TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Hai nhân viên mới không chỉ là đề tài bàn tán trong nhóm sinh viên thực tập mà các VP cũng để tâm chú ý, đặc biệt là lão Lý. Nhóm làm việc hay thay đổi người mới, có phần cản trở anh ta mở rộng công việc.
Khi mấy người bạn tụ họp cùng nhau, lão Lý không khỏi oán giận mấy câu, rằng cứ nhét người vào nhóm anh ta.
Đồng nghiệp an ủi: “Chuyện này chứng tỏ ở trên xem trọng ông, người sẽ lên chức sắp tới nói không chừng chính là ông đấy.”
Lão Lý thở dài: “Làm gì có chuyện dễ dàng thế. Hơn nữa, CV của cô Minh Sương mới đến đẹp lắm, không chừng còn lên chức nhanh hơn tôi.”
“Người cô nàng còn đẹp hơn CV.” Một người khác cười nói.
Đỗ Khê Nhiễm vẫn chưa gặp qua cô nàng Minh Sương trong truyền thuyết này, bèn hỏi: “Đẹp hơn Diệp Nam Nịnh nữa cơ à?”
“Đẹp kiểu khác. Diệp Nam Nịnh là lạnh lùng, thánh khiết, Minh Sương là lộng lẫy, rạng ngời.” Một đồng nghiệp nữ bình luận, rồi lại chuyển mắt sang Đỗ Khê Nhiễm, bổ sung, “Còn cậu là ngự tỷ trưởng thành. Trời ạ, công ty chúng ta càng ngày càng nhiều người đẹp. Cạnh tranh khốc liệt thế.”
Đỗ Khê Nhiễm cũng nảy sinh một chút tò mò, song vẫn không quên cổ vũ lão Lý: “Ở trên sắp cho anh nghĩa là tin tưởng năng lực hướng dẫn người mới của anh rồi. Bọn tôi mà nhận chưa chắc làm được bằng anh đâu.”
Lão Lý: “Cá không? Tôi đổi với cô nhé? Đổi Diệp Nam Nịnh với Yến Chính Hạo?”
Đỗ Khê Nhiễm bắt chéo tay: “Tôi từ chối.”
Cả nhóm nói nói cười cười bước lên lầu, từ xa đã thấy đám sinh viên thực tập đang túm tụm chuyện trò, ngay cả Diệp Nam Nịnh cũng có mặt ngồi trong góc. Chuyện hiếm thấy như thế khiến Đỗ Khê Nhiễm thoáng kinh ngạc.
Theo những gì hàng ngày cô quan sát được thì mối quan hệ của Diệp Nam Nịnh với nhóm sinh viên thực tập này chỉ thường thường, có mỗi Hồ Giai Húc là hơi thân hơn một chút. Có điều nhìn sang Hồ Giai Húc đang nói hăng say thì cũng đoán được quá nửa là Diệp Nam Nịnh bị Hồ Giai Húc lôi kéo qua rồi.
Diệp Nam Nịnh cũng chú ý đến động tĩnh của nhóm người Đỗ Khê Nhiễm. Khi bắt gặp ánh mắt Đỗ Khê Nhiễm, đôi mắt như đang thơ thẩn trên mây kia lập tức tỏa sáng, dõi theo đối phương bước vào văn phòng xong mới lại trở về với vẻ đờ đẫn.
Đúng là cô bị Hồ Giai Húc kéo qua dự họp. Nói đúng hơn là Hồ Giai Húc đang kể lể với các bạn về Minh Sương.
Khởi nguồn của sự việc chỉ là một chuyện nhỏ. Khi ấy, Hồ Giai Húc đang in tài liệu, vì số lượng quá nhiều nên máy in lại kẹt. Mà đúng lúc đó, Minh Sương cũng đến in ấn, bèn bảo cô nàng mau mau làm cho xong. Hồ Giai Húc đang thử chỉnh nút, bèn thuận miệng đáp lại một câu: “Hối cái gì mà hối, không phải đang làm đây sao?” Minh Sương lại cảm thấy cô nàng đang lãng phí thời gian, mở miệng đòi gọi người có chuyên môn đến, xong thế mà lại gọi điện bỏ tiền kêu nhân viên sửa chữa bên ngoài đến thật.
Hồ Giai Húc hiện đang nổi nóng: “Mấy cậu nói xem, có phải cô ta coi thường mình không? Hay là dư tiền quá bị sảng, một hai phải bỏ tiền gọi người đến? Trong công ty không phải cũng có nhân viên sửa chữa đấy à? Chỉ là nhân viên sửa chữa đang bận chuyện khác thôi. Cô ta chờ một chút cũng không được sao?”
Mọi người vội trấn an cảm xúc, đỡ lời cho cô nàng.
Diệp Nam Nịnh không biết nên nói gì cho phải, dù sao tất cả đều an ủi hết rồi. Cô bèn bấm điện thoại.
“Bởi vì thời gian là tiền bạc.” Đúng lúc này, một giọng nói chen ngang. Mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn đến đương sự, vội ngậm miệng như một phản xạ.
“Thứ tôi muốn in đang cần rất gấp, nên bỏ ra chút đỉnh để cứu vãn tổn thất lớn hơn, tôi không thấy có gì sai.” Minh Sương nói thẳng.
Hồ Giai Húc bị bắt quả tang nói xấu cũng không thấy ngại, lập tức tranh cãi với đối phương: “Nhưng không phải tôi sắp xong rồi đấy sao? Chờ người cậu gọi tới nơi thì trời cũng tối luôn rồi.”
“Đó chỉ là phương án dự phòng. Nếu cậu có thể sửa xong sớm thì đương nhiên là mọi chuyện đại cát, nhưng cậu cũng không thể mỉa mai kế hoạch B của tôi.” Minh Sương nói.
Hai người không ai chịu nhường ai, những người còn lại cũng cảm thấy ngượng ngùng, dứt khoát tìm cớ quay về chỗ ngồi, chỉ còn lại một mình Diệp Nam Nịnh không biết phải lấy cớ gì.
Đột nhiên, Hồ Giai Húc nhìn sang Diệp Nam Nịnh: “Tiểu Diệp, cậu cảm thấy hai đứa mình ai sai?”
Minh Sương cũng nhìn Diệp Nam Nịnh.
Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, xấu hổ nói: “Có những chuyện, không thể nói đúng mà cũng không thể nói sai.”
Hồ Giai Húc sửng sốt mất giây lát, sau đó kề sát tai cô bạn mà nói nhỏ: “Cậu không bênh mình.”
Diệp Nam Nịnh: “Nhưng lòng mình hướng về cậu.”
Hồ Giai Húc: “Nhưng mà giờ cậu không chịu bênh mình, mình mất mặt lắm. Mau tìm đường lui cho mình đi. Mình không muốn cãi với cô ta nữa, mệt lòng quá. Mình muốn kiếm gì ăn.”
Diệp Nam Nịnh: “Cậu muốn ăn gì?”
Hồ Giai Húc: “Bánh củ năng, với que cay nữa.”
Minh Sương bỗng nhiên bật cười: “Hai người ủ mưu có thể nhỏ tiếng một chút được không?”
Hai người: “...”
Hồ Giai Húc kéo Diệp Nam Nịnh định chuồn, nhưng một bàn tay đã cản lại.
“Hai cậu muốn đi đâu?”
Hồ Giai Húc giương cằm: “Ai cần cậu lo.”
“Đi ăn à?” Minh Sương lại hỏi.
Hồ Giai Húc: “Bộ không được hay gì? Đang giờ nghỉ trưa mà.”
“Được. Mình mời hai người ăn vậy. Ngoài bánh củ năng với que cay ra thì còn muốn ăn gì nữa?” Minh Sương nói.
“Thật không?”
“Thật. Xem như kết bạn làm quen.”
Hồ Giai Húc liếc đối phương mấy cái, đoạn nói: “Vậy đây không tiếc tiền cho cậu đâu. Mình còn muốn uống trà sữa nữa.”
“Được.” Minh Sương lại nhìn sang Diệp Nam Nịnh lúc này vẫn im lặng, “Diệp Nam Nịnh, còn cậu?”
Diệp Nam Nịnh ngẫm trong lòng tận mấy thứ đồ ăn, nhưng lời nói ra lại là: “Sao cũng được.”
“Vậy giống cậu ấy nhé?” Minh Sương hỏi.
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
Đỗ Khê Nhiễm ra rót nước, gặp ba cô nàng đứng ngay cửa thang máy, bèn hỏi: “Mấy đứa đây là đi đâu vậy?”
Hồ Giai Húc đáp: “Bọn em đi mua đồ ăn. Minh Sương nói cậu ấy khao.”
Đỗ Khê Nhiễm bấy giờ mới được thấy tận mặt Minh Sương, khá kinh ngạc.
Cùng lúc đó, Minh Sương cũng đang quan sát Đỗ Khê Nhiễm, mắt để lộ một thoáng kinh diễm: “Vị này là?”
“Vị này chính là Đỗ tổng, người lãnh đạo trực tiếp của Tiểu Diệp.” Hồ Giai Húc giới thiệu.
“Đỗ tổng xinh đẹp quá.” Minh Sương cười nói.
“Cảm ơn, em cũng đẹp lắm. Thang máy của mấy đứa tới rồi kìa.” Đỗ Khê Nhiễm vừa nói xong thì ba người kia cũng lần lượt bước vào thang. Diệp Nam Nịnh đi cuối cùng, lúc quay đầu nhìn còn cười cười với cô.
Cô nhướng mày, sau đó xoay người đi rót nước.
“Lão Đỗ, cậu cười gì vậy?” Đồng nghiệp bước vào hỏi.
“Tôi có cười à?” Đỗ Khê Nhiễm sờ khóe miệng, đúng là cười thật. Cô bèn bông đùa, “Gặp mỹ nữ nên vui thôi.”
“Cậu vừa gặp Minh Sương đúng không?” Đồng nghiệp nói, “Em ấy đúng là đẹp thật. Có điều tôi nghe sinh viên thực tập nói rằng em ấy không được thân thiện lắm, hơi chảnh.”
Chảnh à? Đỗ Khê Nhiễm nghĩ đến hình ảnh ba cô nàng đứng chung một chỗ ban nãy, không thấy chảnh chỗ nào, ngược lại còn rất hiền hòa, đặc biệt là đối với Diệp Nam Nịnh, còn chặn cửa lại trước khi cô nàng vào thang máy. Rất lễ phép, rất chu đáo.
Ở tiệm trà sữa dưới lầu, Hồ Giai Húc còn mua thêm cái bánh mì ngọt. Bản thân cô là một người khá thoải mái, vừa ăn vừa chuyện trò với Minh Sương, chẳng bao lâu đã nắm được không ít tin tức. Khi đối phương nhắc đến cuộc sống du học và những chuyến du lịch qua các quốc gia, cô đều nể tình trầm trồ mấy tiếng.
So với Hồ Giai Húc thì Diệp Nam Nịnh lại có vẻ bình tĩnh quá mức, dường như hoàn toàn không thấy hứng thú với những trải nghiệm phong phú của Minh Sương. Mức độ tò mò còn không bằng cái bánh mì trên tay.
Minh Sương âm thầm quan sát Diệp Nam Nịnh một lúc, rồi chợt hỏi như vô tình: “Tiểu Diệp bao lớn rồi?”
Diệp Nam Nịnh sửng sốt trong thoáng chốc, không quen lắm với xưng hô thân mật như thế. Cô mất tự nhiên đáp: “Hai mươi hai.”
“Mình lớn hơn cậu mấy tuổi.”
“Ừm.”
Minh Sương nghẹn lời, đoạn miễn cưỡng nói tiếp: “Cậu có thể gọi mình là chị.”
“À.”
“... Vậy cậu gọi không?”
“Không gọi.”
Sắc mặt Minh Sương cứng đờ, rồi lại chợt chống cằm bật cười.
Hồ Giai Húc cũng cười: “Tiểu Diệp của chúng ta đáng yêu lắm đúng không?”
“Đúng vậy. Quá đáng yêu.” Minh Sương nhìn Diệp Nam Nịnh bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa, lại nghiêng đầu hỏi Hồ Giai Húc, “Vậy Tiểu Diệp vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như thế, nhất định là đã yêu đương rồi đúng không?”
Hồ Giai Húc búng tay cái chóc: “Hỏi hay lắm. Chưa đâu. Mình đoán cô nàng chắc cũng sắp rồi.”
“Thế à? Vậy là có người tỏ tình mà còn đang suy nghĩ hở?”
Lúc này Hồ Giai Húc lại im lặng, nhìn sang Diệp Nam Nịnh: “Cái này nói được không?”
Nếu là bình thường thì Diệp Nam Nịnh sẽ không muốn nhiều lời. Nhưng chẳng hiểu tại sao mà đối mặt với Minh Sương, cô lại cảm thấy có thể nói ra, thế là gật gật đầu.
Hồ Giai Húc lập tức hóa thân thành người phát ngôn, lên tiếng: “Không phải, là Tiểu Diệp chủ động tỏ tình với người ta. Đối phương còn chưa đồng. ý.”
Minh Sương thoáng kinh ngạc: “Tiểu Diệp tỏ tình với người ta? Mà đối phương còn đang suy nghĩ?”
“Đúng vậy.” Hồ Giai Húc cảm thán, “Mình muốn biết rốt cuộc người kia là thần thánh phương nào quá. Tiểu Diệp, nếu ngày nào đó cậu thành công thì nhất định phải dẫn đến cho mình xem một cái đó!”
Diệp Nam Nịnh: “Được, tám trăm năm nữa đi.”
Hồ giai Húc: “Mình thích cái tính hài hước này của cậu.”
Sắp đến giờ nghỉ trưa, ba người trở lại công ty. Hồ Giai Húc chạy ra trước bỏ rác. Minh Sương nhìn sang Diệp Nam Nịnh, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Người cậu tỏ tình là nam hay nữ?”
Đôi đồng tử của Diệp Nam Nịnh khẽ run. Cô kinh ngạc nhìn sang, vì quá mức khϊếp sợ mà quên luôn cả việc che giấu cảm xúc.
“Quả nhiên là nữ.” Minh Sương cười cười đầy ẩn ý.
Mấy ngày tiếp theo, không biết sao mà Minh Sương lại gia nhập nhóm ăn cơm. Tuy Hồ Giai Húc mới là người thường hay nói chuyện với đối phương nhưng Diệp Nam Nịnh vẫn rất khó có thể xem nhẹ sự tồn tại của người này. Chẳng rõ có phải ảo giác hay không mà tầm mắt của cô ta cứ như có như không mà hướng về phía cô.
Hôm nay thứ Năm, Diệp Nam Nịnh nói trước với Hồ Giai Húc rằng muốn ăn cơm một mình. Hồ Giai Húc liền lo lắng hỏi cô có phải không được khỏe hay không. Cô đành phải gật bừa: “Ừa, hơi cảm, sợ lây cho các cậu.”
Trưa đến, cuối cùng cũng được một mình yên lặng ăn cơm, nhưng mà ăn xong, Hồ Giai Húc lại đưa si-rô cảm cúm qua, Minh Sương còn rót cho cô ly nước ấm. Ý tốt của hai người khiến Diệp Nam Nịnh cảm thấy xấu hổ, đành phải uống hết thuốc ngay trước mặt họ.
Đúng lúc này, thấy Đỗ Khê Nhiễm đi ngang qua, Hồ Giai Húc vội cất tiếng gọi: “Đỗ tổng, Tiểu Diệp bệnh rồi.”
Diệp Nam Nịnh giật thót, muốn ngăn lại cũng đã không kịp cất lời, đành phải ngơ ngác nhìn Đỗ Khê Nhiễm bước đến.
“Sao đang yên lành mà tự dưng lại bị cảm rồi?” Đỗ Khê Nhiễm dò hỏi.
“Chắc là tại trời lạnh quá.” Hồ Giai Húc nói, “Tiểu Diệp, cậu thấy sao rồi? Chiều có cần xin nghỉ không?”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu: “Mình thấy khá tốt, không cần nghỉ đâu.”
Minh Sương nói: “Không mấy để mình đưa cậu đến bệnh viện, hoặc là... mình gọi bác sĩ gia đình đến khám thử xem.”
Đỗ Khê Nhiễm và Hồ Giai Húc đồng loạt ngó qua. Hồ Giai Húc che miệng: “Chị à, chị vừa vô tình khoe giàu sụ đó.”
Minh Sương nhún vai: “Mình cho rằng chuyện mình giàu đã không cần phải phô diễn bằng lời.”
Hồ Giai Húc giơ ngón cái: “Cậu ngông thật. Mình chịu đó.”
Đỗ Khê Nhiễm thu mắt, nhìn sang Diệp Nam Nịnh, chờ cô nàng tự đưa ra quyết định,
Diệp Nam Nịnh vẫn từ chối: “Thật sự không cần đâu. Chút chuyện nhỏ thôi à, không có sao.”
Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp áp lên trán cô. Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm không cảm thấy nóng sốt gì, bèn nói: “Vào văn phòng của chị đi, đo nhiệt độ cho em trước đã.”
Diệp Nam Nịnh lập tức ngoan ngoãn đi theo vào văn phòng. Đỗ Khê Nhiễm lấy từ hộp thuốc ra cái nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể: “Dùng cái này đi.”
Diệp Nam Nịnh nhận lấy kẹp dưới nách, sau đó ngoan ngoãn nhìn đối phương.
“Cảm từ lúc nào?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Diệp Nam Nịnh: “Em cũng không biết nữa.”
Đỗ Khê Nhiễm không yên tâm, lại sờ trán cô nàng, ngừng vài giây mới sờ lên trán mình, miệng lẩm bẩm: “Hình như cũng đâu có sốt gì đâu nhỉ.”
Diệp Nam Nịnh tha thiết nhìn sắc đẹp gần ngay trước mắt, cảm thấy mình nóng quá, tim nóng như lửa đốt.
Đỗ Khê Nhiễm liếc mắt, vô tình chú ý đến ánh nhìn sướt mướt của đối phương, trong lòng chợt bối rối. Sau đó, không biết nghĩ đến điều gì mà cô lại xoa tay, từ tốn nói: “Chị ghét nhất là ai lừa chị. Tốt hơn hết là em cảm thật, bằng không...”
!!
Diệp Nam Nịnh lùi về sau hai bước, “ui da” một tiếng: “Suýt chút nữa là em té rồi.” Sau đó móc cái nhiệt kế dưới nách ra, thừa lúc lộn xộn mà giũ một chút, rồi đưa cho Đỗ Khê Nhiễm, “Chắc nhiệt độ không được đúng rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm cười lạnh.
Diệp Nam Nịnh lặng lẽ lùi về sau mấy bước, tựa lưng lên cửa, nhìn Đỗ Khê Nhiễm bằng ánh mắt van xin: “Em sai rồi, tha em đi tha em đi.”
Đỗ Khê Nhiễm vừa định bước lên thì lại nghe cô nang buột miệng thốt ra: “Em thích chị.”
Cô chợt khựng sau, nghiến răng nghiến lợi nói: “... Em tưởng chị sợ em à?”
Diệp Nam Nịnh thử lại lần nữa: “Em thích chị.”
Quả nhiên, Đỗ tổng bất động!
Diệp Nam Nịnh vội chuồn ra khỏi văn phòng, sau đó nở một nụ cười giảo hoạt thành công với đối phương, chẳng màng quan tâm chị có nhìn thấy được hay không.
Đỗ Khê Nhiễm: “......”
____________