Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Đỗ Khê Nhiễm bước vội về nhà, lưng tựa vào mặt sau cánh cửa mà thơ thẩn suốt một lúc. Nghe thấy tiếng đóng cửa nhà đối diện, cô bèn quay đầu nhìn ra ngoài qua mắt thần, xác định Diệp Nam Nịnh sẽ không trở ra mới nhẹ tay vỗ vỗ ngực.
Chuyện xảy ra đêm nay thật sự quá đột ngột.
Lúc ăn cơm, cô cũng chỉ cố gắng tỏ ra bình tĩnh thôi. Giờ trong nhà chỉ có một mình, đương nhiên sẽ hoàn toàn thả lỏng. Đỗ Khê Nhiễm xụi lơ trên sô pha, một chân gác lên tay vịn, nhìn chằm chặp vào trần nhà mà trầm tư...
Diệp Nam Nịnh thích mình.
Diệp Nam Nịnh thích mình?
Cô mở camera trước trên điện thoại, ngắm nghía nhìn màn hình, lại nhịn không được mà điệu đà nói: "Chị đây đúng là rất đẹp."
Không đúng, không đúng. Giờ không phải lúc tự kỷ, phải bình tĩnh!
Đỗ Khê Nhiễm dằn hết những cảm xúc ngổn ngang trong lòng xuống, bình tĩnh đi rửa mặt, bình tĩnh lau khô, bình tĩnh đọc sách,... đọc vào được cái rắm ấy.
Cô quẳng sách qua một bên, nhắm mắt lại định ngủ. Hơn mười phút sau, đôi chân thon dài, trắng nõn liên tục vẫy vùng trên giường. Tiếp sau đó, một tiếng kêu rên như khóc than, kể lể vang lên: "Cứu với, đây là chuyện gì thế này..."
Sáng hôm sau, Đỗ Khê Nhiễm dậy sớm một lần hiếm hoi. Nói cho đúng thì là cả một đêm trằn trọc, giật mình tỉnh giấc rất nhiều lần. Sáu giờ hơn cô lại thức thêm lần nữa, cuối cùng không tài nào ngủ tiếp được, hễ nhắm mắt thì trong đầu lại hiện lên hình bóng Diệp Nam Nịnh lúc tỏ tình, tha thiết chân thành, thẳng thắn bộc trực, lại khiến người ta không kịp trở tay.
Đỗ Khê Nhiễm uể oải, ỉu xìu rửa mặt cho xong, sau đó ngồi thơ thẩn ngẩn người trên sô pha.
Lúc này, phía đối diện lại vang lên tiếng mở đóng cửa. Cô bước đến chỗ mắt thần, nhìn ra, thấy bóng dáng Diệp Nam Nịnh rời đi thì không khỏi tỏ ra nghi hoặc.
Mới sớm thế đã đi làm rồi sao? Còn không qua gọi cô?
Đỗ Khê Nhiễm cứ tựa vào cửa như thế mà ngẩn người một lúc lâu. Nghe tiếng bước chân, cô lại nhìn ra ngoài, thấy Diệp Nam Nịnh xách một chiếc túi nilon trở về, bên trong đựng một ít nguyên liệu nấu ăn.
Hóa ra là chuẩn bị bữa sáng.
Bấy giờ Đỗ Khê Nhiễm mới biết thì ra mùa đông mà ngày nào Diệp Nam Nịnh cũng dậy sớm như vậy đi mua nguyên liệu tươi.
Thế thì hiện giờ cô có hai lựa chọn: một là lập tức xuất phát đi đến công ty, hai là cứ như bình thường, sang nhà Diệp Nam Nịnh ăn sáng rồi cùng nhau đi làm.
Đúng lúc này, mắt Diệp Nam Nịnh đột nhiên xuất hiện trên mắt thần. Đỗ Khê Nhiễm suýt chút nữa đã kêu lên, cô vội vàng che miệng.
Hình như cô nàng muốn nhìn qua mắt thần để biết tình hình trong nhà cô, đương nhiên cũng có thể là muốn biết liệu cô đã đi chưa, nhưng kết quả chắc chắn là phí công rồi.
Cả hai chỉ cách nhau một cánh cửa, mỗi người mang một tâm sự riêng. Tiếp theo, Diệp Nam Nịnh xoay người trở về chuẩn bị bữa sáng.
Đỗ Khê Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cụp mắt trầm tư một lúc, sau đó về phòng lấy túi xách.
Đang rửa rau thì nghe thấy tiếng chuông báo thức, Diệp Nam Nịnh bèn giũ tay, tắt đồng hồ, rồi thở dài với phòng bếp trống rỗng.
Hôm nay vẫn dậy sớm, cũng không biết tối qua Đỗ tổng ngủ có được không, chứ cô là trằn trọc cả một đêm, đầu óc ngập tràn suy nghĩ Đỗ Khê Nhiễm sẽ đáp lại tình cảm của cô thế nào, rồi cô nên dùng biểu cảm gì đối mặt với chị?
Có thể nói là tỏ tình bạo một chốc, xong chuyện sầu như đồ ngốc.
Bữa sáng hôm nay vẫn làm hai phần, không biết Đỗ tổng hiểu lòng cô rồi có còn ăn sáng với cô nữa hay không.
Kính coong--
Diệp Nam Nịnh ra mở cửa, thấy Đỗ Khê Nhiễm đã ăn mặc chỉnh tề thì giật mình nói: "Đỗ... Đỗ tổng, chị... mới sớm thế này đã đi làm rồi sao?"
"Em cũng biết sớm nữa hả? Cơm chị còn chưa ăn, làm sao mà đi công ty?" Đỗ Khê Nhiễm miệng nói chuyện, người cũng đã bước vào nhà, "Em đang làm bữa sáng à? Có cần chị giúp một tay không?"
Diệp Nam Nịnh ấp úng nhìn đối phương: "Không cần đâu, chị ngồi chờ một chút là có rồi."
"Dù sao chị cũng rảnh, giúp em một tay biết đâu có thể được ăn sớm hơn." Đỗ Khê Nhiễm cười đặt túi xách lên sô pha, sau đó bước vào nhà bếp, "Rau thơm này phải rửa đúng không?"
"Dạ phải."
Trời rét, Đỗ Khê Nhiễm mở nước nóng rồi bắt tay vào việc rửa rau. Nửa phút sau, cô khựng lại, ngơ ngác nhìn sang Diệp Nam Nịnh: "Rau này... hình như bị chín mất rồi."
Diệp Nam Nịnh buồn cười, bèn kéo người ra khỏi nhà bếp: "Thôi cứ giao cho em đi. Chị ngồi đó chờ một chút là được rồi."
Đỗ Khê Nhiễm đành phải thôi làm vướng víu, ngồi một bên nhìn cô nàng tất bật tới lui. Thấy động tác thành thạo của đối phương, tự dưng cô lại nhớ đến một sáng nào đó, cô cũng nhìn Diệp Nam Nịnh nấu bữa sáng thế này, còn thuận miệng nói một câu hâm mộ người mà Diệp Nam Nịnh thích.
... Cứu mạng, vậy ra cô tự hâm mộ chính mình sao?
Nếu biết trước sẽ tiến triển như bây giờ thì cô nhất định sẽ nói ít đi một chút.
Đỗ Khê Nhiễm cảm nhận được một sự xấu hổ, hai tay chống mặt hít sâu. Mãi một lúc sau, cô mới nghe thấy tiếng dầu sôi trong chảo, quay đầu nhìn qua thì thấy chảo đang chiên trứng gà.
Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, thấy Đỗ Khê Nhiễm đang nhìn chăm chú bèn hỏi: "Đỗ tổng, chị ăn mấy quả trứng?"
Đỗ Khê Nhiễm: "Hai."
Diệp Nam Nịnh mỉm cười: "Được."
Có thể ăn hai quả trứng nghĩa là tâm trạng không tệ lắm!
Chỉ lát sau, bữa sáng đã hoàn thành. Diệp Nam Nịnh bưng bún bò lên. Phần Đỗ Khê Nhiễm có thêm hai quả trứng chiên, cả một bát bún đầy to oạch.
"Tiêu rồi, chắc chị ăn không hết quá." Đỗ Khê Nhiễm khiêm tốn nói.
"Hết mà. Em làm dựa trên lượng cơm ăn hàng ngày của chị đấy." Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Khê Nhiễm: "... À."
Trong khi ăn, hai người im lặng một lúc. Thi thoảng ngước nhìn lên, Đỗ Khê Nhiễm lại bắt gặp ánh mắt lén lút mà lại cố tỏ vẻ bình tĩnh của Diệp Nam Nịnh. Cô thầm thấy buồn cười, không nhịn được trêu: "Chị đẹp không?"
Động tác Diệp Nam Nịnh chợt khựng lại, nghiêm túc đáp: "Đẹp chứ."
"Vậy sao? Đẹp chỗ nào?"
Diệp Nam Nịnh nói mà chẳng cần nghĩ ngợi mảy may: "Đôi mắt chị chứa chan sâu thẳm, dáng chân mày cực đẹp, mũi cao thẳng, môi cũng xinh, mặt thon, tóc rất nhiều."
Đỗ Khê Nhiễm mím môi, cố nhịn cười: "Còn gì nữa không?"
Diệp Nam Nịnh khen hết một lượt những đường nét trên gương mặt, sau đó bất giác nhìn xuống dưới: "Xương quai xanh rất đẹp, ngực cũng khá lớn."
"..." Đỗ Khê Nhiễm nghẹn lời, đột nhiên ho khan.
Diệp Nam Nịnh nói xong mới hối hận. Sao lại buột miệng thốt ra hết lời trong lòng thế chứ?! Mặt cô đỏ bừng, vội rút khăn giấy ra đưa cho Đỗ Khê Nhiễm: "Em... em nói giỡn. Đỗ tổng chị không lớn chút nào..."
Đỗ Khê Nhiễm nhận lấy khăn giấy lau miệng, mắt liếc xéo cô nàng một cái: "Không lớn?"
Diệp Nam Nịnh nuốt nước bọt, chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn nói: "... Lớn."
Đỗ Khê Nhiễm vừa tức giận lại vừa buồn cười, bèn nhấp ngụm nước tỏ vẻ bình tĩnh, sau đó hỏi gằn: "Vậy ra em chấm ngoại hình của chị à?"
Diệp Nam Nịnh ngồi thẳng lưng, thành thật nói: "Nếu em nói em không hề quan tâm đến ngoại hình thì chị có tin không?"
Đỗ Khê Nhiễm chậm rãi bật ra hai chữ: "Không tin."
Diệp Nam Nịnh lấy hết can đảm nói: "Đúng là em rất thích ngoại hình của chị, nhưng sau khi tiếp xúc, em cảm thấy chị không những có vẻ ngoài xinh đẹp mà cả con người chị cũng rất tốt. Em rất thích chị..." Nói đoạn, cô lại thoáng cảm thấy ngại ngùng, từ từ giơ ly lên hòng che mặt mình lại.
Không thể không nói, những lời tâng bốc vẫn có tác dụng. Đỗ Khê Nhiễm được cô nàng khen ngợi một tràng mà người lâng lâng, song ngoài mặt vẫn cố níu giữ phong thái lãnh đạo, trầm tĩnh nói: "Ừ, thì chị tốt thật."
Diệp Nam Nịnh gật đầu lia lịa.
"Nhưng mà đâu chỉ có mỗi mình chị tốt." Đỗ Khê Nhiễm nói như có điều ám chỉ, "Có khi nào em nghĩ đến chuyện thử đi tìm hiểu những người càng tốt hơn chưa?"
Diệp Nam Nịnh im lặng rồi lắc đầu: "Họ có tốt đến đâu cũng không phải chị."
Đỗ Khê Nhiễm hơi khựng lại, mặt nong nóng. Cô tiếp tục ăn bún như không có chuyện gì xảy ra, mắt liếc nhìn điệu bộ ngoan ngoãn của người đối diện, lòng thầm thở dài, đoạn nói thẳng: "Nhưng mà chị không thể đáp lại em được. Đừng nói là yêu đương với con gái, ngay cả đàn ông con trai chị còn chẳng tiếp xúc bao nhiêu. Đối với chị thì quan hệ tình cảm không phải thứ chị cần ở giai đoạn này."
"Em biết, chị không cần phải khó xử." Diệp Nam Nịnh nhìn Đỗ Khê Nhiễm bằng ánh mắt sáng rỡ, "Chỉ cần chị không phản cảm em là được rồi, giờ em đã rất thỏa mãn. Tình trạng hiện tại là kết quả tốt nhất mà em có thể nghĩ đến."
Đỗ Khê Nhiễm thở dài: "Đừng như thế. Em còn rất trẻ, có thể đi quan sát thêm những sự vật bên ngoài, rồi em sẽ phát hiện thì ra mình có rất nhiều sự lựa chọn."
Diệp Nam Nịnh: "Chị chính là lựa chọn của em."
Đỗ Khê Nhiễm: "Vậy nếu chị không thích em thì sao?"
Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ rồi giảo hoạt nói: "Chính miệng chị đã nói có ai lại không thích em chứ, trừ phi người nọ bị mù."
Đỗ Khê Nhiễm: "..."
Cơm nước xong, Diệp Nam Nịnh xách túi đựng cơm hộp, giao cho Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm giật mắt: "Bên trong không phải lại là trái tim nữa đấy chứ?"
"Không có." Diệp Nam Nịnh cười cười.
Lúc đi làm, Đỗ Khê Nhiễm cố tránh mặt Diệp Nam Nịnh, để phòng có gì bất trắc. Nhưng ở cùng một công ty, muốn hoàn toàn tránh mặt là không quá khả thi. Ví dụ như cuộc họp sáng nay, Diệp Nam Nịnh nhất định phải trình diện.
Đỗ Khê Nhiễm giảng giải nhiệm vụ xong, người bên dưới đang phát biểu, ngẫu nhiên cô ngẩng đầu lại thấy Diệp Nam Nịnh đang nhìn chăm chú vào mình, bị bắt quả tang mới vội vùi đầu ghi chép.
Thật ra cảnh tượng này đã diễn ra rất nhiều lần, nhưng trước kia cô chỉ cảm thấy là Diệp Nam Nịnh đang nghiêm túc lắng nghe và ghi chép thôi, chưa bao giờ nghĩ sâu xa. Giờ ngẫm lại đúng là cô nghĩ quá ít thật, hóa ra Diệp Nam Nịnh từng để lộ nhiều dấu vết như vậy.
“Thứ Bảy ai rảnh, đi gặp khách hàng với tôi.” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Cuối tuần dù rảnh thì mọi người cũng không muốn cùng sếp ra ngoài gặp khách hàng. Những người khác đều im lặng, duy chỉ có Diệp Nam Nịnh lập tức giơ tay: “Em rảnh.”
“...” Đỗ Khê Nhiễm nhìn sang những người khác, “Còn ai muốn đi không?”
Cả nhóm, người thì ngẩng đầu nhìn trần, người thì cúi mặt nhìn sàn, chỉ không ai nhìn cô.
Diệp Nam Nịnh vẫn giơ tay, di chuyển theo tầm mắt Đỗ Khê Nhiễm: “Em.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Không thanh tiền.”
Diệp Nam Nịnh: “Không sao.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Còn phải chạy tới chạy lui.”
Diệp Nam Nịnh: “Em làm được.”
Hứa Hoan nghe không nổi nữa: “Đỗ tổng, để Tiểu Diệp đi đi chị, dù sao bọn em không ai đi được. Huống hồ con nhỏ đã chủ động vậy rồi, sao chị không cho em nó một cơ hội?”
Diệp Nam Nịnh gật đầu lia lịa: Đúng đúng, cho cơ hội đi mà.
”Cơ” ở trên là cơ hội thiệt, còn “cơ” dưới này là tiếng lóng của gei =)))). Chưa nghĩ ra edit kiểu dì nên để đại rồi chú thích, nào ra sửa sau.
Đỗ Khê Nhiễm cam chịu đỡ trán: “Vậy em đi. Lát nữa chị gửi tài liệu cho em.”
“Vâng.” Diệp Nam Nịnh ôm sổ ghi chép cười cười. Hứa Hoan bên cạnh giơ ngón tay cái với cô, cảm tạ tinh thần cống hiến vô tư. Diệp Nam Nịnh cũng đáp lại một nụ cười cảm kích, nghĩ thầm ngày nào đó em kết hôn với Đỗ tổng, chị nhất định phải ngồi bàn chánh điện!
Giờ ăn trưa, Hồ Giai Húc bưng cơm hộp bước đến chỗ bên cạnh Diệp Nam Nịnh, câu được câu không trò chuyện. Nói xong chuyện công việc, cô đột nhiên nhắc đến chuyện Lễ Giáng sinh hôm qua.
“Tối qua mình về nhà, gặp anh ấy dưới lầu. Ảnh tặng mình món quà. Tuy vẫn chưa đâm thủng lớp cửa sổ giấy kia nhưng mình cảm thấy hình như mình sắp yêu đương tới nơi rồi.” Hồ Giai Húc nói mà híp mắt, tay huơ loạn xạ đấm vào người Diệp Nam Nịnh, rất giống một bé học sinh tiểu học.
Diệp Nam Nịnh không hề hấn gì, bị cô nàng chọc cười: “Vậy chúc mừng cậu nha.”
Hồ Giai Húc: “Còn cậu còn cậu, cậu với người thích thế nào rồi?”
Diệp Nam Nịnh: “Mình tỏ tình rồi.”
“Trời má!” Hồ Giai Húc kinh hô một tiếng, vang vọng khắp phòng, ngay cả Đỗ Khê Nhiễm ngồi trong văn phòng cũng nghe thấy.
Hồ Giai Húc lập tức xấu hổ che miệng, kinh ngạc nhìn Diệp Nam Nịnh, “Thiệt giả? Cậu âm thầm lặng lẽ đi tỏ tình rồi?”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
“Đủ bất ngờ nha! Mình còn tưởng đồ hũ nút như cậu phải đợi người ta chủ động nữa chứ.” Hồ Giai Húc hưng phấn đấm một đấm lên người Diệp Nam Nịnh, “Kể mau, cụ thể thế nào?”
Đỗ Khê Nhiễm ra ngoài châm nước, thấy hai người kia tụm vào bàn mà xì xầm. Nhưng lúc này, trực giác cô cảm thấy đề tài đang xì xầm có thể sẽ liên quan đến chuyện tình cảm, thậm chí là có dính líu đến mình.
... Thế mới càng khiến người ta tò mò, không phải sao?
Đỗ Khê Nhiễm lặng lẽ tiếp cận, nghe thấy Hồ Giai Húc nhiều chuyện hỏi: “Cậu tỏ tình thế nào? Đối phương có mừng rỡ ôm chặt lấy cậu, sau đó hôn lấy hôn để không?”
Đỗ Khê Nhiễm: ...?
Diệp Nam Nịnh mất mát nói: “Không có đâu.”
“Vậy cậu có thể chủ động cũng được mà! Con gái chủ động không mất mặt đâu. Cậu có thể ôm lấy người đó, sau đó điên cuồng hôn hít mà.”
Đỗ Khê Nhiễm: ...
Diệp Nam Nịnh: “Mình sợ bị đánh.”
“Vậy cậu cứ dùng dây trói người đó lại trước, sau đó thế này thế nọ thế kia...” Trí tưởng tượng của Hồ Giai Húc càng lúc càng bay cao bay xa, nói mà bản thân cũng phấn chấn theo, cười khanh khách không ngừng. Vừa quay người lại, thấy Đỗ Khê Nhiễm với bản mặt như Diêm Vương thì sợ hết hồn: “Ai da, Đỗ tổng, sao chị đi không ra tiếng gì hết vậy?”
Diệp Nam Nịnh giật thót, vội quay đầu nhìn.
Đỗ Khê Nhiễm liếc hai người một cái, nói câu đầy ẩn ý: “Chọn bạn mà chơi.”
Diệp Nam Nịnh: “.”
Đồ Khê Nhiễm đi rồi, Hồ Giai Húc mới nghi hoặc hỏi: “Câu Đỗ tổng mới nói là sao vậy?”
Diệp Nam Nịnh nhìn cô nàng một cái, cười: “Không có gì, cậu kể tiếp đi, trói lại rồi sao nữa?”
_____________
Tới nay mới nhớ ra chưa gỡ bài thông báo