Tổ Trọng Án

chương 142: vụ án 9 – ngạc mộng tái lâm (18)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dĩ nhiên Bạch Ngọc Đường đối với anh trai nhà mình cũng rõ như lòng bàn tay, tự nhiên từ trên mặt đối phương đọc được tất cả ý nghĩ trong lòng của ảnh, vì vậy, cảnh sát Bạch bất đắc dĩ thở dài, nghiêng đầu không thèm nhìn ông anh ngu ngốc nhà mình nữa.

Bạch Cẩm Đường, mặt mũi cha mẹ đã mất của chúng ta đều bị anh vứt sạch rồi đó, có biết không vậy?

Trong phòng họp, toàn thể thành viên tổ Trọng án.

Bọn họ đang họp, trước mặt mỗi người đều để những tài liệu cặn kẽ liên quan tới tổ chức Bá Tước. Những tài liệu này được Công Tôn Sách phân loại sửa sang, rõ ràng kín đáo, là những tin tức đáng tin nhất bọn họ tạm thời có thể lấy được.

Trước mặt Triển Chiêu không có tập tài liệu, cậu với Công Tôn Sách giống nhau, quen dùng máy tính. Trên màn hinh vi tính của cậu, có ba tấm hình. Theo thứ tự là Vân Thu Trạch, Lô Thiêm Phong và Triệu Châu. Hình đều rất rõ ràng, nhưng trừ Vân Thu Trạch là hình chụp đời thường ra, hai người còn lại đều lấy từ ID trên hệ thống.

Trong đời thường, Vân Thu Trạch có cơ thể to cao, đường cong bắp thịt núp dưới chế phục, tích tụ sức mạnh làm người ta sợ hãi. Trên mặt hắn có nụ cười như có như không, tướng mạo cường tráng, vẻ mặt mang chút ưu nhã. Mặc dù biết Vân Thu Trạch là một phần tử khủng bố độc ác có tiếng, nhưng nhìn thấy tấm hình này, Triển Chiêu vẫn có chút không dám tin.

Hai tấm hình còn lại chỉ có thể nhìn mặt, hơn nữa lúc chụp hình, hai người đều không cười. Ngũ quan bình thường, không chút biểu tình. Có lẽ vì thân phận của họ, Triển Chiêu chỉ có thể nhìn ra lạnh lùng cùng lặng lẽ trên mặt họ. Đây là hai người trẻ tuổi bình thường, sẽ không làm người khác chú ý tới như Vân Thu Trạch, nếu như thấy họ trên đường cái, có rất ít người sẽ chú ý tới.

Lô Thiêm Phong nhìn qua trẻ hơn một chút, có lẽ vì khuôn mặt hắn trẻ con, trên khuôn mặt tròn còn vài nét non nớt, mà Triệu Châu hoàn toàn người lại, tên này gầy, khuôn mặt gầy gò cũng vô tình, ánh mắt hẹp có chút âm u. Xét theo trực giác, nếu trong hai có một là lão đại, Triển Chiêu sẽ nghiêng về phía Triệu Châu.

Lúc này, Bàng Thống cầm lên hồ sơ của hai tên kia ném qua một bên, ngẩng đầu nói với Bao Chửng, “Bây giờ lệnh truy nã đã phát rồi, chỉ cần hai tên đó lộ diện ở thành phố D, lập tức sẽ bị bắt.”

Bao Chửng gật đầu, biểu tình chưa hề thả lỏng. Công Tôn Sách hiểu Bao Chửng đang lo lắng chuyện gì, thật ra đây cũng là chuyện anh lo lắng.

Chỉ cần chúng xuất hiện, sẽ bị tóm gọn, vấn đề là, khi nào chúng sẽ xuất hiện, lại có thể xuất hiện hay không, không ai biết.

“Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn cố lên trang web kia tìm kiếm một ít dấu vết.” Công Tôn Sách đẩy mắt kiếng, nhìn mọi người chung quanh, nhíu mày, “Đáng tiếc, đối phương cũng là cao thủ. Địa chỉ ở trên đã bị sửa đổi nhiều lần, đầu mối bị lan ra gần hết địa cậu, muốn tìm địa chỉ ban đầu là gần như không thể.”

Công Tôn Sách vừa nói xong, Triển Chiêu đột nhiên cau mày, “Nêu vậy, có phải nói rõ rằng, đối phương vô cùng cẩn thận, vô cùng sợ chúng ta biết vị trí của chúng không?”

“Còn phải hỏi sao?” Trương Long nãy giờ không có cơ hội chen miệng phì phò la hét, “Triển Chiêu cậu là tâm lý học mà? Tội phạm nào mà lại muốn bị cảnh sát bắt thóp chứ, nếu không chúng còn cái gì để chơi đâu?”

Bị cắt lời mà Triển Chiêu không hề nổi giận, trên mặt còn hiện ra một vẻ mặt thả lỏng.

“Em nghĩ tới cái gì?” Bạch Ngọc Đường nãy giờ ngồi cạnh Triển Chiêu nhìn cậu một cái, hạ giọng hỏi.

Triển Chiêu cong khóe môi, cười nói, “Thật ra không có gì, chỉ là có một suy đoán.”

Bạch Ngọc Đường giận trợn mắt nhìn cậu, “Lúc nào rồi, em còn giấu giếm. Sự thật chứng minh suy đoán nào của em cũng đúng hết á, nói mau đi!”

Triển Chiêu cười cười , ngẩng đầu nhìn mọi người một cái, nói: “Tôi chỉ đứng ở góc độ của nghi phạm mà suy tính. Tên này là một kẻ phách lối, một tên cao ngạo như vậy lại cẩn thận dùng phương thức cực đoan che giấu hành tung của bản thân, có thể giải thích được hắn rất sợ hành tung của mình bị bại lộ. Như vậy, từ góc độ khác có thể suy ra nơi hắn đang ở hiện tại là một nơi khá nguy hiểm, chỉ cần sơ sót là sẽ bị lộ ngay?”

Triển Chiêu chưa nói xong, vẻ mặt của mọi người đã bắt đầu căng thẳng. Trương Long thậm chí còn gào lên: “Ý của cậu tên khốn kiếp này đang ở thành phố D?!”

Triển Chiêu không dám khẳng định, vì vậy cũng không gật đầu, có điều, những người quen biết cậu cũng nhìn ra được, cậu với phán đoán của mình rất có lòng tin.

“Tôi chỉ cảm thấy, đối với những nghi phạm tự cao như vậy, vào lúc gây án, đặc biệt là những lúc phạm tội nghiêm trọng, càng ở gần hiện trường, sẽ càng giúp hắn cảm thấy hưng phấn” “Biến thái!” Trương Long mắng một tiếng, bất quá trong thanh âm của anh cũng có lẫn chút hưng phấn, “Đội trưởng!! Nói vậy bây giờ có thể cho phong tỏa thành phố để tìm nghi phạm rồi!!”

Bao Chửng nhíu mày một cái, trợn mắt nhìn Trương Long “Thành phố bao lớn hả? Đừng nói giấu vài phần tử khủng bố, cả một đội vũ trang sảy mắt cũng có thể biến mất trong đám đông nữa là, cậu nói nghe dễ dàng quá nhỉ.”

Trương Long bị mắng, tinh thần đang phấn khích cũng xìu xuống một chút, có điều ai cũng không thể phủ nhận, nếu suy đoán của Triển Chiêu chính xác, đối với cảnh sát mà nói cũng là một tiến triển to lớn rồi.

Bao Chửng nói:“Triển Chiêu nói rất đúng, tôi thấy như vậy đi, phân ra một tổ, tự tôi chỉ huy, tập trung điều tra, tăng thêm cảnh lực, tăng cường tra xét ở nơi khả nghi. Mặt khác, tìm đội đặc cảnh cùng quân đội nhờ trợ giúp, mở rộng tìm kiếm tại thành phố D, đồng thời phong tỏa hết đường lối giao thông trọng yếu của thành phố, nhất định phải đem những tên khốn kiếp này giữ lại trong thành phố!!”

Bao Chửng vừa nói xong, một giọng nữ đột ngột thu hút sự chú ý của mọi người : “Khoan đã——”

Tô Hồng thấy toàn bộ mọi người đang quay đầu về phía mình, có chút lúng túng nhìn mọi người một chút, rồi mới nói ra nghi vấn của mình: “Biện pháp của đội trưởng cũng không phải là tệ, cũng là biện pháp duy nhất chúng ta có thể áp dụng hiện giờ. Nhưng tôi vẩn cảm thấy lo lắng, đội đặc cảnh bên kia đều là cảnh sát mật, tìm bọn họ giúp một tay cũng không khó. Nhưng còn quân đội, bọn họ không cùng hệ thống với chúng ta, muốn nhờ bọn họ giúp một tay phải làm rất nhiều thủ tục phiền toái. Tình huống hiện tại của chúng ta lại vô cùng khẩn cấp, đã có tới vụ nổ bom rồi, tuy bọn khủng bố đang im hơi lặng tiếng, nhưng chúng ta đều rõ vụ nổ kế tiếp sẽ nhanh chóng xảy ra, không có thời gian đợi.”

Lời Tô Hồng nói ra đều đúng với lo lắng của mọi người, Bao Chửng mặt đã đen giờ càng thêm tối. Hắn phất tay một cái ý bảo tô hồng an tâm một chút chớ nóng vội, trong lòng đã quyết định, dùng hết tất cả những lực lượng có thể sử dụng, lấy tốc độ nhanh nhất nhờ bên kia tiếp viện.

Đúng vào lúc này, một âm thanh so với Tô hồng còn lớn lối hơn, đột nhiên từ ngoài cửa phòng họp truyền tới.

“Ai da! Thế nào mấy tháng không gặp, tổ trọng án này lại u ám như thế. Bánh bao, thủ hạ của cậu thật chẳng có ý chí chiến đấu nha, không bằng để tôi thay cậu chỉ huy đi?” Cái thanh âm này nghe qua rất phách lối, lời nói cũng chẳng có chút nể mặt gì. Nhưng Bao Chửng vừa nghe được giọng nói của người này, trên mặt liền hiện ra vẻ vui mừng rất rõ.

“Cái tên nhóc này thế nào lại từ hải đảo về đây!?” Hắn kích động vọt tới cửa , bắt lại hai tay của đối phương.

Thứ trưởng Bộ quốc phòng Bạch Cẩm Đường đại nhân mặt mỉm cười, bình tĩnh quan sát nụ cười giống như hoa cúc đen của Bao Chửng, “Trước kia tôi thế nào không biết cậu lại coi trọng tôi như vậy?”

“Thôi đi, đây còn không phải là tình huống khẩn cấp chờ cậu cứu mạng sao!?” Bao Chửng cũng chẳng thèm để ý đến hình tượng của mình, nhào tới ôm chặt Bạch Cẩm Đường một cái.

Phần lớn người trong phòng họp đều biết Bạch Cẩm Đường, dù sao đại đa số bọn họ đều tham gia đến vụ án của Triển Huy lần trước, đối với vị khinh người đến điên Bạch Cẩm Đường đại nhân có thể nói là ấn tượng rất sâu. Nhưng so với thân phận thứ trưởng bộ quốc phòng, thân phận anh trai của Bạch Ngọc Đường lại có chút quen thuộc hơn. Vì vậy , ánh mắt của mọi người không tự chủ được cùng hướng về phía Bạch Ngọc Đường bên này.

Với sự xuất hiện đột xuất của Bạch Cẩm Đường, Bạch Ngọc Đường hiển nhiên không hề nghĩ tới. Anh giật mình nhìn Triển Chiêu một cái, hai người đồng thời nghĩ tới một chuyện. Bạch Cẩm Đường mà tới, vậy Triển Huy đâu? “Tiểu Huy, cậu còn không mau vào, đứng ở cửa nhiều sẽ mệt đó” giống như để trả lời cho câu hỏi của hai đứa em trai, vừa tránh khỏi cái ôm nhiệt tình của Bao Chửng, Bạch Cẩm Đường trở lại ngoài cửa, từ sau cửa kéo ra một thanh niên dáng người cân xứng, bộ dạng anh tuấn, rất đẹp trai.

“Anh hai!” Triển Chiêu kích động nhào tới, ôm chặt lấy Triển Huy, thuận tay đá bay Bạch Cẩm Đường qua một bên .

Được em trai mình ôm lấy, trên mặt Triển Huy từ từ dãn ra một nụ cười, thiếu chút nữa làm nổ tung con mắt của một đám nam nữ tổ trọng án.

Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên ,đi thẳng tới bên người Bạch Cẩm Đường, lạnh lùng liếc anh trai mình một cái, không lạnh không nóng nói “Anh chạy tới đây làm gì? ”

Hơn nữa , còn mang đến một Triển đại ca đang kì thị mình. Bạch Cẩm Đường, em thấy anh chính là nhìn em trai không vừa mắt, nên mới thay đổi thủ đoạn đến tận đây tìm em gây chuyện. Bạch Cẩm Đường từ nhỏ đã nắm rõ Bạch Ngọc Đường như lòng bàn tay dĩ nhiên biết anh đang suy nghĩ cái gì, vì vậy, hắn vừa chửi thầm Bạch Ngọc Đường trong lòng là thằng nhóc chết tiệt không có lương tâm, vừa dùng giọng khinh khỉnh đáp: “Còn không phải do đời trước của anh mắc nợ, lại có một tên em trai lúc nào cũng khiến người khác phải quan tâm như chú. anh đây là sợ chú bị cái tên Bá tước Hầu tước gì gì đó khi dễ nên mới tới hỗ trợ đây. ”

“Hỗ trợ?” Bạch Ngọc Đường hoài nghi liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Đường, chứ không phải là giúp thêm loạn hả?

Cũng may, câu sau chẳng qua là chửi trong bụng chứ không nói ra, nếu nói ra thật không cần hoài nghi, cảnh sát Bạch của chúng ta nhất định sẽ bị đòn .

“Triển Chiêu , đây chính là phân cục mà em bảo muốn làm cảnh sát phải không?” Bên kia ,Triển gia huynh đệ đang thân thân thiết thiết nói chuyện , Triển Huy tò mò quan sát phòng làm việc của cục, mặt nghiêm túc cùng Triển Chiêu hỏi thăm tình hình ở đây.

“ Khụ” Thấy tình hình không được khả quan, Bao Chửng bất đắc dĩ ho khan hai tiếng, cười nói: “Mọi người về trước tiếp tục công việc, tôi với thứ trưởng Bạch nghiên cứu một chút về chuyện hạ lệnh truy nã, mau giải tán!”

Một tiếng báo tan họp , mọi người rối rít đứng dậy rời đi phòng làm việc, nhưng, mỗi người lúc đi trên mặt đều dáng vẻ quyến luyến không thôi. Bạch Cẩm Đường cảnh giác nhìn chằm chằm vào một nhóm nữ nhân viên trẻ, không hiểu sao có cảm giác mỗi người ở đây đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tiểu Huy thế nhỉ?

Hừ! Nhìn nhìn cái gì!! Ông đây biết Tiểu Huy đẹp mắt, đẹp mắt cũng chỉ có thể để một mình ông nhìn thôi, các ngươi đừng hòng mơ tưởng !

Dĩ nhiên Bạch Ngọc Đường đối với anh trai nhà mình cũng rõ như lòng bàn tay, tự nhiên từ trên mặt đối phương đọc được tất cả ý nghĩ trong lòng của ảnh, vì vậy, cảnh sát Bạch bất đắc dĩ thở dài, nghiêng đầu không thèm nhìn ông anh ngu ngốc nhà mình nữa.

Bạch Cẩm Đường, mặt mũi cha mẹ đã mất của chúng ta đều bị anh vứt sạch rồi đó, có biết không vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio