Tổ Trọng Án

chương 115: vụ án 8 – hỏa diễm ác ma (13)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù về mặt lí trí Triển Chiêu hiểu, hành động của Bạch Ngọc Đường là đang diễn để lấy tin. Nhưng vừa thấy bộ dạng vênh váo vui vẻ, phong lưu sung sướng ở giữa đám con gái, lửa trong lòng liền không nhịn được phừng lên. Lợi dụng việc công làm việc tư, mượn danh phá án tán gái, giờ là lúc nào rồi còn có tâm tình sờ tới sờ lui mấy cô gái kia.

Lúc Triển Chiêu bước vào trong phòng, giật mình nhận ra Bạch Ngọc Đường đã ngồi ở giữa một đám tiếp viên nữ, nhuyễn ngọc ôn hương, trái ôm phải ấp, hảo một bộ phong lưu sung sướng. Không biết tại sao, Triển Chiêu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường bị những cô gái trang điểm lộng lẫy kia vây vào trong, lại cảm thấy cả người khó chịu, trong lòng vừa chua xót lại vừa tức giận. Mặc dù về mặt lí trí Triển Chiêu hiểu, hành động của Bạch Ngọc Đường là đang diễn để lấy tin. Nhưng vừa thấy bộ dạng vênh váo vui vẻ, phong lưu sung sướng ở giữa đám con gái, lửa trong lòng liền không nhịn được phừng lên. Lợi dụng việc công làm việc tư, mượn danh phá án tán gái, giờ là lúc nào rồi còn có tâm tình sờ tới sờ lui mấy cô gái kia.

Trong lòng không ngừng chửi, sắc mặt Triển Chiêu cũng càng lúc càng khó nhìn. Bạch Ngọc Đường dường như cũng không để ý tới vẻ mặt cứng nhắc của Triển Chiêu, anh chẳng qua chỉ mỉm cười nhìn cậu, chăm chăm nhìn vào mắt cậu, gọi cậu tới đây ngồi. Mặc dù lòng khó chịu, nhưng lý trí Triển Chiêu còn đó, cậu biết nhiệm vụ lần này, dĩ nhiên sẽ không từ chối lời mời của Bạch Ngọc Đường. Mặc dù cậu vô cùng không muốn lên ngồi ở giữa đám con gái sặc mùi son phấn kia, những vẫn nhắm mắt bước lên.

Bạch Ngọc Đường nói không sai, những cô gái làm việc ở khu vui chơi này rất hiếm khi thấy được trai đẹp, huống chi hôm nay lập tức tới hai. Các cô vừa thấy Bạch Ngọc Đường cũng đã sớm sáng mắt, lúc này nhìn tới Triển Chiêu, càng là kích động. Bởi vì Bạch Ngọc Đường nhìn qua lúc đầu còn có chút dáng vẻ phong lưu, mà Triển Chiêu mặc dù ăn mặc không quá khác Bạch Ngọc Đường, nhưng khí chất lại trong trẻo sạch sẽ, giống như một sinh viên đại học bình thường.

Đám phụ nữ này duyệt vô số người, chỉ cần nhìn một cái có thể xem thấu người ta. Vì vậy, lúc họ thấy Triển Chiêu lần đầu tiên đã hiểu, đây là một tiểu soái ca rất dễ đối phó. Loại nam sinh không thường tới chơi như vậy là dễ đối phó nhất, hơn nữa nhìn bộ dáng rất có tiền, dáng dấp lại đẹp trai như vậy, không lên gõ một cái chính là đại ngu!

Dĩ nhiên, các cô gái ai lại muốn làm đồ ngu chứ, cho nên, sau khi Triển Chiêu ngồi lại đây, hai cô gái vốn đang bao quanh Bạch Ngọc Đường lập tức nhào lên bao vây cậu. Mấy cô này vốn không phải phụ nữ đàng hoàng, các cô một khi dán lên người, lập tức giống như bạch tuộc, giơ tay đưa chân, ở trên người Triển Chiêu xoa lại xoa. Bạch Ngọc Đường lạnh mắt nhìn Triển Chiêu vừa né đòn tấn công của mấy cô gái kia, vừa cố nén khó chịu, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, lòng không nhịn được chửi thầm.

Bị hai ba mĩ nữ vây vào giữa sờ tới sờ lui còn làm ra vẻ khổ sở như vậy, nếu trong hai người chúng ta có một là cong, thì khẳng định cũng chẳng phải tôi, hừ!

Triển Chiêu không biết Bạch Ngọc Đường đang thầm chửi cậu, cậu đang vội tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, từ chối ma trảo của những cô gái kia. Cũng không biết là vì nhìn cậu đáng thương, hay vì mình cũng không chịu được chuyện Triển Chiêu bị mấy cô gái đó ăn đậu hũ, Bạch Ngọc Đường chợt lạnh mặt ho một tiếng.

“Các vị tỉ tỉ, các chị còn là buông vị tiểu huynh đệ của tôi ra đi.”

“Ồ? Anh chủ, anh mang tiểu soái ca này ra làm chuyện xấu, sao còn quản cậu ấy làm gì?” Một cô gái đang dán lên người Bạch Ngọc Đường cố làm bộ nũng nịu sờ lên ngực anh một cái, cười hi hi hỏi, “Không lẽ anh là anh trai cậu ấy, sợ chị em của em làm hư cậu ấy sao?”

Bạch Ngọc Đường hơi cười lạnh, tay ở ngang hông cô gái siết một cái. Cô nàng bị đau, nhẹ kêu một tiếng, chân mày lại không động chút này.

“Anh chủ, tay của anh thật là mạnh nha!” Cô nàng khoa trương kêu lên, sau đó lại bắt đầu cười duyên dáng.

Bạch Ngọc Đường tâm nói, những cô gái này kiếm tiền cũng không dễ, cứ xem bản lĩnh nhịn đau này, chỉ sợ là qua một thời gian lâu dài mới rèn ra. Anh bây giờ cũng lười nhây với mấy cô nàng này, thật ra cho Triển Chiêu vào cũng chỉ muốn dạy dỗ cậu một chút, trả thù chuyện mấy ngày này mình bị cậu ta hành hạ khổ sở. Bây giờ nhìn bộ dáng đầu đầy mồ hôi kia của cậu, Bạch Ngọc Đường sảng khoái một hồi cũng bỏ qua. Dù sao để cậu ta bị mấy cô kia ăn đậu hũ, mình cũng chẳng vui vẻ gì, còn là mau làm chính chuyện thôi.

Thế là Bạch Ngọc Đường nhẹ đẩy cô gái bên cạnh một cái, cười lạnh nói, “Mỹ nữ, em còn chưa cho anh biết em tên gì đấy.”

“Em gọi An Lệ, cô ấy là Toa Toa, hai người đang vây quanh tiểu soái ca kia là Mỹ Na với Bình Bình.”

An Lệ? Tên rất hay. Bạch Ngọc Đường kéo kéo khóe miệng, sau đó cười nói, “Anh chỉ hỏi em một câu, em liền nói cả chuỗi. Không lẽ…”

Bạch Ngọc Đường tiến sát lỗ tai An Lệ, nhỏ giọng nói câu gì, làm An Lệ cười một trận. Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường ở bên kia sáo rỗng với hai cô gái như cá gặp nước, không tới – các cô liền nói hết tình hình cháy sáng nay của khách sạn đối diện ra. Mặc dù không lấy được đầu mối gì có giá trị trong miệng An Lệ, nhưng cách đối phó phụ nữ này của Bạch Ngọc Đường quả thật khiến Triển Chiêu đại khai nhãn giới, dĩ nhiên, cũng tự thẹn không bằng. Bời vì cậu lúc này đừng nói là khách sáo, đơn giản là nói chuyện thôi cũng thấy khó khăn, tất cả tinh lực của cậu đều dùng để đối phó với hai cô gái nhìn qua cũng biết có kinh nghiệm phong phú với đàn ông này đừng quấy rầy nữa.

Bạch Ngọc Đường bên đó nói chuyện được kha khá, cái gì cần cũng đều nói cả rồi, thấy không còn gì để hỏi, anh liền đuổi An Lệ cùng bốn cô gái kia ra ngoài. Có thể thấy được, những cô gái kia vì phải rời phòng mà trên mặt cũng có chút thất vọng. Dù sao gặp được khách hàng vừa lòng như vầy cũng không dễ, khách hàng lại cho các cô đi ra, dĩ nhiên xem thường các cô. Mặc dù tình huống như vậy rất hay gặp, nhưng mất cơ hội làm bạn với hai đại soái ca, vẫn làm người ta có chút tiếc nuối.

Bất qua Bạch Ngọc Đường nhìn ra được, đối với chuyện anh dụ mấy cô gái ra ngoài, Triển Chiêu cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cậu đỏ mặt tới mang tai giống như bị người ta khi dễ, Bạch Ngọc Đường không nhịn được cười tẹt ga.

“Thế nào? Cậu nhỏ, hôm nay xem như dẫn em đi nếm mùi đời đi?”

“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, muốn mở miệng phản bác, lại nhận ra cậu thật không còn gì có thể nói.

“Thế nào, không phục? Bằng không tôi gọi các cô ấy quay lại nhé?”

“Đừng! Như vậy là tốt rồi.” Triển Chiêu vội vàng ngăn cản ý đồ của Bạch Ngọc Đường, sau đó thấy nụ cười trên miệng Bạch Ngọc Đường, chỉ có thể bực bội ngồi cho xuôi cơn giận.

“Không được sao? Em thật là thiếu bản lĩnh.” Bạch Ngọc Đường cười chê một tiếng, sau đó vỗ tay, đắc ý nhìn Triển Chiêu, cười nói, “Chờ xem, trò hay còn ở phía sau đấy?”

“Hả? Lại còn có trò gì?” Triển Chiêu giật mình nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Tên quản lý khi nãy có nói, cho chúng ta biểu diễn đặc biệt.” Bạch Ngọc Đường thần bí cười hì hì.

Triển Chiêu hơi ngẩn ra, không hiểu hói, “Không phải đã hỏi được khá lắm rồi sao? Còn xem biểu diễn gì nữa, chúng ta đi!”

“Không được, hôm nay nhất định phải xem.” Bạch Ngọc Đường chăm chăm nhìn Triển Chiêu không cho cự tuyệt, trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, anh đột ngột lấn người tới bên cạnh Triển Chiêu, đem cậu ôm vào trong ngực.

Bắp thịt toàn thân của Triển Chiêu trong nháy mắt căng cứng, cái ôm của Bạch Ngọc Đường lúc này dường như còn khiên thân thể cậu phản ứng mạnh mẽ hơn cả hai cô gái vừa rồi. Triển Chiêu có thể cảm giác được huyết dịch cả người cũng nóng, cậu giật mình nhìn gương mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường dán sát lại, lắp bắp “Anh, anh tự nhiên sát lại đây làm gì?”

Đôi mắt đẹp của Bạch Ngọc Đường hơi động, môi cong lên tạo thành một góc vui vẻ. Anh không trả lời câu hỏi của Triển Chiêu, mà dùng ánh mắt liếc về giữa căn phòng. Triển Chiêu nhìn theo ánh mắt của Bạch Ngọc Đường, ánh mắt tròn trịa trong chớp mắt mở to thêm mấy. Đó là, đó là…..

không biết từ lúc nào, có một cô gái dáng vẻ thanh thuần, vóc dáng đẫy đà, ăn mặc hở hang đang uyển chuyển bước vào phòng. Trên mặt cô nở nụ cười dịu dàng, mắt chăm chú nhìn Triển Chiêu. Lúc này nhạc vang lên, theo khúc nhạc mị hoặc, cô gái bắt đầu lắc lư cái eo nhỏ nhắn như rắn nước. Theo động tác múa của cô, từng món quần áo vốn đã rất hở theo động tác vô cùng dụ dỗ của cô bị cởi ra. Theo thời gian, đồ trên người càng lúc càng ít.

Đây không phải vũ thoát y sao?

Triển Chiêu giật mình nhìn Bạch Ngọc Đường, lại phát hiện ra Bạch Ngọc Đường không nhìn cậu, mà chăm chú nhìn cô gái đang điên quồng giẫy giụa kia không chớp mắt. Tim Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy đau xót, cậu không hiểu, Bạch Ngọc Đường sao lại kiên trì muốn nhìn trò khiến người ta nôn mửa. Nhưng thân là một người đàn ông, Triển Chiêu không phải không thừa nhận, những thú vui dung tục này có thể khơi mào dục vọng của một thằng đàn ông. Cô gái kia nhảy rất đẹp, vô cùng quyến rũ, nhưng từ đầu Triển Chiêu đã có chút buồn bực, không có nhìn tới mấy lần, sau đó vô cùng muốn chạy khỏi căn phòng nhỏ này.

Dĩ nhiên, cậu không thành công, với vì Bạch Ngọc Đường mặc dù cả quá trình đều nghiêm túc nhìn cô gái kia, những vẫn lấy tay ôm chặt eo của Triển Chiêu, để cậu vô phương chạy khỏi người mình. Cuối cùng, màn biểu diễn được xem là khổ sở với Triển Chiêu cũng kết thúc. Cô gái toàn thân trần truồng tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, bay ra một tư thế múa chuyên nghiệp có độ khó rất cao. Bạch Ngọc Đường không nhìn cô, mà tiện tay lấy ra một xấp tiền, đặt lên người cô gái đó. Suốt quá trình, Bạch Ngọc Đường đều không chạm phải thân thể cô gái kia dù chỉ một chút.

Dĩ nhiên, vũ nữ này còn thành thục hơn mấy cô gái vừa nãy nhiều. Sau khi cầm lấy tiền boa rồi, biểu lộ trên mặt cô không hề thay đổi, lập tức đi ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, không khí lại vô cùng lúng túng, Bạch Ngọc Đường không nói lời nào, Triển Chiêu cũng không nói. Nhưng rất nhanh, Triển Chiêu đã lạnh lùng nói, “Tôi chịu đựng nãy giờ, muốn ra ngoài hóng mát một lát.”

Bạch Ngọc Đường dùng thanh âm bình tĩnh nói, “Có thể, chúng ta cũng nên đi. Lên xe, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, nhận ra đối phương cũng chăm chú nhìn cậu. Triển Chiêu nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngọc Đường, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Thật tình cơ, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”

Hai người một trước một sau rời khỏi hộp đêm Hồng Ngạn, xe của họ đang dừng ở bãi đậu xe trước cửa hộp đêm. Ban đêm đầu hè cũng xem là mát mẻ, nhưng Triển Chiêu lại cảm thấy dưới gió lạnh, huyết dịch toàn thân cậu vẫn có khuynh hướng sôi trào. Cả người cậu nóng lên, cũng không phải vì xem vũ thoát y mà nảy sinh dục vọng, đây chẳng qua đơn giản là tức giận, cảm giác xa lạ này cứ dùng dằng trong cơ thể Triển Chiêu, cậu chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường đang dùng tốc độ nhất đinh bước ra xe. Trong nháy mắt đó, cậu thậm chí có một loại xung động, nhào qua hung hăng đánh anh một trận.

Nhưng Triển Chiêu không làm như thế, cậu cũng lên xe, vừa lên xe, cậu đã chăm chăm nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường.

“Anh muốn nói gì, nói đi?” thanh âm của Triển Chiêu hoàn toàn trái ngược với thân thể cậu, vô cùng lạnh.

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, anh cũng không nói gì, mà đột ngột đưa tay ra, ôm chặt cơ thể Triển Chiêu. Triển Chiêu giật mình, đang muốn phản kháng, lại không đề phòng bị Bạch Ngọc Đường dùng một tay dò vào giữa hai chân.

“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu kinh ngạc nhìn vào mắt anh, trong mắt người kia lộ ra thâm trầm cậu chưa hề trông thấy.

Triển Chiêu sợ tới mức nói không nên lời, nhưng động tác kế tiếp của Bạch Ngọc Đường càng làm cậu không tin được. Anh dời tay ra khỏi chỗ vừa rồi, dùng sức nắm chặt cổ tay Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường bắt lại cổ tay của cậu, đem tay của cậu đặt lên đáy quần mình. Triển Chiêu giùng giằng không muốn chạm, lại bị Bạch Ngọc Đường dùng sức ép buộc, không thể không chạm lên nơi khiến cậu xấu hổ muốn chết kia.

“Em cảm giác được cái gì?” Thanh âm khàn khàn của Bạch Ngọc Đường vang lên bên tai Triển Chiêu. Trán Triển Chiêu rịn ra mồ hôi lạnh, thứ đồ làm cậu lúng túng trở nên cứng hơn trong lòng bàn tay. Thân là đàn ông, Triển Chiêu biết thứ đó đại diện cho cái gì, Bạch Ngọc Đường đang cương lên.

“Bạch Ngọc Đường, anh nổi điên làm gì!?” Triển Chiêu chăm chăm nhìn khuôn mặt nhẫn nại của Bạch Ngọc Đường đang kích động, nhưng không cách nào né thoát được chuyện đối phương mạnh đè lại tay mình, cảm nhân được nơi đó đang nhanh chóng bành trướng.

“Triển Chiêu, em biết không? Thật ra câu hỏi đêm qua của em làm anh suy nghĩ thật lâu.” Giờ phút này, Bạch Ngọc Đường vẫn còn tâm trang nhẹ giọng thủ thỉ với Triển Chiêu, mặc dù Triển Chiêu nghe ra, giọng của anh bắt đầu run rảy.

“Câu, câu hỏi gì?”

“Em hỏi anh có phải đồng tính luyến ái hay không.” Bạch Ngọc Đường hơi cười khổ, “Thật ra, anh có thể hiểu nỗi băn khoăn của em. Dù sao lúc đầu anh với em chẳng qua chỉ là quan hệ bằng hữu, một bằng hữu đột ngột tỏ tình với em, em nghĩ sai cũng rất bình thường. Anh lẽ ra phải cảm ơn em, vì đã không lập tức từ chối anh, ngược lại còn đồng ý suy nghĩ kỹ về tình cảm của chúng ta. Bất quá, Triển Chiêu, lúc em hỏi anh có phải đồng tính hay không, anh thật sự tức giận.”

Lời nói của Bạch Ngọc Đường làm Triển Chiêu rơi vào im lặng, tay cũng thôi không giãy giụa. Bỏ đi, nếu Bạch Ngọc Đường để cậu sờ, sờ thì sờ, dù sao cậu cũng không lỗ. Triển Chiêu hung hăng cắn răng, giận dữ nhìn biểu lộ cực khổ trên mặt Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười, dục vọng làm cho anh đổ mồ hôi, vì vậy anh không nhịn được tăng nhanh giọng nói, “Triển Chiêu, anh biết em tưởng anh thích em vì em là đàn ông, anh không trách em. Nhưng suy luận của em lại làm anh dở khóc dở cười. Anh hôm này liền nói rõ cho em biết, anh không thích Công Tôn Sách, trước đó không thích đàn ông nào, mà thật ra phụ nữ cũng không có mấy, hơn nữa đều là chuyện lúc nhỏ rồi. Nếu bảo sinh ra cảm giác muốn chung sống nghiêm túc với một người mới gọi là tình yêu thì, Triển Chiêu, em là người đầu tiên anh yêu.

Đúng, em là đàn ông. Anh không biết nếu giờ em hóa thành phụ nữ anh có không thích em nữa hay không, nhưng bây giờ chuyện em là đàn ông không thể thay đổi. Nếu bảo thích đàn ông chính là đồng tính thì bây giờ anh chính là đồng tính. Nhưng nếu em cho anh chỉ vì giới tính của em mới thích em, tiếp cận em, thậm chí còn nghĩ mình chỉ là một trong nhiều mục tiêu của anh thì. Triển Chiêu, em thật là oan cho anh quá.”

Giọng Bạch Ngọc Đường có một chút ủy khuất, anh đè ép tay của Triển Chiêu lên dục vọng của mình dùng sức ấn xuống, buồn buồn nói, “Mới nãy xem vũ thoát y dữ dội như vậy, anh xem xong cũng không có phản ứng này. Đây còn chưa thể nói rõ sao? Em đấy, không biết lấy sức quyến rũ ở đâu ra, trước em tôi chưa từng thích qua người đàn ông nào. Sợ rằng sau em cả phụ nữ tôi cũng không thích. Triển Chiêu, em không cảm thấy em cần chịu trách nhiệm với anh sao?”

Lời của Bạch Ngọc Đường làm Triển Chiêu ngây dại. Có lẽ, so với lần đầu tiên tỏ tình, lần này Triển Chiêu mới xem là chân chính đón nhận thực tế. Đó chính là Bạch Ngọc Đường thật sự thích cậu, lời của anh là thật, Triển Chiêu nhìn ra được, tỏ tình của anh là thật, Triển Chiêu cảm nhận được. Quan trọng hơn nữa, phản ứng sinh lý của anh cũng ngoan ngoãn nằm trong tay Triển Chiêu. Đối mặt với tình huống như thế, ngoài việc tin lời Bạch Ngọc Đường ra, Triển Chiêu còn đường khác để đi sao.

Có lẽ còn một biện pháp, là tìm đàn ông tới nhảy vũ thoát y xem thử Bạch Ngọc Đường có phản ứng hay không. Bất quá, nếu thật làm vậy, đoán chừng Bạch Ngọc Đường có phản ứng gì hay không, Triển Chiêu cũng sẽ bị hành hạ chết. Ai, quả nhiên không thể suy nghĩ đến chuyện bậy bạ, cũng chỉ có loại tinh thần bất thường như Bạch Ngọc Đường mới có thể dùng trò cùng nhìn vũ thoát y để chứng mình tình yêu cùng tình dục của bản thân. Triển Chiêu cảm động nhưng vẫn không quên chửi Bạch Ngọc Đường, nhưng cậu cũng không tự ý thức được, cậu thật ra cũng chẳng bình thường hơn người ta là mấy. Người hở chút là đơ não, bảo là người thường, người qua đường giáp cũng sẽ không tin đi?

Hơn nữa, quan trọng là, Triển Chiêu cảm thấy, chính mình cũng có phản ứng không sai biệt lắm so với Bạch Ngọc Đường. Mới vừa rồi những cô gái kia không làm dục vọng sinh ra, mà lại vì xúc cảm làm người đỏ mặt tới mang tai mà tăng mạnh. Triển Chiêu cảm thấy toàn bộ cơn giận mới sinh ra từ những trò vừa nãy đã hóa thành sóng nhiệt ngập trời, quét đến từng ngóc ngách trong cơ thể.

“Triển Chiêu—–“ Bạch Ngọc Đường không chờ Triển Chiêu đáp lại, có chút thất vọng chọt chọt mặt cậu.

Triển Chiêu mặt bạo hồng chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường, cặp mắt sáng ngời có chút kinh nhân. Lồng ngực Bạch Ngọc Đường nóng lên, cũng không nhịn nổi dục vọng mãnh liệt nữa, chợt nhào tới, một hớp cắn môi của Triển Chiêu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio