Tổ Trọng Án

chương 112: vụ án 8 – hỏa diễm ác ma (10)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triển Chiêu gật đầu, sau đó cậu nhớ lai lời Bạch Ngọc Đường mới nói, trong lòng khẽ động, hỏi tiếp, “Nói vậy mới nãy anh mua nhiều như thế, chủ yếu là chuẩn bị cho Công Tôn khoa trưởng?”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Xem như là thế đi, khoa trưởng cũng cực khổ, cả ngày phải theo lão đội trưởng mặt đen đó. Nếu không có anh ta, bọn huynh đệ chúng ta sẽ phải chịu tội nhiều vô cùng. Xem như quà cảm tạ công lao khổ sở của anh ấy, có thứ tốt cũng chia cho anh ấy mới phải.”

Cả ngày chơi đùa xong, ai cũng vô cùng mệt mỏi. xem như tiếp theo còn có lượng lớn công việc cần làm, Bao Chửng cũng không nhẫn tâm bắt tất cả mọi người ở lại làm thêm giờ, hắn an bài tất cả tổ viên phân nhóm thay phiên về nhà nghỉ ngơi. Dĩ nhiên trong danh sách thay phiên về nhà thiếu đi bốn mạng. Bao Chửng quyết định ở lại luôn trong phòng làm việc, ăn ở đều ở đây, không về nữa. Nếu Bao Chửng ở lại, Công Tôn Sách tự nhiên cũng liều mình theo. Ngoài ra, Bạch Ngọc Đường là người bị thương, Bao Chửng mặc dù đồng ý cho anh về tổ cũng không cho phép anh ở lại đây trực, kiên trì yêu cầu Triển Chiêu linh anh đi.

Cái này, qua được một ngày Triển Chiêu buồn bực phát hiện, thoải mái nhất vẫn là hai người cậu với Bạch Ngọc Đường. Hai người vô lục nhìn nhau một cái, không còn cách nào khác hơn là cùng nhau về nhà. Bạch Ngọc Đường nói về lấy xe hôm qua để lại tổ Trọng án, dưới ánh mắt không đồng ý của Triển Chiêu kiên trì lái xe đi. Theo Bạch Ngọc Đường nói, là do như thế này tốc độ có thể nhanh hơn chút, hơn nữa hôm qua sau khi anh lái xe ra mới phát hiện cánh tay không còn vấn đề gì nữa, hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc lái xe, cũng không tạo khó khăn gì với cơ thể. Mặc dù Triển Chiêu nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không có cách vạch trần lời nói dối của anh, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Lúc Bạch Ngọc Đường mang theo Triển Chiêu lái xe rời khỏi tổ Trọng án, trời đã hoàn toàn tối. Bởi vì Triển Chiêu đói nên Bạch Ngọc Đường cũng không trực tiếp về nhà, mà dẫn cậu tới khu nhộn nhịp, hai người trước tìm một quán ăn tàm tạm ăn đêm. Từ quán nhỏ đi ra, Bạch Ngọc Đường vừa ngẩngđầu đã thấy một trung tâm mua sắm lớn quen thuộc, liền lôi kéo Triển Chiêu bước vào. Triển Chiêu không biết Bạch Ngọc Đường muốn mua cái gì, không thể làm gì hơn là đuổi theo.

Triển Chiêu tới giờ chưa hề đi qua khu mua sắm lớn như vậy, sau khi vào cửa mới phát hiện nơi này trang trí hết sức sang trọng, rất khác các cửa hàng mua sắm bình thường. Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên có mục tiêu, sau khi vào cửa thì chạy thẳng tới thang máy. Hai người lên thang máy tới tầng trên cùng của cửa hàng, ở trong một góc nhìn qua có vẻ khá vắng, Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng tìm được mục tiêu. Triển Chiêu theo Bạch Ngọc Đường tới gần quầy đó, nhìn kỹ thì ngây ngẩn cả người.

“Anh muốn mua sữa bột?” Triển Chiêu ngơ ngác nhìn Bạch Ngọc Đường, không hiểu hỏi.

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, từ trên kệ xinh đẹp tháo xuống một hộp sữa bột được bao bì tinh mĩ, nói với nhân viên, “Loại này ngọt, lấy mười hộp, bọc lại giúp tôi.”

“Mười?” Triển Chiêu ngây người nhìn một hộp nhìn qua không tới gram trong tay Bạch Ngọc Đường, vừa nhìn nhãn giá, không nhịn được chặc lưỡi.

Một hộp sữa bột không tới cân mà lại hơn tệ một hộp, một lần mua mười hộp tức là hơn tệ, tên Bạch Ngọc Đường này bình thường đều xài tiền bậy bạ như vậy sao? Nhưng, anh ta rốt cuộc mua sữa bột làm gì?

Bạch Ngọc Đường thấy ánh mắt mơ hồ của Triển Chiêu, khóe miệng câu lên, cười nói, “Phần lớn là mua cho em, còn lại hai hộp để trả lại cho Công Tôn khoa trưởng.”

“Cho, cho tôi?” Triển Chiêu sửng sốt, sau đó buồn bực thì thào, “Tôi cũng không phải con nít, mua sữa bột làm gì?”

Bạch Ngọc Đường khinh bỉ liếc Triển Chiêu một cái, “Đây là cho người trưởng thành, toàn bộ thành phố D chỉ có tiệm này bán. Em nói em không uống? Vậy mỗi lần tôi làm trà sữa trong phòng làm việc cho em sao không thấy em từ chối đi?”

Ánh mắt Triển Chiêu lập tức sáng lên, “Anh bảo, trà sữa anh làm là từ cái này?”

Bạch Ngọc Đường đắc ý cười, “Biết rồi đi? Ngoại trừ lần đầu tiên làm không ngon lắm, có phải mỗi lần sau này đều thấy mùi rất thơm không?”

“Ừ!” Triển Chiêu vội vàng gật đầu, “Không sai! Ngoại trừ lần đầu tiên tôi uống đều là một vị thuần, mấy lần sau lần nào cũng ngon lắm, giống như sữa tươi thật vậy. Không lẽ đều là loại sữa bột này sao?”

Triển Chiêu cầm hộp sữa bột từ trong tay Bạch Ngọc Đường, nhìn một đống giới thiệu ở trên không biết là ngôn ngữ gì, cau mày cố gắng đọc. Dáng vẻ nghiêm túc của Triển Chiêu khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy trong lòng ấm áp, anh thấy nhân viên đã bọc lại đồ mình muốn mua, liền lôi Triển Chiêu ra khỏi quầy.

Triển Chiêu bỏ bọc sữa bột trong tay xuống, vừa đi vừa nói, “Lần đầu tiên uống không ngon là vì anh không tìm được loại sữa bột này?”

Bạch Ngọc Đường cười khẽ, “Tôi bình thường không thích ngọt, Hồng trà của tôi đều là nguyên vị. Lúc em mới tới tôi thấy em như con nít, liền đoán khẩu vị của em chắc chắn không giống tôi, nên khi pha trà mới thuận tay chôm sữa bột của Công Tôn khoa trưởng, không ngờ em thật sự thích uống. Bất quá Công Tôn khoa trưởng không hay để ý như tôi, mấy hàng tích trữ của anh ta cũng quá bình thường, ảnh hưởng tới chuyện phát huy tay nghề của Bạch gia. Cũng may sau đó tôi phát hiện ra loại sữa bột chỉ cho người lớn này, pha ra cảm giác rất giống sữa tươi, liền mua ấy lon cất trong tủ dự trữ.”

“Thì ra là vậy.” Triển Chiêu gật đầu, sau đó cậu nhớ lai lời Bạch Ngọc Đường mới nói, trong lòng khẽ động, hỏi tiếp, “Nói vậy mới nãy anh mua nhiều như thế, chủ yếu là chuẩn bị cho Công Tôn khoa trưởng?”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Xem như là thế đi, khoa trưởng cũng cực khổ, cả ngày phải theo lão đội trưởng mặt đen đó. Nếu không có anh ta, bọn huynh đệ chúng ta sẽ phải chịu tội nhiều vô cùng. Xem như quà cảm tạ công lao khổ sở của anh ấy, có thứ tốt cũng chia cho anh ấy mới phải.”

Phải không? Triển Chiêu kỳ quái nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó ờ một tiếng coi như đáp lại lời giải thích của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường có chút lạ, nhìn Triển Chiêu, “Em làm sao vậy? Sao lại phản ứng như thế.” (Ghen rồi chú ơi.)

Triển Chiêu nhíu mày một cái, đáp, “Không có gì, đi nhanh đi, về chậm liền tối.” Dứt lời cậu bước mạnh vào trong thang máy, Bạch Ngọc Đường tuy còn cảm thấy kỳ lạ trong lòng, nhưng trong thang máy có nhiều người anh cũng không tiện hỏi, chỉ có thể mang theo nghi vấn cùng Triển Chiêu lên xe.

Sau khi lên xe, Bạch Ngọc Đường còn muốn hỏi Triển Chiêu một cái xem rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì, nhưng Triển Chiêu cũng không phối hợp. Vừa lên xe, cậu liền ngồi ở bên ghế lái nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Bạch Ngọc Đường buồn buồn bĩu môi, không biết làm gì hơn là chấp nhận lái xe.

Một đường không lời, một tiếng sau, hai người trở về biệt thự.

Cả phòng đen như mực, nhìn qua vừa yên tĩnh vừa tịch mịch. Triển Chiêu im lặng bước theo lưng Bạch Ngọc Đường, sau khi bước vào phòng khách, bóng đèn đột nhiên sáng lên khiến cậu nhẹ khép mắt lại. Bóng lưng Bạch Ngọc Đường đang ở phía trước, không biết tại sao, Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy tâm tình có chút bất an, bận rộn mệt mỏi cả ngày làm cậu len lén thở dài.

Nghe tiếng thở dài của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cau mày xoay người, thẳng tắp nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu bị ánh mắt có chút lợi hại của Bạch Ngọc Đường làm run rảy cả người, theo bản năng né đi ánh mắt. Đáy lòng Bạch Ngọc Đường trầm xuống, mất hứng bước về trước hai bước, bắt lại cánh tay Triển Chiêu.

“Anh làm gì bắt tôi?” Triển Chiêu ngẩn ra, không vui nhìn anh, “Có lời thì nói, không được động tay động chân.”

Bạch Ngọc Đường cũng không nghe lệnh Triển Chiêu, khuôn mặt anh tuấn nở lên nụ cười mị hoặc rồi biến mất, thân thể linh hoạt đột ngột ép sát Triển Chiêu giống như con báo săn mồi. Cánh tay duỗi một cái, đem cả người Triển Chiêu kéo vào trong ngực, thân thể dán sát một chỗ, anh mắt hai người chỉ có thể nhìn thẳng vào nhau. Triển Chiêu phát hiện ra hình bóng của mình trong con mắt của Bạch Ngọc Đường, một không khí nguy hiểm làm cơ thể cậu nhịn không được mà run một cái.

“Bạch Ngọc Đường, anh, anh làm gì vậy?”

Bên mép Bạch Ngọc Đường nở một nụ cười ôn nhu, anh nhìn chăm chăm vào mắt Triển Chiêu, nhẹ giọng hỏi, “Triển Chiêu, em nghĩ xong chưa?”

“Nghĩ?” Triển Chiêu ngây người, “Nghĩ xong cái gì?”

Bạch Ngọc Đường không vui cau mày, biểu tình bất mãn này khiến Triển Chiêu cảm nhận được uy hiếp to lớn, cậu vội vàng mở miệng trước khi Bạch Ngọc Đường tiến hành động tác tiếp theo.

“Tôi nhớ ra rồi, anh hỏi chuyện kia!”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường hài lòng gật đầu, cười nói, “Cho nên, đáp án của em?”

Triển Chiêu bất đắc dĩ cười khổ, dùng sức đẩy Bạch Ngọc Đường một cái, nhưng cậu là một người thư sinh, coi như có chút công phu cũng không phải đối thủ của một tên vũ phu như Bạch Ngọc Đường. Bàn về sức mạnh, hai Triển Chiêu không chừng sẽ đấu lại một Bạch Ngọc Đường? Đáng tiếc, trên đời không có Triển Chiêu thứ hai để giúp cậu.

“Bạch Ngọc Đường, anh nói lý chút có được không, cả ngày hôm nay chúng ta đều lo tra án, tôi làm sao có thời giờ suy nghĩ đến những chuyện không quan trọng kia được?”

“Chuyện không quan trọng?” Bạch Ngọc Đường híp mắt, Triển Chiêu thầm nghĩ không tốt, nói sai.

“Ý của em, chuyện thích tôi hay không đối với em mà nói không phải chuyện quan trọng?”

Giọng Bạch Ngọc Đường bắt đầu có chút nguy hiểm.

Triển Chiêu thức thời vội vàng lắc đầu, “Quan trọng, dĩ nhiên là quan trọng!”

“Ừ, vậy em đã nghĩ xong chưa?”

Triển Chiêu khóc không ra nước mắt lắc đầu.

“Chưa nghĩ ra, hay là không thích?” Giọng Bạch Ngọc Đường lại tiếp tục trở nên nguy hiểm.

“Không có, là chưa nghĩ ra.” Triển Chiêu vẫn luôn duy trì tư thế bị Bạch Ngọc Đường ôm, hơn nữa cậu cố gắng lui ra sau tránh né, cái tư thế này làm eo bị đau vô cùng, vì vậy sau khi miễn cưỡng trả lời câu hỏi của Bạch Ngọc Đường xong, cậu chỉ có thể đáng thương nhìn Bạch Ngọc Đường, xin tha nói, “Chúng ta có thể đổi tư thế rồi bàn tiếp chuyện này không, eo tôi sắp gãy.”

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày một cái, nhìn cái trán sắp phải đổ mồ hôi lạnh của Triển Chiêu, không thể làm gì hơn là bất đắc dĩ thả ra cậu tiến sĩ nhỏ không hiểu phong tình. Bạch Ngọc Đường thả sức, Triển Chiêu lập tức té lên ghế salon, cậu vừa xoa eo vừa hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, tức giận nói, “Bạch Ngọc Đường, anh lần này nhất định phải nói rõ ràng cho tôi biết, anh bảo cho tôi thời gian cân nhắc là thật hay còn là trêu đùa tôi chứ? Nếu anh định mỗi ngày đều muốn nhào tới giống như phát điên thì tôi thấy tôi nên dọn đi cho rồi.”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, thờ ơ nhún vai một cái, ngồi xuống phần ghế salon bên cạnh Triển Chiêu. Cái mông Bạch Ngọc Đường vừa đặt xuống ghế, Triển Chiêu lập tức né khỏi anh gần nửa thước. Bạch Ngọc Đường cũng không giận, Triển Chiêu né thì anh xích lên, tới khi Triển Chiêu không còn chỗ né thì ngừng. Cuối cùng Triển Chiêu bất đắc dĩ, hữu khí vô lực nhìn Bạch Ngọc Đường xích lại đây, thở dài, nói, “Anh nói đi, anh rốt cuộc muốn gì?” Bạch Ngọc Đường cười khẽ, “Tôi không định thế nào, nói không sai, tôi đúng là cho em thời gian cân nhắc. Cho nên, tôi dĩ nhiên phải muốn định kỳ hỏi thăm xem xem tính toán thế nào rồi? Tôi cũng không nói cứ để em cân nhắc mãi, mỗi ngày hỏi một lần đã là giới hạn chịu đựng của tôi.”

“Bạch Ngọc Đường, anh hôm nay hỏi hai lần.” Triển Chiêu cắn răng nghiến lợi nhắc nhở Bạch Ngọc Đường, thậm chí còn giơ ra hai ngón tay huơ huơ trước mặt anh.

Bạch Ngọc Đường nhe răng, giơ tay lên đi bắt ngón tay của Triển Chiêu, làm Triển Chiêu bị dọa sợ vội rụt tay về.

Bạch Ngọc Đường bắt hụt có chút không vui, anh lùi lại, chăm chú nhìn ánh mắt Triển Chiêu, nghiêm túc nói, “Vốn dĩ hôm nay tất cả mọi người mệt như vậy, tôi cũng định bỏ qua cho em. Nhưng mới nãy ở cửa tiệm thái độ của em quá kỳ lạ, tôi hỏi em, em lại không nói nguyên nhân gì, cho nên tôi mới dùng chủ ý này thăm dò em một chút. Bây giờ nói thẳng ra, thì em dứt khoát nói rõ cho tôi, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì. Em nói rõ ràng, tôi đảm bảo sau này nhiều nhất một ngày hỏi một lần. Nếu như em nói không rõ…”

Bạch Ngọc Đường cố tình thả chậm lời nói, cặp mắt không hảo ý nhìn chăm chăm môi Triển Chiêu, ý tứ rất rõ ràng. Nếu cậu không nói rõ, tôi liền xử tử em, khỏi nói cân nhắc hay không cân nhắc nữa, trực tiếp quyết định xem như xong.

Triển Chiêu khẩn trương nhìn ánh mắt Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn mình dần thâm trầm lại, hơn nữa biểu tình càng lúc càng không nhịn được giống như sói đói, tâm tình của cậu tự nhiên cũng rối bời. Cậu nhóc Triển Chiêu này có một tật xấu, cứ rối trí liền ngẩn người, ngẩn người rồi liên quên thời gian. Vậy là cậu rối trí ở đâu, Bạch Ngọc Đường liền ở đó mà đợi, thời gian kéo lại kéo, rốt cuộc kéo tới lúc Bạch Ngọc Đường không nhịn được nữa.

Vì thế anh quyết định bất kể Triển Chiêu đang nghĩ cái gì, trực tiếp lao tới. Khi Triển Chiêu chợt nhận ra nguy hiểm đã gần trong gang tấc, đại não ở trạng thái tự bảo vệ, căn bản không nghĩ được quá nhiền đã ra lệnh cho môi của cậu.

Thế là Triển Chiêu chăm chăm nhìn khuôn mặt tuấn tú đang dần tiếp cận của Bạch Ngọc Đường, đột ngột há miệng hô to, “Bạch Ngọc Đường, anh là đồng tính luyến ái sao!?”

Sau khi hô rồi, Triển Chiêu thấy động tác của Bạch Ngọc Đường dừng lại, hơn nữa biểu tình trên mặt giống như mới bị sét đánh qua. Triển Chiêu bấy giờ mới nhận ra, câu nói kia của mình quá nguy hiểm, Bạch Ngọc Đường nghe rồi sẽ không thẹn quá hóa giận đi? Đồng tính luyến ái hình như cũng không thích bị người khác trực tiếp nói như vậy, bởi vì họ sợ bị người khác kì thị. Bạch Ngọc Đường này nhìn qua kiêu ngạo như thế, nhất định lòng tự ái cũng là siêu cường. Xong rồi, sao mình lại trực tiếp nói ra như thế, anh ta sẽ không dùng cơn giận cả đời diệt khẩu mình chứ?

Triển Chiêu cảm nhận được nguy hiểm như phong ba bão táp, vội nhắm mắt lại giả chết.

Một giây, hai giây, ba giây, tất cả trong bóng đêm đều vô cùng an tĩnh. Tim của Triển Chiêu đập thình thịch, cậu cực kỳ khẩn trương. Nhưng đột nhiên cậu nghe phịch một tiếng, hình như là tiếng thứ gì ngã xuống mặt đất.

Triển Chiêu vội mở mắt, cảnh tượng trước mặt làm cậu thất kinh. Bạch Ngọc Đường, đặt mông ngồi trên mặt đất, mặt mũi bi phẫn nhìn cậu.

“Bạch, Bạch Ngọc Đường anh sao vậy!”

Bạch Ngọc Đường hung hăng trợn mắt nhìn Triển Chiêu, lạnh lùng nói, “Mới nãy ở trên đường em vẫn luôn nghĩ tới chuyện này?”

Triển Chiêu đàng hoàng gật đầu. Bạch Ngọc Đường tức tới mức muốn cào loạn mái tóc ngay ngắn của mình, “Triển Chiêu! Em con mẹ nó hôm nay phải giải thích rõ cho tôi, ông đây từ trên xuống dưới nơi nào làm em có cái ảo giác cảm thấy tôi là một tên đồng tính luyến ái!?”

Triển Chiêu vô tội chớp mắt, không sợ chết hỏi, “Không phải đồng tính luyến ái sẽ thích đàn ông sao?”

Bạch Ngọc Đường có thể nói là tức tới cực điểm, anh ngược lại cười, “Nói vậy em cảm thấy trừ em ra, tôi còn thích qua đàn ông khác?”

Triển Chiêu lại làm vẻ mặt như chợt hiểu, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Quả nhiên tôi đoán không sai, anh vốn thích đàn ông, nhưng là không tìm được người thích hợp trong tổ Trọng án nên mới thích tôi.”

“Em, em em….” Bạch Ngọc Đường chỉ mũi Triển Chiêu, lắp bắp em em cả nửa ngày, cuối cùng tự vỗ đầu một cái, hoàn toàn bỏ cuộc giao lưu với tên tiến sĩ nhỏ chết đầu óc này.

“Nè, Bạch Ngọc Đường, anh đi đâu vậy?” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường bò lên từ dưới đất liền xoay người lên lầu, vội hỏi.

“Tôi muốn yên tĩnh một chút trước khi bị em làm cho tức chết!” Bạch Ngọc Đường cuối cùng hung hăng trợn mắt với Triển Chiêu, quát, “Em cũng lập tức về phòng ngủ cho tôi, chuyện này mai chúng ta nói tiếp!”

Vừa nói Bạch Ngọc Đường vừa bỏ lại một mình Triển Chiêu ở lại phòng khách tiếp tục rối bời, tự anh bước nhanh vào phòng, sập mạnh cửa. Nhưng sau khi đóng cửa, tự anh lại bắt đầu rối trí.

Trời ơi, tiểu tử này lại tưởng mình vì thích đàn ông nên mới thích cậu ấy? Trời đất chứng giám, trước cậu ta có nhiều huynh đệ bằng hữu tới vậy, nếu thích đàn ông thật cũng không cách nào tới phiên cậu ta đầu tiên đâu? Nhưng, giờ anh phải làm sao để chứng minh rằng anh không phải đồng tính luyến ái đây? Chuyện này chính là nhiệm vụ còn khó khăn hơn bắt tội phạm phóng hỏa đó, căn bản không làm được có biết không!!!?

Cảnh sát Bạch đáng thương, lại mất ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio