnh là Đỗ Khê Nhiễm đã thấy ngay vẻ mong đợi xen lẫn ngại ngùng trên mặt cô nàng, ngó qua là biết tỏng trong lòng em đang nghĩ gì. Song, mặt ngoài cô vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, nói như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Diệp Nam Nịnh hơi ngập ngừng, sau đó bồi thêm một tiếng, “Chị.”

Khóe miệng Đỗ Khê Nhiễm cong cong. Cô bước thẳng đến bàn ăn mà dùng bữa, tâm trạng vui vẻ vô cùng.

Diệp Nam Nịnh ngoan ngoãn hỏi: “Chị, bữa sáng có ngon không?”

“Ngon lắm, ngon lắm.” Đỗ Khê Nhiễm cười, gật đầu như đảo tỏi.

Diệp Nam Nịnh lại hỏi: “Chị, mai chị muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

“Chị, chị có thích em không?”

“Thích thích thích.”

“Chị, chừng nào thì tụi mình làm... cái kia?”

“Chừng nào cũng... Ấy? Chờ chút.”

Đỗ Khê Nhiễm suýt chút nữa đã đánh mất bản thân trong những tiếng chị. Cơ mà tối qua cô có cố tình kiểm tra tiến độ giao hàng, chỉ trong nay mai thôi. Nghĩ đến đấy, Đỗ Khê Nhiễm lại nhìn sang vóc người mảnh khảnh của Diệp Nam Nịnh, sau đó gắp nửa khúc bắp vào đĩa em: “Em phải ăn nhiều một chút.” Mới chịu được dày vò.

“Dạ vâng, cảm ơn chị.” Diệp Nam Nịnh hồn nhiên nhận lấy, cười tít mắt gặm bắp.

Đỗ Khê Nhiễm cũng nở nụ cười hài lòng.

Trong lúc làm việc, thi thoảng hai người chạm mặt nhau một lần cũng có thể túa ra rất nhiều tình cảm ái muội, nhất là Diệp Nam Nịnh. Từ tối qua, khi Đỗ Khê Nhiễm nhắc đến chuyện kia thì cô đã kích động đến mức trằn trọc mất ngủ.

Tình yêu và tình vốn đi liền với nhau. Cô từng vô số lần ảo tưởng về các hành động thân mật với Đỗ Khê Nhiễm, mà hiện giờ đã thực hiện thành công ngày một nhiều hơn. Điều đó khiến cô như chìm trong giấc mộng. Mà bước cuối cùng này, cô muốn chờ đến khi chị hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, không dám tấn công ẩu tả.

Nào ngờ Đỗ Khê Nhiễm cũng đang mong đợi điều đó, hihi.

“Tiểu Diệp, tự dưng cậu cười gì vậy? Nhìn sợ quá.” Hồ Giai Húc chà chà cánh tay.

Diệp Nam Nịnh sờ lên mặt, phát hiện khóe môi không biết đã nhếch lên tự bao giờ. Cô vội vàng vuốt xuống, vờ như nhẹ nhàng bình thản mà tiếp tục ăn cơm.

“Chậc.” Minh Sương tặc lưỡi mấy tiếng, nhỏ giọng hỏi sát bên tai, “Được rồi hả?”

Diệp Nam Nịnh chợt đỏ mặt: “Vẫn chưa đâu.”

“Vậy cậu cười hệt đứa mê muội thế làm gì?” Minh Sương hỏi.

Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ: “Mình vẫn luôn thế mà.”

“...” Minh Sương thật sự chưa thấy ai đơn thuần như thế, bèn thấp giọng hỏi, “Chẳng lẽ tới chừng đó cậu vừa làm mà mặt vừa đỏ như sắp nổ tung đến nơi?”

Đừng nói tới chừng đó, giờ nghe mấy lời ấy cũng sắp nổ tung rồi có được không? Diệp Nam Nịnh đẩy bạn ra xa rồi phất tay quạt quạt.

Minh Sương cạn lời.

“Ngay trước mặt mình mà hai người xì xầm cái gì thế hả?” Hồ Giai Húc đưa đầu kề sát, khăng khăng muốn tham gia vào cuộc trò chuyện.

Diệp Nam Nịnh còn đang đắm chìm trong sự ngại ngùng, Minh Sương thuận miệng nói: “Không có gì, thấy Tiểu Diệp vô dụng quá thôi. Giai Húc, cậu và bạn trai tiến hành đến bước nào rồi?”

“Ai da, tự dưng hỏi cái này làm chi?” Hồ Giai Húc sửng sốt mất một lúc, sau đó mặt đỏ bừng, hai tay nâng má, vừa kích động vừa nhỏ giọng nói, “Tụi mình nắm tay rồi đó!”

Minh Sương: “... Vậy thôi á hả?”

“Không thì sao?” Hồ Giai Húc mở to đôi mắt thuần khiết, vô tội hỏi.

Minh Sương nhìn hai cô bạn, không hiểu tại sao người sói là mình đây lại gia nhập vào cái ổ thỏ này.

Hồ Giai Húc và Diệp Nam Nịnh bốn mắt nhìn nhau, sau đó cùng chuyển họng súng sang Minh Sương: “Vậy còn cậu? Cậu cứ luôn miệng nói về mấy chuyến du lịch thích, sao không nghe nhắc qua mối tình nào thích? Cảm thấy tình sử của cậu cũng không ít nha~”

Minh Sương nhún vai: “Cũng chia tay cả rồi, còn gì để mà nhắc chứ?”

“Chẳng lẽ không có mối tình nào đáng để cậu nuối tiếc hay hối hận à?” Hồ Giai Húc hỏi tiếp.

Minh Sương cười khẩy một tiếng, hé miệng toan phủ nhận nhưng rồi lại không thốt nên lời.

“Ha! Đúng là có thật!” Hồ Giai Húc cười hì hì nói, “Mau kể lại mối tình cậu khó quên nhất đi.”

Diệp Nam Nịnh cũng nhìn sang Minh Sương với vẻ hiếu kì.

Minh Sương chậm rãi chớp mi, mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng, nét mặt lại thoáng chút cô đơn, mờ mịt, rồi bất chợt nở một nụ cười nhẹ: “Đúng là rất khó quên. Người đó chết rồi.”

Diệp Nam Nịnh và Hồ Giai Húc kinh ngạc nhìn nhau một cái, đều lúng túng không biết làm sao.

“Xin lỗi nhe, mình không biết là không nên hỏi cái này...” Hồ Giai Húc áy náy nói.

“Không nên hỏi gì đâu. Đó cũng chỉ là suy đoán của mình thôi.” Minh Sương nói.

Hai người: “...” Thật thâm độc.

Hồ Giai Húc giơ tay lên toan đấm bạn, Minh Sương thì cất giọng cười lớn, nháy mắt đã nhặng cả lên.

Diệp Nam Nịnh cười khẽ một tiếng, lại vô tình liếc thấy Minh Sương tuy cười có vẻ tùy tiện, song trong mắt lại thoáng chút phiền muộn, dường như đang dùng tiếng cười ấy che đi nỗi buồn trong lòng. Cô liễm đi nụ cười, chợt nhận ra có lẽ mình và Hồ Giai Húc đều không thật sự hiểu biết Minh Sương.

Tối đến, Diệp Nam Nịnh về nhà, tiếp tục chị chị không ngừng. Thế nhưng Đỗ Khê Nhiễm nghe có vui đến cỡ nào cũng không cho cô ngủ lại, nói cái gì mà phải chờ một chút.

Cô cũng không biết đang chờ cái gì, dù sao cứ nghe lời là được. Âu yếm cùng Đỗ Khê Nhiễm một phen xong là bị đuổi về nhà. Cô ngân nga đi tắm, lúc lau mặt đột nhiên khựng lại, cúi đầu nhìn ngón tay, thấy đã khá dài bèn vội cầm đồ bấm cắt ngắn. Sau đó, nhớ ra vẫn chưa mua mấy thứ như bao ngón tay, Diệp Nam Nịnh lập tức chốt đơn. Thấy thông báo thanh toán thành công, cô ôm điện thoại nằm trên giường cười trộm.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, nhìn vào thì lại là số lạ hôm qua, có điều lần này Diệp Nam Nịnh không dám từ chối nữa mà ấn nghe máy rồi chờ bên kia mở lời trước.

“Tối mai về nhà không?” Bên kia đầu dây, Diệp Đình Sương hỏi.

“Mai ạ?”

“Ừ, mốt là cho nghỉ Thanh Minh rồi mà đúng không?” Diệp Đình Sương nói, “Chạng vạng ngày mốt là chị phải ra nước ngoài rồi. Phòng làm việc đột nhiên lu bu, không thể ở nhà chơi lâu quá.”

“Dạ được.”

Cúp điện thoại xong, Diệp Nam Nịnh chìm vào im lặng. Không biết sao mà lần tụ họp gia đình sắp tới đây lại không khiến cô cảm thấy quá sợ hãi hay áp lực. Có lẽ là thái độ của Diệp Đình Viễn dạo này thay đổi, còn có sự quan tâm mà thi thoảng Diệp Nghị Vân và Phó Tiệp lộ ra khiến cô phần nào thả lỏng.

Cơ mà, chuyện đáng mừng nhất vẫn là giờ cô không còn một mình nữa.

Diệp Nam Nịnh chạy sang gõ cửa nhà đối diện. Đỗ Khê Nhiễm mới vừa tắm xong, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy em?”

“Tối mai em không về đâu mà về thẳng nhà luôn. Mốt là chị em phải ra nước ngoài rồi.” Diệp Nam Nịnh nói.

“Em phải về à?” Đỗ Khê Nhiễm cau mày, cứ lo cô chị kia sẽ gây khó khăn cho Diệp Nam Nịnh. Tối qua vừa mới phát hiện chuyện giữa hai người họ mà mai đã gọi Diệp Nam Nịnh về nhà, nói không chừng là muốn đối phó với em.

“Em vào trong đi rồi nói.” Đỗ Khê Nhiễm về phòng, định sấy tóc. Diệp Nam Nịnh lại chộp lấy máy sấy trước một bước.

Đỗ Khê Nhiễm cứ nhìn vào gương, nhìn thật lâu. Chờ đến khi tiếng máy sấy tóc dừng lại, cô mới hỏi: “Em về có chuyện gì sao?”

Diệp Nam Nịnh: “Dạ.”

Đỗ Khê Nhiễm quay lại, rút máy sấy ra từ cô nàng rồi nắm lấy bàn tay kia: “Có phải người nhà em biết chuyện của chúng ta không? Không mấy chị về cùng em nhé?”

“Không cần không cần, người nhà vẫn chưa biết.” Diệp Nam Nịnh vội trấn an, “Chỉ là tiết Thanh Minh đến, phải về tảo mộ thôi.”

“Thật sự chỉ vậy thôi?”

“Dạ.”

Đỗ Khê Nhiễm nửa tin nửa ngờ gật đầu, suy cho cùng vẫn không mấy yên lòng, sợ người nhà làm khó em, mày cũng chau chặt.

Diệp Nam Nịnh cười khẽ một tiếng, ngón tay vuốt vuốt mi tâm chị: “Không sao thật mà. Em chỉ về tảo mộ cho mẹ em thôi. Lâu lắm rồi không gặp mẹ nên phải về một chuyến. Hơn nữa, lần này cả nhà cũng sẽ đi cùng, em càng không thể vắng mặt.”

Đỗ Khê Nhiễm nghe mà như lọt giữa sương mù, song vẫn nắm được ý chính: “Mẹ em qua đời rồi?”

Diệp Nam Nịnh gật đầu một cái. Thấy nét mặt có lỗi của chị người yêu, cô nói: “Không sao, mẹ em qua đời lâu rồi. Em gần như là không nhớ được mặt mẹ nữa.”

Đỗ Khê Nhiễm đứng dậy kéo cô nàng ngồi xuống giường, vươn tay ve mặt đối phương, dịu giọng nói: “Chuyện bao lâu rồi?”

“Hình như là lúc ba tuổi.” Diệp Nam Nịnh đáp.

Đỗ Khê Nhiễm nghi hoặc hỏi: “Nhưng Diệp Đình Viễn nhỏ hơn em bốn tuổi mà?”

“Em với em ấy khác mẹ.” Diệp Nam Nịnh nói.

“À... Ba em đi bước nữa hả?”

Diệp Nam Nịnh lắc đầu: “Không, phu nhân của ba em trước sau vẫn luôn là mẹ của Diệp Đình Viễn với chị.”

Đôi con ngươi Đỗ Khê Nhiễm run nhè nhẹ, nghĩ đến người chị không mấy gì thân thiện hôm qua. Mặt mũi đúng là có phần tương tự Điệp Đình Viễn, ngoại hình của hai người này đều xuất sắc, nhưng nếu đứng chung với Diệp Nam Nịnh thì sẽ phát hiện Diệp Nam Nịnh nhỉnh hơn, thu hút hơn.

Đỗ Khê Nhiễm vẫn biết cô nàng luôn giữ kín như bưng chuyện nhà, cũng không cố ý tìm tòi, tối nay chỉ là thuận miệng hỏi đôi câu. Cô nói: “Không sao. Nếu em không muốn nói thì đừng nói.”

“Không, em muốn nói cho chị.” Diệp Nam Nịnh ngước mắt nhìn, “Em chỉ nói cho mình chị thôi, được không?”

“Được.” Đỗ Khê Nhiễm chỉnh nhẹ tóc cô nàng, “Em muốn nói gì cũng được. Dù sao chị là chị yêu đương với bản thân em, không phải với gia đình em.”

Được khích lệ, Diệp Nam Nịnh nở nụ cười như vừa trút bớt gánh nặng. Cô biết Đỗ Khê Nhiễm không giống những người khác, sẽ không có thành kiến với cô!

“Mẹ em cũng họ Diệp, mẹ tên Diệp Minh, là bạn học chung đại học với ba em. Mẹ rất thông minh, tiếc là trong nhà trọng nam khinh nữ, thế nên mẹ đã rất rất cố gắng mới thi đậu đại học hàng đầu, thoát khỏi cái gia đình kia. Mẹ cũng rất đẹp, có đông đảo người theo đuổi, nhưng trong lòng mẹ chỉ có kiếm tiền, vậy là tham gia vào nhóm lập nghiệp của ba em.”

Chỉ mấy câu ngắn của Diệp Nam Nịnh mà Đỗ Khê Nhiễm đã hình dung ra được dáng điệu lúc trẻ của mẹ cô nàng. Cô cười nói: “Xem ra em kế thừa hết ưu điểm của mẹ em.”

“Em cũng thấy vậy.” Diệp Nam Nịnh hiếm khi tự luyến khen mình một câu. Đây là chuyện mà bình thường cô không dám nói với ai khác.

“Có điều lần đầu tiên lập nghiệp, bọn họ bị gã có máu mặt ở địa phương nhằm vào, vì gã đó muốn cưới mẹ em cho bằng được. Mẹ em đương nhiên không chịu, thế là bị trả thù. Nhưng chẳng bao lâu thì mẹ em đã lấy lại sĩ khí, mấy cộng sự khác đều rút hết, chỉ còn ba em muốn liều thêm một phen. Vì thế, hai người lại điều chỉnh phương hướng, thành lập công ty mới, cuối cùng cũng từ từ ổn định. Ba em kết hôn với vị hôn thê, mà mẹ em... thì vẫn bị gã kia đeo bám, bị bỏ thuốc trong một bữa tiệc mừng, mà trùng hợp là ba em uống say khướt, đánh bậy đánh bạ sao lại đụng phải mẹ em...”

Đỗ Khê Nhiễm cau mày: “Là gã côn đồ kia làm?”

“Dạ phải. Sáng hôm sau tỉnh lại, ba em lơ mơ chẳng nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đi tìm mẹ em xác nhận thì mẹ lại nói không có gì hết. Sau đó, mẹ bắt đầu thu thập tất cả chứng cứ phạm tội của gã kia, tống gã vào tù rồi rút cổ phần rời khỏi công ty.”

Đỗ Khê Nhiễm: “Tại sao phải rút cổ phần?”

“Vì mẹ đã có thai, nhưng không muốn chen chân vào gia đình của ba em, cũng không muốn có liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa. Vốn mẹ với ba chỉ là bạn thân của nhau, vậy nên đành phải rút cổ phần. Hơn nữa, đời này mẹ không có dự định kết hôn, em là đứa con duy nhất mà mẹ có thể có, nên mẹ lựa chọn em.” Diệp Nam Nịnh nói.

Đỗ Khê Nhiễm vươn tay ôm lấy cô bạn gái, xúc động nói: “Mẹ em thật sự vĩ đại, dũng cảm.”

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu: “Dù em không nhớ được mặt mẹ nhưng vài chi tiết mẹ chăm sóc em vẫn còn rõ ràng trước mắt. Em nhớ lúc mẹ bị bệnh nằm viện vẫn còn cắn răng làm việc, liên hệ đủ mọi người thân, bạn bè đáng tin cậy để gửi gắm em.”

Đỗ Khê Nhiễm dò hỏi: “Vậy nên em được gởi nuôi?”

“Không phải.” Diệp Nam Nịnh ngừng một lúc, rồi lại bật cười mà chẳng rõ nguyên do, “Nói ra cũng buồn cười. Mẹ em cố tình rời xa thành phố B nhưng lại đến ngay quê nhà của dì Phó. Hai người nằm cùng một bệnh viện, chỉ là một bên sắp lìa đời, bên kia lại chào đón sinh mệnh mới.”

Năm đó, Phó Tiệp muốn về quê dưỡng thai, kết quả em bé sinh non hơn một tháng, buộc phải đỡ khẩn cấp ở bệnh viện địa phương. Diệp Nghị Vân hớt hải chạy tới, lo lắng chờ bên ngoài bệnh viện, lại vô tình nhìn đến Diệp Minh sắc mặt tái nhợt, dắt theo một bé gái.

Ông kinh ngạc bước đến hỏi han tình hình, vô cùng bất ngờ với việc bạn có con. Nhưng khi nhìn sang gương mặt Diệp Nam Nịnh thêm lần nữa, đột nhiên ông hỏi: “Con bé mấy tuổi?”

Diệp Minh tựa vào cạnh cửa mà cười, không khỏi cảm thán thế sự vô thường. Tìm tới tìm lui, vẫn là Diệp Nghị Vân thích hợp nhất, cũng có năng lực chăm sóc cho Diệp Nam Nịnh nhất.

“Diệp Nghị Vân, mình có thể tin cậu được không?”

“Cái gì?”

“Mình có thể tin cậu sẽ đối xử tốt với con gái mình, đối xử tốt với con gái chúng ta được không?”

Diệp Nghị Vân đứng đờ ra đó, thậm chí không cần phải xác nhận lại đứa bé này là con ai. Bạn bè thân thiết bao nhiêu năm, đương nhiên ông hiểu tính tình Diệp Minh. Lúc đầu, việc bất chấp tất cả bỏ lại công ty đã là một bí ẩn lớn, giờ thấy đứa bé này, ông mới liên tưởng đến đêm say rượu năm ấy.

Dù trong lòng ngổn ngang trăm mối, Diệp Nghị Vân vẫn quan tâm hỏi: “Cậu sao rồi? Sắc mặt trông không được tốt lắm.”

“Mình không còn cách nào khác. Mình cũng không muốn làm phiền cậu, nhưng họ hàng nhà mình ai cũng ghét bỏ Nam Nịnh. Họ chỉ muốn lấy tiền của mình thôi, sẽ không thật sự đối xử tốt với con bé.”

Diệp Nam Nịnh nhớ đó là lần duy nhất cô thấy mẹ khóc.

“Diệp Nghị Vân, đời này mình chỉ cầu xin cậu một lần này, được không? Nam Nịnh con bé rất ngoan, còn thông minh nữa. Nó nên có được một tương lai tươi sáng chứ không phải trở lại cái nhà mà mình từng ghét cay ghét đắng. Mình sẽ giao hết tiền dành dụm cho cậu. Cậu chỉ cần giúp mình nuôi con bé đến khi trưởng thành, để nó khoẻ mạnh lớn lên thôi, có được không?”

Diệp Nghị Vân cúi đầu nhìn bé gái, cô bé lập tức trốn ra sau lưng Diệp Minh, gọi: “Mẹ, mẹ nên về nghỉ ngơi. Bác sĩ nói không được ra ngoài lâu quá.”

“Được rồi.” Diệp Minh cười lau nước mắt, vừa định dắt cô bé đi thì lại đột nhiên ngất xỉu.

Diệp Nghị Vân đưa người về phòng, sau đó nghe được bệnh tình của Diệp Minh từ chỗ bác sĩ, ung thư thời kì cuối. Trong lòng đau đớn, lại nhìn sang bé gái vẫn luôn túc trực canh giữ bên mép giường, ông ôn tồn hỏi: “Con tên Nam Nịnh đúng không?”

“Dạ.”

“Sau này chúng ta sống cùng nhau được chứ?”

“Vậy còn mẹ thì sao?”

“Mẹ cũng sẽ luôn ở bên cạnh con.”

Diệp Nam Nịnh thoát khỏi hồi ức, mở điện thoại lên, lục ra một tấm ảnh cũ: “Đây là hình mẹ em, chị xem có đẹp không?”

Đỗ Khê Nhiễm nhìn màn hình, rồi lại nhìn sang Diệp Nam Nịnh: “Mắt và miệng của hai người rất giống nhau, dáng mặt cũng thế. Liếc một cái là có thể nhìn ra mẹ con ruột.”

Diệp Nam Nịnh cười cười: “Em cũng thấy vậy.”

Đỗ Khê Nhiễm đưa tay ôm lấy cô nàng, lại nhìn vào bức hình thêm một lúc.

Diệp Nam Nịnh ấn quay lại thư mục lớn trên màn hình, đang định tìm thêm ảnh cho chị người yêu thì đột nhiên Đỗ Khê Nhiễm giữ tay cô lại, chỉ vào một thư mục có tên là “Mặt trời” trong đó: “Đây là gì?”

_____________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio