TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Đồng tử Đỗ Khê Nhiễm run nhẹ. Cô nhìn Diệp Nam Nịnh bằng ánh mắt khó tin. Một cảm xúc lạ thường dấy lên trong lòng.
"Phụt." Chương Mịch Song quàng vai cô bật cười, trêu ghẹo, "Tiểu Diệp thật sự quá thảm, còn phải bịa ra lí do đó để từ chối những mối tào lao. Đúng là thông thạo đến mức khiến người ta đau lòng."
Đỗ Khê Nhiễm liếc nhìn bạn thân: "Cậu nói em ấy bịa chuyện à?"
"Chứ sao. Tự cậu nhìn kết quả đi." Chương Mịch Song thấp giọng cười cười, "Chiêu này hay. Tiểu Diệp thật thông minh."
Đỗ Khê Nhiễm lại nhìn qua, thấy người môi giới kia xấu hổ xoay người rời đi, đúng là đã đạt được hiệu quả từ chối tốt nhất. Dù có tin thật hay không thì một khi câu nói ấy vang lên, đối phương cũng ngại hỏi thêm gì nữa. Nếu là nói thật, vậy anh ta đúng là không có cơ hội. Nếu là nói dối, thế thì anh ta phải đối mặt với sự thật rằng Diệp Nam Nịnh thà nói ra lời đấy cũng muốn từ chối mình.
Đỗ Khê Nhiễm chợt vỡ lẽ, thì ra còn có thể từ chối người khác như thế cơ à?
Quá sâu xa, quá thâm ảo.
Mà Diệp Nam Nịnh, từ lúc thốt ra câu đó thì cô cũng đã bắt đầu hối hận. Sao vừa xúc động lên là bại lộ vậy?! Đã bảo là từ từ cơ mà! Đỗ tổng và Chương Mịch Song sẽ không nhìn cô bằng ánh mắt dị thường đấy chứ? Có làm hai người họ giật mình không? Cô thậm chí còn không dám nhìn hai người kia, mãi cho đến khi Chương Mịch Song gọi: "Tiểu Diệp, em cảm thấy căn hộ này thế nào?"
"Ơ?" Diệp Nam Nịnh chậm rãi nhìn sang, ngập ngừng nói, "Cũng... cũng được... Hướng ánh sáng tốt, vị trí địa lí không tồi, kết cấu cũng ổn, không biết giá cả thế nào?"
Dù vừa bị từ chối bởi một lí do kì lạ nhưng người môi giới vẫn nhanh chóng tìm lại bản năng nghề nghiệp, tiếp tục giới thiệu căn hộ cho Chương Mịch Song.
Chương Mịch Song vào đề, bắt đầu thảo luận về giá cả. Bạn trai cũng tham gia.
Bên này bàn bạc rôm rả, Diệp Nam Nịnh lén để ý Đỗ Khê Nhiễm, thấy chị đứng bên cạnh Chương Mịch Song nghe người môi giới báo giá, sau đó lấy khí thế nơi thương trường mà bắt đầu cuộc chiến mặc cả.
Thoạt trông như không hề quan tâm việc cô có thích con gái hay không.
Được đến kết luận ấy, Diệp Nam Nịnh không biết nên vui hay buồn. Cô lặng lẽ chui vào một góc, móc điện thoại ra tìm kiếm...
Lỡ mồm come out phải làm sao?
Không ai quan tâm mình có come out hay không thì sao giờ?
Làm thế nào để giám định là cong hay thẳng?
Đỗ Khê Nhiễm có cong không?
Diệp Nam Nịnh: "..."
Diệp Nam Nịnh nhìn dòng lịch sử tìm kiếm cuối cùng, ngay chính bản thân cô cũng phải cạn lời. Làm sao mà Baidu biết được Đỗ Khê Nhiễm có cong hay không chứ! Đúng là ngu muốn chết!
"Em đang làm gì vậy?" Bên tai đột nhiên vang giọng Đỗ Khê Nhiễm.
Diệp Nam Nịnh hoảng sợ, đánh rơi cả điện thoại xuống đất. Cô vội nhặt lên, ấn khóa màn hình. Không biết chị có nhìn thấy cái gì không nên thấy hay không, Diệp Nam Nịnh run sợ trong lòng, gọi một tiếng: "Đỗ tổng."
"Lại đây tính sổ cái đi." Đỗ Khê Nhiễm nói.
Tính sổ? Tính sổ gì cơ?!
Diệp Nam Nịnh dè dặt đi theo Đỗ Khê Nhiễm ra tìm ba người kia. Bọn họ đang tính các loại thuế và giá sau cùng.
"Dẫn một thiên tài tính toán đến cho mấy người nè. Hỏi em ấy đi." Đỗ Khê Nhiễm hất cằm nói.
Thì ra là tính sổ này! Chẳng hiểu sao mà Diệp Nam Nịnh lại nghe ra được mấy phần tự hào từ giọng Đỗ Khê Nhiễm, cô lại phấn chấn lên ngay, mặt bình tĩnh tính tiền cho bọn họ, vừa nhanh vừa độc vừa chuẩn.
Người môi giới bấm máy tính rồi đối chiếu lại, sau đó kinh ngạc nhìn qua, trong mắt dần xuất hiện tia lửa. Nhưng nghĩ đến việc đối phương thích con gái, thế là lại tức.
Sau mấy phen đấu khẩu, người môi giới chấp nhận cho một vài ưu đãi, nhưng điều kiện là các cô phải dằn cọc trước để xác nhận mua. Cuối cùng Chương Mịch Song quyết định chọn căn này.
Vào quy trình, thủ tục rồi thì không còn việc cho các cô nữa, Đỗ Khê Nhiễm nói: "Mình về trước đây."
"Sớm vậy? Tối đi ăn đi, mình đãi." Chương Mịch Song nói.
"Không cần đâu. Diệp Nam Nịnh nói em ấy tự nấu cơm, còn rủ mình đi mua đồ ăn kia kìa." Đỗ Khê Nhiễm đáp.
Diệp Nam Nịnh sửng sốt. Vốn chỉ là lí do thuận miệng bịa ra mà Đỗ Khê Nhiễm vẫn nhớ, khiến cô hí hửng không thôi. Cô vội gật đầu: "Đúng đúng, phải đi mua đồ ăn."
"Oa, Tiểu Diệp tự nấu cơm à? Không biết bọn chị có vinh hạnh đi ăn chực một bữa không ta?" Chương Mịch Song kéo tay bạn trai, cười nói.
"Được chứ." Bạn của Đỗ tổng chính là bạn của Diệp Nam Nịnh cô, Diệp Nam Nịnh đơn phương xác nhận như thế.
"Vậy bọn mình về nấu cơm trước. Hai người xong việc lại qua." Đỗ Khê Nhiễm nói xong là nhanh chóng bước ra cửa, sau đó quay đầu lại, "Diệp Nam Nịnh, còn đứng đờ ra đó làm gì?"
"Tới đây, tới đây." Diệp Nam Nịnh chạy chậm theo sau, cuối cùng còn không quên quay đầu vẫy tay với Chương Mịch Song, "Tạm biệt... à không phải, lát nữa gặp."
Chương Mịch Song bật cười, nói với bạn trai: "Sao con bé có thể vừa nghiêm túc mà lại vừa đáng yêu được nhỉ? Đừng nói con trai, em con gái mà cũng rất thích em ấy, đúng là nam nữ gì cũng chết. Cơ mà hình như em ấy đang yêu thầm ai đó, sao lại có người từ chối được Tiểu Diệp cơ chứ? Anh nói xem con bé có theo đuổi được người nó thích không?"
Bạn trai nói: "Không nói trước được. Chỉ mong em ấy sẽ được như ý nguyện."
Đỗ Khê Nhiễm xuống lầu, đi đến bãi đỗ xe thì mới sực nhớ ra một chuyện, bèn lên tiếng hỏi: "Em lại đây bằng gì?"
Diệp Nam Nịnh giật mình cảnh giác. Hình như là mình lái siêu xe đến, định cướp cô dâu?
Nhưng thế thì bảo cô phải nói thế nào đây? Đến xe còn không được bại lộ. Diệp Nam Nịnh đành phải nói: "Em đi bộ..." Còn chưa dứt lời thì đã thấy Đỗ Khê Nhiễm lộ vẻ nghi ngờ, cô vội sửa miệng, "Đi bộ là không được chắc rồi, đường xa vậy mà. Em bắt xe tới đây. Ừm, bắt xe."
"Vậy còn nghe được." Đỗ Khê Nhiễm mở cửa xe, "Lên đi."
Diệp Nam Nịnh đành phải để lần sau lại đến lái xe về. Cô lên xe, thắt đai an toàn xong, thấy Đỗ Khê Nhiễm vẫn ngồi im lìm, bèn chu đáo giúp chị cài dây. Vừa nghiêng người cầm lấy dải dây bên vai chị thì Đỗ Khê Nhiễm đã bất chợt nghiêng đầu nhìn cô: "Em làm gì thế?"
Diệp Nam Nịnh khựng lại, mắt hơi cụp xuống, nhìn chằm chằm vào sống mũi cao thẳng tắp của chị, thấp giọng nói: "Cài dây an toàn nha..."
Đỗ Khê Nhiễm nhìn người trước mặt nửa phút, sau đó bật cười: "Mắt em lé kìa."
"Nguyên văn "đấu kê nhãn". Đưa ngón tay lên sống mũi rồi nhìn chằm chằm vô nó thì cặp mắt quý dị lúc đó là "đấu kê nhãn" ó.
Diệp Nam Nịnh vội ngồi xuống chỗ, hai tay che mặt. Nhục quá.
Đỗ Khê Nhiễm tự cài dây an toàn, lại cười nói: "Vừa rồi chị chỉ đang nghĩ xem nên mua đồ ăn ở đâu thôi."
"Trước kia chị mua ở đâu?" Diệp Nam Nịnh hỏi.
"Cơ bản là không mua, có mua cũng chỉ mua đại trên mạng rồi chọn giao đến nhà. Nhưng chị nghĩ em vừa dọn qua đây, nếu nhân cơ hội đi dạo chung quanh, làm quen hoàn cảnh một chút thì có phải sẽ tốt hơn không?" Đỗ Khê Nhiễm suy ngẫm nói.
"Ưm ưm, Đỗ tổng chị tốt quá." Diệp Nam Nịnh nói.
"Có không?" Tự dưng được khen khiến Đỗ Khê Nhiễm thoáng ngại ngùng. Vốn là chuyện mà một người bạn nên làm, thế mà lại được đối phương nghiêm túc khen nức nở. Cô nổ máy xe: "Được, biết đi đâu rồi. Cứ tới siêu thị lớn nhất đi. Nhân tiện nhìn xem em có cần thêm đồ dùng sinh hoạt gì nữa không."
"Vâng. Đỗ tổng cẩn thận quá." Diệp Nam Nịnh nói.
Khóe môi Đỗ Khê Nhiễm bất giác vểnh cao.
Gần mười phút sau, xe dừng lại ở trung tâm thương mại, hai người cùng đi đến siêu thị ở tầng hầm thứ nhất.
Vì là chiều cuối tuần nên siêu thị khá đông đúc. Hai người đứng ngay cửa, bốn mắt nhìn nhau, mãi sau Đỗ Khê Nhiễm mới hất cằm: "Nhìn chị làm gì? Đi lấy cái xe đi chứ."
"À, vâng." Diệp Nam Nịnh có rất ít kinh nghiệm đi siêu thị chung với người khác. Cơ bản cô toàn mua qua mạng, ngẫu nhiên đi một chuyến cũng là thẳng đến mục tiêu, sau đó nhanh chóng tính tiền rồi chuồn mất.
Diệp Nam Nịnh đẩy xe đi theo bên cạnh Đỗ Khê Nhiễm, rất muốn mang kính râm vào. Nhưng mà ban nãy đi gấp quá, không kịp lấy theo, giờ chỉ có thể tập trung nhìn chằm chằm vào những món đồ bày trên kệ.
"Em muốn mua gì?" Đỗ Khê Nhiễm bước đến khu đồ tươi sống, "Em cứ mua đại đi, làm mấy món cơm nhà là được rồi. Hai vợ chồng Chương Mịch Song không kén ăn."
"Vâng..." Diệp Nam Nịnh cúi đầu chọn nguyên liệu nấu ăn, rồi lại bất chợt nhận ra đây là cơ hội tuyệt hảo để tìm hiểu sở thích. Cô bắt đầu hỏi mé mé, "Vừa rồi em quên hỏi, chị Song Song thích ăn gì nhỉ?"
Đỗ Khê Nhiễm liếc cô nàng một cái: "Chị Song Song?"
"Vâng."
"Gọi thân thiết ghê. Sao không thấy em gọi chị là chị Nhiễm Nhiễm?" Đỗ Khê Nhiễm bực dọc nói.
Diệp Nam Nịnh đỏ mặt, tiện tay cầm lấy một quả cam mà miết lên lớp da, nhỏ giọng hỏi: "Nếu em gọi chị là chị Nhiễm Nhiễm thì chị có trả lời không?"
Tưởng tượng đến cảnh ấy, Đỗ Khê Nhiễm tự dưng cảm thấy hơi ngại: "Thôi, cứ kêu Đỗ tổng đi, nghe thân thiết."
"Được, Đỗ công chúa."
"..." Đỗ Khê Nhiễm gác một bàn tay lên xe đẩy, ngón tay nhịp nhịp.
Trực giác cảm thấy không ổn, Diệp Nam Nịnh lập tức sửa miệng: "Đỗ tổng, Đỗ tổng."
Nhưng đã muộn. Đỗ công chúa vươn tay nắm lấy cằm cô, sau đó mạnh tay bóp nắn gương mặt, hung tợn nói: "Không biết lớn nhỏ. Cần phạt."
"Ư ư ư..." Tâm trạng Diệp Nam Nịnh lúc này quả đúng là đau mà vẫn vui sướng!
Mọi người chung quanh không khỏi ghé mắt nhìn sang, thấy hai cô đùa bỡn, có người cười, cũng có người bị hai gương mặt xinh đẹp ấy gây ấn tượng.
Tìm được đường sống trong tay Đỗ Khê Nhiễm, Diệp Nam Nịnh ngoan ngoãn đi lựa đồ ăn. Lần này có thể hỏi thẳng: "Đỗ tổng, chị muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Gà hầm nấm?"
"Không ăn nấm."
"Bánh gạo xào?"
"Không thích ăn."
"Vậy chị muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Diệp Nam Nịnh: "..." Từ Hi còn chưa khó chiều bằng chị!
Đỗ Khê Nhiễm: "Vừa rồi em trừng chị đúng không?"
Diệp Nam Nịnh: "Em không có. Chị nhìn lầm rồi."
Đỗ Khê Nhiễm: "Còn nói không có. Chờ đó, chị cầm điện thoại quay được chứng cứ là em có ăn."
Vì thế, tiếp sau đó, Diệp Nam Nịnh nghiêm túc lựa đồ ăn, Đỗ Khê Nhiễm lại giơ máy quay video.
Diệp Nam Nịnh lại còn rất để ý, tranh thủ đánh giá tạo hình và góc quay của mình qua mấy chỗ có thể phản chiếu hình ảnh, cố gắng bày ra tư thái hoàn mỹ nhất. Phải để Đỗ tổng cảm thấy cô thật xinh xắn.
"Ô, người đẹp, hai người là vlogger à? Đang livestream sao?" Ông chú ở quầy hải sản ngạc nhiên nói, "Tôi lên hình với, có được không?"
Đỗ Khê Nhiễm mỉm cười: "Không phải livestream. Điện thoại cháu không mở, đang trêu cô bé này thôi."
Diệp Nam Nịnh: ":::"
Vậy uổng công làm dáng rồi sao?
Mua đồ ăn xong, Đỗ Khê Nhiễm lại dẫn Diệp Nam Nịnh đến dạo quanh khu đồ dùng sinh hoạt: "Trong nhà còn cần gì nữa không?"
Diệp Nam Nịnh: Còn cần một bà chủ (≧? ≦)
Đỗ Khê Nhiễm: "Đang hỏi em đó, lại ngẩn người nghĩ cái gì đấy?"
"Cần ít chén đĩa, bây giờ không đủ dùng." Diệp Nam Nịnh thành thật nói.
Hai người đến khu dụng cụ nhà bếp. Đỗ Khê Nhiễm cũng nhìn giúp, phát hiện một bộ chén màu xanh sẫm khá xinh đẹp, cô cầm lên xem một lúc mới buông rồi hỏi: "Chọn được chưa? Có thích gì không?"
"Vâng, chọn xong rồi." Diệp Nam Nịnh cầm lấy bộ chén mà Đỗ Khê Nhiễm vừa xem, "Bộ này. Đẹp."
"Ừ, chị cũng thấy vậy. Mắt thẩm mỹ của tụi mình giống nhau ghê." Đỗ Khê Nhiễm vui vẻ cười cười.
Đúng lúc này, có một nhóm người đi ngang qua. Đường đi hẹp, Diệp Nam Nịnh vội lùi vào góc theo thói quen. Mà áo cô có cái mũ, lúc xoay người vô tình quét ngang chiếc ly có chân trên kệ.
Đỗ Khê Nhiễm giật mình, rồi nhanh tay lẹ mắt đứng trước mặt Diệp Nam Nịnh, vươn tay qua vai cô nàng đỡ lấy cái ly, sau đó nhìn thẳng vào mắt người đứng trong lòng.
Diệp Nam Nịnh còn chưa kịp phản ứng thì đã mặt đối mặt, được Đỗ Khê Nhiễm bao trong vòng tay. Tim cô đánh dồn dập mãi không ngừng.
"Tránh ra nào." Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh: "Dạ?"
"Còn không tránh nữa là cái ly rớt đấy."
Diệp Nam Nịnh né ra hai bước, bấy giờ mới phát hiện thì ra là chị đỡ cái ly, không phải thật sự muốn đè cô lên tường.
Tiếc quá à.
"Còn muốn ăn gì nữa không?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Diệp Nam Nịnh hãy còn chìm đắm trong cảnh tượng ban nãy, đầu óc lại bắt đầu lơ lửng trên mây.
Thấy cô nàng lại tự dưng ngẩn người, sợ em sẽ va chạm lung tung, Đỗ Khê Nhiễm đành phải kéo tay Diệp Nam Nịnh mà đi.
Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của hai người. Lần này càng không xong, đã ảo tưởng đến cảnh hai người nắm tay vào lễ đường tuyên thệ luôn rồi.
"Nhiêu đây đủ chưa?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Diệp Nam Nịnh quay người trở ra từ ảo tưởng tươi đẹp, mặt vẫn còn hai luồng đỏ ửng. Thấy Đỗ Khê Nhiễm quăng mấy hộp chocolate lớn vào xe đẩy, cô vội lấy ra gác trở lên kệ: "Đỗ tổng, không được, không được, nhiều vậy em ăn không hết."
Đỗ Khê Nhiễm im lặng nhìn cô nàng trong mấy giây, sau đó nói: "Đây là chị mua cho Đỗ Hà Nhược."
Diệp Nam Nịnh cứng đờ lấy chocolate xuống khỏi kệ hàng: "Thêm hai hộp nữa đi. Học sinh lớp mười hai cực lắm."
"Suốt ngày thơ thẩn, đầu nghĩ toàn cái gì không thế." Đỗ Khê Nhiễm vươn một ngón tay chọt trán Diệp Nam Nịnh, rồi lại cầm mấy túi kẹo mềm trái cây và kẹo dẻo, "Mấy này em ăn không?"
Diệp Nam Nịnh sờ sờ trán, xác nhận lại: "Cho em hả?"
"Ừ. Không phải em thích đồ ngọt à?"
"Đỗ tổng, sao chị biết?"
"Em không uống cà phê đắng, vậy chắc là ưa ngọt đúng chứ?" Đỗ Khê Nhiễm suy đoán.
"Đỗ tổng thông minh thật." Diệp Nam Nịnh ôm trán, cười cười, "Cảm ơn Đỗ tổng."
Bị nụ cười của cô nàng làm lóa mắt, Đỗ Khê Nhiễm xoay người nói: "Không muốn mua gì nữa thì đi tính tiền thôi."
Diệp Nam Nịnh đẩy xe đi đằng sau mừng thầm.
Hai người đảo một vòng, nào ngờ đến khi định đi xếp hàng thì một người khách sau đột nhiên chạy ra trước mặt các cô. Anh ta rất đẹp trai, tươi cười nhìn Đỗ Khê Nhiễm: "Chào cô, vừa rồi tôi để ý cô lâu lắm rồi. Xin hỏi cô có bạn trai chưa?"
"Không có." Đỗ Khê Nhiễm nhìn người nọ, "Làm chi?"
"Vậy tôi có thể kết bạn WeChat với cô không?" Người nọ hỏi.
Diệp Nam Nịnh đơ cứng gương mặt, nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm theo bản năng.
"Không được." Đỗ Khê Nhiễm tiếp tục bước tới. Nào ngờ anh chàng điển trai kia lại đi theo, liên tục lải nhải bên tai.
"Thêm bạn WeChat thôi mà, bình thường tôi sẽ không quấy rầy cô đâu. Chỉ kết bạn thôi. Được chứ?"
Đỗ Khê Nhiễm cần thoát khỏi tình huống này ngay. Cô quay đầu nhìn Diệp Nam Nịnh, thấy cô nàng đang mất hồn mất vía, xem ra không trông cậy vào được rồi. Vừa định thẳng thừng từ chối thì cô lại bất chợt nảy ra ý hay, bèn nói: "Ngại quá, tôi thích con gái."
Người kia tròn mắt, Diệp Nam Nịnh cũng tròn mắt. Một nam một nữ cùng nhìn chằm chằm vào Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm hắng giọng, nói: "Đúng vậy. Tôi thích con gái. Anh đừng có đi theo nữa."
Anh chàng kia chớp mắt, rồi lại có cảm giác thông suốt: "Ra là thế..." Sau đó, anh ta chỉ vào Diệp Nam Nịnh, hỏi, "Vậy người đẹp này là bạn gái của cô à?"
Diệp Nam Nịnh: !!!
Đỗ Khê Nhiễm nhìn Diệp Nam Nịnh, rồi nắm cổ tay cô nàng rời khỏi nơi này: "Việc này không liên quan đến anh."
Hai người đứng vào hàng, Đỗ Khê Nhiễm mới thở phào một hơi. Nhận ra Diệp Nam Nịnh nãy giờ vẫn im lìm, cô bèn quay đầu nhìn, lại không thấy được người mà chỉ có một bàn tay vịn trên chiếc xe đẩy. Cô dời mắt theo đó, nhìn xuống cái người đang ngồi xổm trên mặt đất: "Diệp Nam Nịnh, em sao vậy?"
Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu nhìn Đỗ Khê Nhiễm. Ánh mắt mông lung, cảm xúc chất chứa phức tạp đến mức không tài nào hiểu được.
Đỗ Khê Nhiễm lại hỏi: "Ngồi dưới đất làm gì đấy?"
Diệp Nam Nịnh hạnh phúc đến mức không đứng dậy nổi. Hai chân cô mềm oặt. Vừa nghĩ đến cuộc nói chuyện mới nghe được ban nãy là đầu óc cô đã ngây ngất. Một bàn tay cô nắm chặt lấy xe đẩy, miệng nói: "Không có gì. Em chỉ muốn... hít thở không khí ở độ cao thấp hơn mực nước biển này chút thôi."
Đỗ Khê Nhiễm: "??"
_____________
Ai đem bình oxy cho ẻm đi, ẻm thở hong nổi sòi