Sư huynh em biết Bàng đại ca?
Tôi không biết nữa, xem chừng là biết đi?
Trông dáng vẻ anh ta thật quái.
Ừ, tôi cũng thấy quái, thật muốn biết đã xảy ra chuyện gì, bằng không tôi đi hỏi sư huynh một chút.
Em ngu à! Em thấy anh ta có dáng vẻ gì là sẽ nói với tụi mình sao?
Sau khi gặp A Xuân xong, Triệu Trinh chỉ hỏi cô vài chuyện, không tới năm phút, giáo sư tiểu Triệu đã cho mọi người một viên thuốc an thần. Đoán một hồi anh lấy được kết luận khá tốt. Bất kể là từ tâm lý hay còn trạng thái sinh lý, A Xuân đều thuộc loại thể chất rất thích hợp để tiếp nhận thôi miên. Xét thấy A Xuân đã từng gặp qua kẻ tình nghi, thậm chí còn nói chuyện với hắn, mặc dù cô bảo không chú ý nhìn dung mạo của đối phương, nhưng vẫn có khả năng cao nhớ lại tướng mạo, ngũ quan đối phương nhờ thôi miên.
Vì vậy, trước khi chính thức làm thôi miên, Triệu Trinh muốn mời một vị phác họa tội phạm chuyên nghiệp đi theo suốt quá trình thôi miên. Trong lúc thôi miên, Triệu Trinh dùng thủ đoạn dẫn đắt chuyên nghiệp bảo A Xuân miêu tả ra những đặc thù khuôn mặt của kẻ tình nghi, lại nhờ họa sai chuyện nghiệp sửa miêu tả của A Xuân thành một bức tranh. Bao Chửng lập tức đồng ý với đề nghị của Triệu Trinh, xin tổng cục phái xuống một vị phác họa tội phạm nhiều kinh nghiệm phối hợp với công việc thôi miên. Hơn một tiếng sau, họa sĩ tới. Chuyện làm Triệu Trinh không ngờ tới là vị họa sĩ có nhiều kinh nghiệm này lại vô cùng trẻ tuổi, nhìn qua là một tiểu tử chỉ mới khoảng – . Tên là Chu Bân, chiều cao trung bình, vóc người gầy, mi thanh mục tú, nếu như không ai nói hắn là người vẽ chân dung tội phạm chuyên nghiệm, thì nhìn dáng vẻ ôm sổ phác thảo, tay cầm bút than, chỉ có thể làm người ta nghĩ tới sinh viên đại học mĩ thuật.
Dĩ nhiên trước lúc Chu Bân tới hắn cũng không biết nhiệm vụ lần này phức tạp tới thế, người hắn đối mặt không phải là nhân chứng bình thường hay gặp, mà là một cô gái xinh đẹp bị thôi miên cùng với một chuyên gia thôi miên. Bất quá sau khi nghe Triệu Trinh giải thích, Chu Bân lập tức hiểu ra hắn phải làm những gì, hơn nữa rất nhanh đã chuẩn bị xong. Bắt đầu thôi miên, trừ A Xuân, Triệu Trinh cùng Chu Bân ra, tất cả những người khác cũng bị nhốt ở bên ngoài phòng làm việc, không được biến quá trình thôi miên đàng sau cánh cửa kia.
Trong suốt một tiếng thôi miên, Triển Chiêu cứ mấy phút sẽ vội vàng liếc về phía cửa phòng một cái, biểu lộ ân cần. Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh Triển Chiêu, cảm thấy khó chịu thế nào. Mặc dù anh cũng rất để ý quá trình thôi miên, nhưng biểu hiện Triển Chiêu như vậy chỉ khiến anh hiểu rằng cậu quá sức quan tâm tới cô gái kia, hoặc là, quá quan tâm tới sư huynh của cậu. Bất kể là người nào trong hai người, cũng làm lòng anh cảm thấy chịu không được.
Cũng may, quá trình thôi miên cũng không kéo quá lâu, hơn một tiếng sau, cửa mở. Triển Chiêu nghe từ trong cửa truyền ra thanh âm kinh ngạc của A Xuân, “Chính là hắn! Cái này quá thần kì! Tự tôi còn không nhớ rõ ngoại hình của hắn, mà anh lại có thể vẽ ra!”
Triệu Trinh mỉm cười để Bạch Triển hai người cùng Bao Chửng Công Tôn Sách vào phòng làm việc, lấy ra bức họa từ trong tay Chu Bân ra, đưa cho Bao Chửng.
“A Xuân, cô có thể khẳng định gương mặt này chính là người cô đã gặp tối qua không?” Bao Chửng liếc mắt nhìn bức chân dùng bằng than chì, sau đó nhìn chăm chăm vào ánh mắt Lưu Xuân Chi hỏi.
A Xuân kích động gật đầu, “Đúng là hắn, không sai! Tôi đã nhớ ra hết rồi, kể cả những lời tôi với hắn đã nói, lại còn biển cố xe của hắn!”
Đây đúng là tin vui, không ai ngờ được sau khi thôi miên xong tình hình liền trở nên thuận lợi như thế, kết quả cũng rất lạc quan. Sau khi thôi miên xong, Bao Chửng thành khẩn cảm ơn A Xuân, người sau rất rộng rãi tỏ rõ rằng đây là nghĩa vụ cần có của thị dân, không đáng khen thưởng.
Bao Chửng để Trương Long Triệu Hổ cùng nhau đưa A Xuân với Chu Bân đi, trước khi đi, A Xuân còn cố ý nhìn chăm chăm vào mắt Triển Chiêu trịnh trọng dặn dò, “Nhất định phải bắt hắn lại!”
Đưa mắt nhìn bóng lưng duyên dáng của cô gái ấy, mọi người không khỏi cảm khái, tại sao một cô nương chính nghĩa như vậy, lại đi làm một công việc không cách nào nói rõ đây?
A Xuân đi rồi, Triệu Trinh cầm báo cáo thôi miên cho Bao Chửng, Công Tôn, Bạch Triển mấy người cũng đã tụ tập hết về phòng làm việc. Anh lấy kết luận thôi miên cùng những vấn đề khác nói hết cho họ.
“Đáng tiếc, A Xuân cũng không có thấy được hết biển số xe.” Triệu Trinh tiếc nuối nhìn Bao Chửng một cái, “Cô ấy chỉ thấy một nửa trước của bảng số xe, chữ đầu là T, tiếp theo đó là hai số , còn lại A Xuân không thấy, cũng không tồn tại trong trí nhớ, vì vậy không sao lấy được.”
“Chỉ cần thế này thôi đã vô cùng tốt rồi!” Trên mặt Bao Chửng là biểu lộ kích động, hắn dùng sức vỗ vai Triệu Trinh, hưng phấn nói, “Cậu không biết áp lực mấy ngày nay của tôi lớn tới mức nào đâu! Làm phiền chuyên gia cậu tới giúp một tay! Cậu ở đây đừng đi nha, tôi trước tìm Bàng Thống báo tin, cậu chờ tôi trở lại mời cậu ăn cơm!”
Vừa nói Bao Chửng vừa phấn khởi cầm bức tranh chạy ra ngoài, hắn cũng không để ý, lúc nghe tới cái tên Bàng Thống, sắc mặt Triệu Trinh nảy ra một tia biến hóa vi diệu.
“Sư huynh, anh làm sao vậy? Thấy sắc mặt anh hình như không tốt lắm, là công việc gần đây rất mệt sao?” Triển Chiêu chớp mắt, mặt vô cùng ngây thơ nhìn Triệu Trinh.
Triệu Trinh hơi ngẩn ra, định thần lại nhìn Triển Chiêu một cái, vừa muốn giải thích cho cậu mình không có chút nào khó chịu. Nhưng anh vừa muốn mở miệng, lại chợt để ý tới một ánh mắt lợi hại vừa quét qua mặt mình. Triệu Trinh nhẹ nhàng nhướng lông mày, bất động thanh sắc, liếc lại chủ nhân ánh mắt kia.
Trẻ trung, tướng mạo tuấn mĩ, khí chất lạnh lùng, mi mục sắc bén. Đây là một nam nhân rất khó để người ta bỏ sót, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng rất giống một thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ, sức tấn công cực mạnh. Trực giác bén nhạy của tâm lý học để Triệu Trinh phải đề cao phần cảnh giác với sự tồn tại của Bạch Ngọc Đường, anh nhìn Bạch Ngọc Đường thật sâu, sau đó lại liếc qua mặt Triển Chiêu một cái, khóe miệng hơi cong như có điều suy nghĩ.
“Triển Chiêu, anh nghe Bao Chửng nói, em bây giờ đang ở trong nhà cảnh sát Bạch phải không?”
Câu hỏi của Triệu Trinh làm mặt Triển Chiêu hơi nóng lên, cậu không nhịn được lén nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, lại phát hiện ra tên kia đường đường chính chính nhìn thẳng vào sư huynh, trên mặt là một vẻ hừng hực ép người. Triển Chiêu đỡ trán, tên Bạch Ngọc Đường này bị sao vậy, cả ngày nay nhìn ai cũng không thuận mắt. Anh ta với sư huynh mới lần đầu gặp nhau đi, sao vừa gặp nhau lại là dáng vẻ giương cung bạt kiếm thế này?
“Sư huynh, em ở lại trong nhà Bạch Ngọc Đường là vì anh ấy bị thương, nên em muốn ở gần chăm sóc.” Triển Chiêu vội vàng trả lời câu hỏi của Triệu Trinh, hơn nữa cố hết sức dời sự chú ý của người ta lên mình, hi vọng anh đừng nhìn biểu tình đáng ghét trên mặt Bạch Ngọc Đường nữa.
“Em chăm cậu ta?” Triệu Trinh thâm ý nói xong nhìn Triển Chiêu một cái, sau đó hướng về phía Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Không ngờ một năm không gặp, tiểu sư đệ của tôi sẽ biết cách chăm sóc người khác, thật là trưởng thành a.”
Triển Chiêu ngượng ngùng cười, không chờ cậu trả lời, Bạch Ngọc Đường đã nhanh cướp trước một bước tới cạnh cậu, nắm chặt tay, nhìn chăm chăm Triệu Trinh, lạnh như băng nói, “Triển Chiêu chỉ chăm sóc tôi, tuyệt đối sẽ không chăm sóc bất cứ người nào không quan hệ.”
“Một câu người không quan hệ của cảnh sát Bạch này rất thú vị nha.” Triệu Trinh cười nói, “Không lẽ là nói tại hạ?”
“Tại hạ tại thượng gì cũng không thành vấn đề, tóm lại ông…”
“Tiểu Bạch!” Triển Chiêu đơn giản là đau đầu muốn chết, cậu hung hăng nhéo cái tay Bạch Ngọc Đường đang nắm tay mình. Đau đớn khiến Bạch Ngọc Đường không nhịn được mà nhượng bộ bỏ tay ra, mất hứng nhìn về phía Triển Chiêu.
“Cảnh sát Bạch, cậu sao thế?” Triệu Trinh đã nhìn thấy tất cả vẫn cố làm ra vẻ ân cần hỏi han.
Bạch Ngọc Đường cắn răng nghiến lợi đáp, “Không sao hết.”
“Không sao là tốt rồi.” Triệu Trinh thờ ơ cười, nói với Triển Chiêu, “Sư đệ, xem ra vụ án này của mấy đứa còn phải kéo dài mấy ngày mới xong được, đúng lúc gần đây anh không có chuyện gì gấp, ở lại thành phố D với chú. Em có rảnh có thể tới tìm anh chơi, sư huynh mời em ăn đại tiệc nha.”
“Thật không,” Triển Chiêu chớp mắt, mặc dù cậu bị lời mời đại tiệc của Triệu Trinh hấp dẫn, nhưng cũng biết bên người hiện giờ còn có một thùng dấm lom lom nhìn, không thể biểu hiện ra thật vui. Cho nên cậu chỉ còn cách căng thẳng cười nói, “Được a, nhất định sẽ tới tìm anh!”
“Ừ, nếu em chịu rồi thì anh an tâm.” Vưa nói, Triệu Trinh lại một lần nữa mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, “Không còn chuyện gì thì anh đi trước.”
Cút đi nhanh lên đi! Bạch Ngọc Đường trong lòng gào thét nói.
Triệu Trinh giống như nghe thấy tiếng gào của Bạch Ngọc Đường, nhưng anh vẫn thong thả bước ra ngoài, vừa đi, vừa ôm lấy bả vai Triển Chiêu, như có như không hỏi thăm vấn đề học hành cùng khó khăn công việc trong suốt một năm qua của cậu, một bộ dáng sư huynh tốt quan tâm sư đệ.
Mặc dù quan hệ với Bạch Ngọc Đường còn chưa được xác định, nhưng với Triển Chiêu cũng đã đủ hiểu rõ về tên đó. Tuy cậu chậm lụt, nhưng vẫn cảm nhận được Bạch Ngọc Đường đang đi sau lưng cậu với Triệu Trinh, không ngừng phóng mắt đao. Triển Chiêu cảm thấy cả phòng cũng tràn ngập vị chua lúc này, làm người ta khó mà hô hấp. Có điều cậu cũng không thể giục Triệu Trinh rời khỏi đây nhanh một chút, dù sao người ta cũng là sư huynh tốt của cậu, hơn nữa vừa giúp tổ Trọng án một chuyền lớn, là một trợ thủ rất có lợi cho tất cả mọi người ở chỗ này.
Đương lúc Triển Chiêu cảm thấy tổ Trọng án sắp sửa tràn ngập dấm thì, đột nhiên, thân hình Triệu Trinh khựng lại, dừng bước. Triển Chiêu hơi sửng sốt, không hiểu rõ đưa mắt nhìn Triệu Trinh bên cạnh.
Trên khuôn mặt tư văn trắng noãn của sư huynh chợt hiển ra nét đờ đẫn hiếm có, mắt nhìn phía trước, sắc mặt hơi nhợt nhạt, không còn chút trạng thái thong thả như lúc nãy chọc ghẹo Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu không hiểu nhìn theo ánh mắt Triệu Trinh, cậu nhìn thấy người Triệu Trinh đang để ý tới. Đó là, Bao đại ca cùng Bàng đại ca.
Bao Chửng với Bàng Thống đang đứng cách họ chừng bước trò chuyện với nhau cái gì, trong tay của Bàng Thống đang nắm bức tranh do Chu Bân vẽ ra, trên mặt tỏ vẻ vui mừng. Bàng Thống tựa như không hề để ý chuyện Triển Chiêu lẫn Triệu Trinh đều đang nhìn hắn, hắn chỉ lo nói chuyện vụ án với Bao Chửng, cùng với những chi tiết cần lưu ý khi ban bố lệnh cảnh báo với truyền thông.
Triệu Trinh cứ đứng ở đó nhìn hai người nói, Triển Chiêu cũng đứng ở đó nhìn Triệu Trinh, mà Bạch Ngọc Đường không biết từ lúc nào, đã lặng lẽ kéo lại tay Triển Chiêu.
Bạch Triển hai người liếc mắt nhìn nhau, song phương đều nhìn ra ánh mắt nghi ngờ cùng tò mò trong mắt của người nọ.
Sư huynh em biết Bàng đại ca?
Tôi không biết nữa, xem chừng là biết đi?
Trông dáng vẻ anh ta thật quái.
Ừ, tôi cũng thấy quái, thật muốn biết đã xảy ra chuyện gì, bằng không tôi đi hỏi sư huynh một chút.
Em ngu à! Em thấy anh ta có dáng vẻ gì là sẽ nói với tụi mình sao?
Triển Chiêu nhíu mày, cẩn thận quan sát biểu lộ của Triệu Trinh, trong lòng yên lặng đồng ý với ám hiệu của Bạch Ngọc Đường.
Nhìn dáng vẻ, sư huynh chắc chắn biết Bàng đại ca, hơn nữa, nếu mình cứ thế hỏi anh ấy, khẳng định anh ấy sẽ không nói.
Đang lúc Triển Chiêu chăm chú nhìn vào mặt Triệu Trinh suy nghĩ, chợt, Bàng Thống như vô tình xoay đầu, mắt thẳng tắp nhìn ánh mắt Triệu Trinh.
Triển Chiêu cảm giác được cơ thể sư huynh hơi lắc lư một cái, cậu vội vàng ngẩng đầu, nhận ra Bàng Thống đang chăm chú nhìn sư huynh. Chỉ lát sau, hắn mỉm cười bước tới.
“Triệu Trinh, đã lâu không gặp.” Bàng Thống cười híp mắt nhìn Triệu Trinh, nhưng làm sao Triển Chiêu lại cảm thấy nụ cười này đáng sợ như vậy? Đây là Bàng đại ca tốt tính, cả ngày hi hi ha ha đấy sao?
“Không ngờ anh cũng ở trong tổ Trọng án.” Triệu Trinh nhìn nụ cười trên mặt Bàng Thống, biểu lộ vẫn còn chút ngơ ngẩn.
“Không ngờ?” Nụ cười Bàng Thống càng thêm sâu, “Ngày nay chuyện không ngờ tới rất nhiều, mà người nghĩ không thông càng nhiều hơn, em nói có đúng không? Hội trưởng Triệu.”
Cơ thể Triệu Trinh lại run thêm một lần nữa, nhưng anh cũng hung hăng cau mày một cái, cưỡng ép mình khôi phục lại bình thường. Đối mặt với Bàng Thống, Triệu Trinh lúng túng, cứng ngắc kéo lên khóe miệng, lẩm bẩm đáp, “Đúng vậy, người là thứ khó hiểu nhất. Xem như nhìn rõ ngay từ đầu, không chừng rồi cũng sẽ thay đổi. Bàng Thông, anh…. Tôi đi đây.”
Nói rồi, Triệu Trinh cùng không nhìn lại Triển Chiêu một cái, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng làm việc tổ Trọng án.
Triển Chiêu giật mình đưa mắt nhìn bóng lưng chật vật của sư huynh, mà lúc này Bạch Ngọc Đường lại chú ý thấy, trong nháy mắt Triệu Trinh xoay người rời đi, nụ cười trên miệng Bàng Thống cũng biến mất.