Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

chương 18: mọi người đều thi được điểm tốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước kỳ thi đại học hai ngày, trường Nhị Trung cho học sinh khối mười hai nghỉ.

Một mình Hà Diệp ở nhà, cô sớm đã chuẩn bị đầy đủ hết thẻ dự thi và những đồ dùng cần thiết để mang vào phòng thi rồi, sau đó bỏ hết vào chiếc túi đựng không sót một thứ nào.

Cứ rảnh rỗi mãi cũng chán, Hà Diệp cũng không cần thả lỏng tinh thần bằng phương pháp nào đặc biệt cả, cô vẫn làm những bài tập và ôn câu hỏi khó như bình thường, nhưng buổi tuối hơn tám giờ đã đi ngủ rồi, không thức khuya nữa.

Trong nhóm lớp vô cùng náo nhiệt, mọi người mồm năm miệng mười chia sẻ trạng thái ở nhà của bản thân, Hà Diệp đọc tin nhắn một lát rồi tạm thời tắt thông báo tin nhắn, tránh bị phân tâm.

Trường châu Hướng Minh: [Hà Diệp, có muốn ra ngoài đánh cầu lông không?]

Chiếc lá tròn tròn: [Không đâu, tôi sợ cánh tay bị nhức.]

Trường châu Hướng Minh: [Vậy cậu ra đây xem chúng tôi chơi? Cứ ở trong phòng mãi ngột ngạt lắm.]

Chiếc lá tròn tròn: [Thôi, mặt trời vẫn còn gắt lắm.]

Trường châu Hướng Minh: [Cậu thật sự lười quá đi mất!]

Hà Diệp cười, cô đưa mắt nhìn ánh mắng mặt trời ngoài ô cửa sổ, thà rằng ở im trong phòng điều hòa còn thoải mái mát mẻ hơn nhiều.

***

Ở sân cầu lông, Châu Hướng Minh bỏ điện thoại xuống, cằn nhằn với Lục Tân đang đứng bên cạnh nghịch qua nghịch lại chiếc vợt: "Chiếc lá nhỏ nhà cậu lười quá rồi đấy, vừa sợ mệt lại vừa sợ nắng gắt."

Đôi hàng mi đang rũ xuống của Lục Tân khẽ động đậy, ánh mắt nhìn sang cây long não ở bên cạnh, ánh mặt trời chói chang, những chiếc lá màu xanh mướt lúc này cũng có chút ủ rũ.

Châu Hướng Minh: "Nói sai rồi, vẫn chưa phải chiếc lá nhỏ nhà cậu, thế nào, nhẫn nhịn suốt một năm rồi, có phải thi đại học xong sẽ chính thức theo đuổi người ta không?"

Lục Tân quơ quơ chiếc vợt cầu lông, đi tới một bên sân của sân cầu lông, thản nhiên nói: "Thi xong rồi tính."

An Thành áp dụng hình thức thi đại học mới, ngoại trừ bốn môn thi chính bắt buộc theo quy định thường ra, thì còn có một môn tự chọn sáu mươi điểm nữa, thi liền trong vòng ba ngày, điểm tuyệt đối là tám trăm mười điểm.

Cuối cùng Hà Dũng cũng không ở siêu thị trông coi mãi nữa, hôm nào cũng tự tay chuẩn bị một ngày ba bữa cho con gái, ông chỉ sợ con gái ăn uống linh tinh rồi xảy ra chuyện bất trắc, ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.

Người làm bố như ông ngay cả nói cũng không dám nói nhiều, trong ánh mắt chất chứa đầy sự thấp thỏm và quan tâm, khiến cho Hà Diệp cứ cười mãi.

Phải nói như thế nào nhỉ, cô cảm thấy bản thân mình lúc làm bài phát huy cũng khá tốt.

Trước khi thi xong môn cuối cùng, ngoại trừ trong nhóm lớp có người nói chuyện với nhau thì những người bạn thân đều ngầm hiểu ý nhau là sẽ không nhắc đến những vấn đề liên quan đến chuyện thi cử.

Mãi cho đến chiều ngày mùng chín, nhóm lớp triệt để sôi sùng sục, nhốn nháo hết lên, có người hết đáp án của các môn thi đến từ những nguồn không chính thức lên nhóm lớp.

Mặc dù không phải đến từ những nguồn không chính thức, nhưng thật ra gần như cũng là thật rồi, Hà Diệp dựa vào đáp án để tự tính thử điểm của mình, tính xong nhịp tim của cô đập nhanh đến nỗi sắp mất khống chế luôn rồi.

Từ trước tới giờ Hà Diệp chưa bao giờ từng chủ động gửi tin nhắn cho Lục Tân, thế mà đây lại là lần đầu tiên cô nhắn tin riêng cho anh: [Cậu nhìn thấy đáp án trong nhóm lớp chưa? Cảm thấy có đáng tin không?]

Lục Tân: [Tôi nghĩ là đáng tin, cậu tính được bao nhiêu?]

Hà Diệp ngại không dám nói, sợ mình tính được số điểm quá lạc quan.

Lục Tân: [Tôi chắc có thể đạt khoảng 775 điểm.]

Hà Diệp: [...Cậu cũng lợi hại quá rồi đấy, trạng nguyên của khối tự nhiên năm ngoái hình như còn không được điểm cao bằng cậu?]

Cô lên mạng tìm kiếm thật, quả nhiên điểm số của vị trạng nguyên khối tự nhiên kia còn thấp hơn năm điểm so với số điểm mà Lục Tân tự tính thử, có lẽ trạng nguyên của năm nay chính là Lục Tân rồi.

Lục Tân: [Đến lượt cậu nói rồi, được hơn 700 điểm không?]

Vì Lục Tân đã báo thành tích trước, nên Hà Diệp nửa mừng nửa không chắc chắn nói với anh: [Hơn, có lẽ khoảng 730 điểm.]

Lục Tân: [Theo như tính cách của cậu, điểm thực tế chắc còn cao hơn một chút.]

Hà Diệp: [Dù sao thì cao nhất chắc cũng chỉ được 733 thôi, chắc chắn không cao hơn được nữa.]

Lục Tân: [Đợi một chút.]

Hà Diệp không biết anh định đi đâu làm gì, đúng lúc ấy Chu Tình, Ngô Viên Viên cùng với mấy bạn học khác đều nhắn tin riêng cho cô.

Vài phút sau, Lục Tân: [Tôi vừa nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, thầy ấy đoán rằng điểm số này của cậu có thể vào được những ngành điểm chuẩn ở mức dưới của Thanh Bắc.]

Nhịp tim của Hà Diệp đập càng nhanh hơn, cô ra ngoài phòng khách đi đi lại lại một vòng để cho mình bình tĩnh lại một chút, sau đó Hà Diệp cầm điện thoại lên: [Thôi cứ đợi đến khi điểm được công bố đã, cũng có khả năng là tôi tính không được chuẩn.]

Lục Tân: [Ừ, cậu đã nghĩ xem muốn học ngành gì chưa?]

Hà Diệp: [Kỹ thuật cơ khí.]

Lục Tân: [Có chút bất ngờ, sao cậu lại nghĩ tới chuyện muốn học ngành này?]

Hà Diệp: [Chân bố tôi không khỏe, sau này già rồi có lẽ càng cần có người chăm sóc hơn, tương lai sự phát triển của người máy sẽ càng ngày càng nhanh, tôi muốn cố gắng tìm hiểu và học hỏi phương diện này, biết đâu có thể thiết kế cho bố một người máy chăm sóc riêng.]

Lục Tân: [Trùng hợp quá, tôi cũng cảm thấy hứng thú với người máy.]

Hà Diệp: [Vậy cậu muốn theo chuyên ngành nào? Hình như có rất nhiều ngành sau khi tốt nghiệp đi làm đều thích hợp với cái này.]

Lục Tân: [Học công nghệ thông tin.]

Hà Diệp hiểu rồi, cô cũng đoán được Lục Tân sẽ học trường nào, nơi đó cũng hợp với học bá hàng đầu như anh.

Trước khi điểm số thi đại học chính thức được công bố, hầu hết học sinh thật ra đều sống trong một trạng thái lo lắng, suy cho cùng Hà Diệp cũng không có tâm trạng để làm việc khác, cho dù là tham gia buổi họp lớp, ra ngoài chơi cùng với cô bạn thân của mình, hay thậm chí đến siêu thị giúp đỡ bố, Hà Diệp đều không thể hoàn toàn tập trung vào công việc, trong lòng lúc nào cũng không nhịn được mà nhớ đến điểm thi đại học, thấp tha thấp thỏm lo được lo mất.

Bảy giờ tối ngày hai mươi hai, có thể lên mạng tra cứu điểm thi.

Hà Diệp lo bản thân ở nhà sẽ quá căng thẳng nên chuẩn bị ở siêu thị giúp bố làm việc.

Công việc thanh toán bị con gái giành mất, Hà Dũng nhàn rỗi bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, ông biết, ông đang căng thẳng giống như con gái mình.

Tiếng chuông điện thoại của Hà Diệp đột nhiên reo lên, là cuộc gọi video của Châu Hướng Minh.

Hà Diệp nhận điện thoại ngay trước mặt bố, cô nhìn thấy Châu Hướng Minh ngồi trong một gian phòng khách sáng trưng, bên cạnh có người đi lướt qua, là Lục Tân.

"Cậu ở siêu thị à?" Châu Hướng Minh nhìn thẳng vào ống kính camera hỏi.

Hà Diệp gật đầu, nhân tiện quay cho cậu ta nhìn bố mình ngồi ở đằng sau.

Châu Hướng Minh nở nụ cười xán lạn, bừng sáng cả khuôn mặt: "Cháu chào chú, là thế này ạ, tối hôm nay điểm thi công bố, chúng ta chắc chắn đều mong ngóng chuyện này, nên muốn rủ Hà Diệp tới đây đợi cùng chúng cháu, đánh bài với xem phim, càng nhiều người thì càng dễ xoay chuyển sự chú ý mà."

Hà Dũng cảm thấy ý tưởng này cực kỳ tốt, con gái có bạn học ở bên, một mình ông cũng có thể bình tĩnh để đợi điểm.

"Được chứ, chú lấy cho mấy đứa mấy túi đồ ăn vặt mang qua đó."

Thấy bóng dáng của Hà Dũng biến mất khỏi khung hình, Châu Hướng Minh há to miệng ra gọi: "Không cần đâu chú ơi, chúng cháu đã mua tôm hùm đất rồi!"

Quả thực Hà Diệp nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn thật.

Nhưng Hà Dũng vẫn kiên quyết xếp đầy một chiếc túi mua sắm toàn là đồ ăn vặt, coca lạnh, kem que các loại đều có: "Trước đó nhịn lâu như vậy rồi, bây giờ có thể ăn thoải mái, không sợ ảnh hưởng đến bụng dạ nữa!"

Hà Diệp cảm thấy buồn cười, cô đựa tay xách chiếc túi to đùng kia, sau đó chào tạm biệt bố.

Màn đêm vừa mới buông xuống, Hà Diệp đi từ bên cửa Đông rẽ vào tiểu khu, chưa đi được bao xa thì bỗng dưng nhìn thấy Lục Tân.

Anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, đạp xe đến rồi dừng lại bên cạnh cô, rõ ràng là tới đón cô.

Hà Diệp: "...Cũng có xa đâu, không cần tới đón."

Lục Tân không nói gì, anh chỉ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt...

Hà Diệp không dám nhìn lâu, cô rũ mắt đi vòng ra yên sau của xe rồi từ từ ngồi lên.

Nhiệt độ cao kéo dài cả một ngày vào ban đêm lại càng trở nên oi bức ngột ngạt hơn, Lục Tân đạp xe hơi nhanh một chút, tạp ra làn gió nhẹ.

Hà Diệp nhìn thấy bên đường có một đôi bố mẹ trẻ đang dắt con mình đi dạo, cô còn trông thấy đôi tình nhân trưởng thành đang nắm tay nhau.

Hình như còn có cả học sinh.

Cho dù đối phương có quen biết mình hay không, Hà Diệp vẫn bất giác hơi nghiêng đầu núp về phía Lục Tân.

Từ trước đến nay cô chưa từng suy nghĩ tới chuyện yêu đương này, nên cũng cảm thấy quân bách nếu bị người quen hiểu lầm.

Đến tòa nhà số mười.

Hà Diệp đi theo Lục Tân đi đỗ xe, lúc này cô mới nghĩ tới một vấn đề: "Chú và dì có nhà không?"

Lục Tân: "Đi công tác cả rồi, bố tôi ngày kia mới về."

Hà Diệp bất giác cảm thấy buồn cười, bố mẹ của Lục Tân nuôi con đúng theo kiểu nuôi thả thật.

"Đi lên thôi." Lục Tân cầm lấy chiếc túi đựng đồ nặng trình trịch của siêu thị trong tay cô, đi ở phía trước dẵn đường.

Không gian công cộng của tòa nhà số mười và tòa nhà số bảy không có khác biệt gì lớn, sau khi vào thang máy, Hà Diệp nhìn thấy Lục Tân ấn tầng "8".

Nhà họ Lục ở căn 801.

Đây là lần đầu tiên Hà Diệp tới nhà của một bạn học nam, ngăn cách bởi cánh cửa phòng trộm rất dày, Hà Diệp vẫn có thể nghe thấy tiếng Châu Hướng Minh đang hát.

"Ấy dà, cuối cùng cũng đến rồi, tôi còn tưởng hai người các cậu bỏ tôi lại một mình để đi chơi mảnh rồi chứ!"

Cửa vừa mới được mở ra, Châu Hướng Minh liền cố ý nháy mắt nhướn mày nói đùa.

Hà Diệp sớm đã quen với thói nói nhiều này của cậu ta rồi, nên cũng không để bụng.

Lục Tân lấy một đôi dép đi trong nhà mới tinh ra, màu trắng, sau đó đặt dưới chân Hà Diệp.

Hà Diệp đi dép xăng đan, chân cô lộ ra ngoài, đầu ngón chân tròn trịa mềm mềm, không thể không rụt lại dưới cái nhìn của chàng trai.

Lục Tân: "Tôi đi rót cho cậu cốc nước."

Hà Diệp nhân cơ hội đó thay dép lê lên chân.

Châu Hướng minh hệt như một người con trai khác của nhà họ Lục vậy, nhiệt tình mời Hà Diệp tới ngồi trên ghế sô pha, cầm điều khiển TV lên mở kênh phim trên TV, hỏi Hà Diệp muốn xem bộ nào.

"Tôi sao cũng được, cậu chọn đi."

Châu Hướng Minh: "Xem phim gì đó kịch tính chút đi, phim nhẹ nhàng quá không có tác dụng với chúng ta."

Lục Tân dùng ánh mắt cảnh cáo liếc cậu ta một cái, sau đó đưa cốc nước cho Hà Diệp, anh ngồi xuống một bên khác của Hà Diệp.

Phòng khách xa lạ, bạn cũng không tính là quá thân thiết, Hà Diệp cẩn trọng bưng cốc nước trên tay, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

"Công viên kỷ Jura, từng xem chưa? Khá là kinh điển đấy."

Hà Diệp lắc đầu, bình thường cô không hay xem phim cho lắm.

"Vậy thì chọn bộ này đi, nào, chúng ta vừa ăn vừa xem."

Châu Hướng Minh trực tiếp ngồi bệt xuống nền đất trước bàn trà, cũng không đi găng tay, cậu ta cứ thế cầm một con tôm hùm đất tê cay lên bắt đầu bóc.

Lục Tân cong người, cũng bắt đầu bóc tôm, bóc xong thì đặt vào trong đĩa.

Hà Diệp ngửi thấy mùi thơm nức mũi quyến rũ của tôm hùm đất, cô không động đậy, nghiêm túc xem phim.

Không biết qua bao lâu, Lục Tân rời đi, vào phòng bếp rửa tay.

Khi anh quay lại, liền đưa đĩa tôm hùm đất đã được bóc sạch vỏ kia đặt trước mặt Hà Diệp: "Ăn đi."

Hà Diệp thụ sủng nhược kinh.

Lục Tân: "Tôi đã ăn trước rồi, bóc riêng cho cậu đấy."

Châu Hướng Minh: "Này, tớ và Hà Diệp đều là khách như nhau, sau cậu không bóc cho tớ, trọng nữ khinh nam có đúng không?"

Lục Tân: "Cậu không tính là khách."

Hà Diệp bị chọc cho cười, ý cười đã xóa tan điểm khác thường kia, cô rũ mắt nhận lấy đôi đũa trong tay Lục Tân.

Bộ phim quá đặc sắc, Hà Diệp không hề ăn được nhiều tôm, chỗ còn lại đều bị Châu Hướng Minh giành lấy xử lý sạch rồi, với lý do là để nguội vị sẽ khác.

Xem hết một bộ phim đã là chín rưỡi rồi.

Hà Diệp giúp hai chàng trai dọn dẹp vệ sinh phòng khách, xong xuôi mọi việc thì vẫn còn năm phút nữa mới đến mười giờ.

Lục Tân dẫn hai người họ đến thư phòng.

Trong thư phòng có hai chiếc ghế, phía nam là cửa sổ bay.

Châu Hướng Minh như người không xương nằm nghiêng trên cửa sổ bay, một tay chống đầu, trêu Hà Diệp: "Nếu như điểm số không lí tưởng, liệu cậu có khóc không đấy?"

Hà Diệp:...

Châu Hướng Minh cười ha ha: "Đừng hoảng, tôi biết hết rồi, lần này cậu thi rất tốt."

Hà Diệp nhỏ giọng nói: "Chưa chắc chắn đâu."

Châu Hướng Minh: "Chắc chắn chắc chắn, lúc tôi bái phật đã nói rồi, nhờ ngài ấy quan tâm thêm cả cậu nữa."

Hà Diệp lại bị cậu ta chọc cười.

Châu Hướng Minh nheo mắt nhìn Lục Tân đứng bên cạnh cô: "Sao hai cậu đứng hết với nhau vậy? Tôi đặc biệt nhường ghế cho hai người mà."

Lục Tân nhìn đồng hồ đeo tay, có thể bắt đầu tra điểm rồi.

Anh ngồi trước chiếc laptop: "Tra của ai trước?"

Châu Hướng Minh: "Ưu tiên con gái."

Hà Diệp căng thẳng nói: "Thôi cứ tra của các cậu trước đi."

Lục Tân mở giao diện tra cứu điểm lên, ngón tay thon dài nhanh chóng nhập những thông tin của thí sinh vào mục tra cứu.

Hà Diệp đứng bên trái anh, Châu Hướng Minh trấn thủ ở bên phải, ba đôi mắt cùng nhau nhìn thấy giao diện nhảy sang khung hình khác.

Hà Diệp nhìn thấy điểm tổng của Lục Tân đầu tiên, 776!

Châu Hướng Minh buột miệng chửi thề một câu.

Người tiếp theo tra điểm là Châu Hướng Minh, tổng điểm 635.

Châu Hướng Minh: "Ha ha, phát huy tốt hơn bình thường, còn cao hơn 20 điểm lúc tôi tính!"

"Hai người các cậu cứ từ từ mà tra, tôi phải về nhà báo tin vui với bố mẹ đây!"

Vừa mới nói xong, người đã chạy mất dạng rồi.

Lục Tân nhìn sang Hà Diệp: "Cậu tự tra, hay là tôi giúp cậu?"

Tay Hà Diệp loáng thoáng run rẩy: "Cậu tra đi, số báo danh là..."

Chẳng mấy chốc, thành tích của Hà Diệp cũng xuất hiện rồi, ngữ văn 125 điểm, toán học 129 điểm, tổ hợp tự nhiên 281 điểm, môn tự chọn 55 điểm, tổng cộng: 733 điểm.

Lục Tân không quay đầu lại, nhưng trên màn hình phản chiếu hình bóng của Hà Diệp.

Một tay cô chống trên lưng ghế, kìm lòng không đậu mà cúi người xuống, gò má trắng nõn sát ngay bên cạnh anh, vẻ mặt nghiêm túc hồi hộp dần dần bị thay thế bởi sự vui mừng, có chút ngốc nghếch, có chút đáng yêu.

"Chúc mừng." Lục Tân đứng lên, nhìn cô nói.

Hà Diệp thật sự quá vui mừng, cô còn không biết nên nói gì với Lục Tân, chiếc điện thoại để trong túi reo lên.

Bố gọi điện xong là đến Chu Tình, Hà Diệp biết tin Chu Tình cũng thi được 636 điểm, thành tích rất tốt, Hà Diệp lại càng vui hơn.

"Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."

"Không cần đâu, tôi tới siêu thị tìm bố!"

"Vậy tôi đưa cậu tới siêu thị."

Đèn đường chiếu sáng con đường trong tiểu khu, Hà Diệp tràn đầy sức sống ngồi sau yên xe đạp, lần đầu tiên không lo nghĩ đến việc chàng trai phía trước đèo mình như vậy có hợp tình hợp lý không.

733 điểm, cô cũng lợi hại đấy chứ!

_________________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio