Sáng chủ nhật, công ty có việc đột xuất nên Lục Tân phải đi họp tận hai tiếng đến trưa mới về.
Thấy Hà Diệp đang thái rau trong bếp, Lục Tân xắn tay áo nói: "Không phải bảo để anh về làm sao?"
Hà Diệp chăm chú thái rau, chẳng thèm nhìn anh.
Cô thuộc dạng thể chất khá may mắn, ngày đầu kỳ của kinh nghiệt chỉ mệt hơn bình thường một chút, ngoài ra không có biểu hiện khó chịu nào quá rõ ràng. Kết quả sáng qua thời tiết ấm áp như vậy, cô đang định rửa mặt bằng nước lạnh như bình thường thì Lục Tân lại cố ý điều chỉnh nước ấm cho cô như thể anh còn hiểu bản thân cô hơn cô.
"Để anh làm cho."
Lục Tân rửa tay rồi đứng bên cạnh cô.
Hà Diệp không nhúc nhích.
Anh đứng sau lưng, vòng tay qua eo cô.
Hà Diệp lập tức đặt con dao xuống, gạt cánh tay anh ra rồi chuồn đi mất.
Cô ngồi xuống bàn ăn, vừa xem bạn trai nấu ăn vừa hỏi thăm chuyện xảy ra trong cuộc họp ở công ty.
Hai người mới nói chuyện một lúc thì nghe thấy tiếng di động trong phòng ngủ.
Hà Diệp vội vàng chạy vào nghe điện thoại.
Lát sau, Lục Tân nghe thấy tiếng kêu hào hứng của bạn gái vọng ra, cô rất ít khi biểu hiện sinh động như vậy trước mặt anh.
Cuộc điện thoại này kéo dài hơn hai mươi phút mới thấy Hà Diệp cầm di động ra ngoài và nhìn anh với vẻ kích động: "Bạn cùng phòng đại học của em vừa gọi điện thoại tới báo cô ấy sắp tổ chức hôn lễ vào ngày 1 tháng 5 nên mời chúng ta làm phù dâu cho cô ấy."
Lục Tân: "Ở Thượng Hải sao?"
Hà Diệp: "Không, cô ấy ở Thành Đô, sau khi tốt nghiệp đã về đó phát triển."
Lục Tân: "Anh chưa đi Thành Đô bao giờ."
Hà Diệp: "Em cũng chưa từng đi, thế thì hay quá! Em sẽ sang đấy làm phù dâu cho cô ấy trước, tiện thể đi chơi luôn, nghe nói ở đấy có nhiều trò thú vị lắm."
Lục Tân nhìn bạn gái với ánh mắt ẩn ý: "Anh còn tưởng em lại về quê nghỉ phép."
Hà Diệp lườm anh, nếu muốn trốn anh thật thì về nhà cũng vô ích, anh nhất định có cách đuổi theo.
Vốn định đi du lịch vào ngày 1 tháng 5 nhưng đám cưới của bạn cùng phòng đã thay Hà Diệp quyết định địa điểm, không cần phí thời gian lựa chọn nữa.
Ăn trưa xong, Lục Tân dọn dẹp nhà bếp còn Hà Diệp ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm với nhóm bạn cùng phòng đại học.
Cô dâu mới Mạnh Tiếu: [Có người nhà thì dẫn người nhà đi, càng nhiều càng tốt!]
Vương Nhiên: [Tớ còn độc thân!]
Quách Lạc Ngôn: [Tớ cũng độc thân nè! Hàng ngày không đi làm thì cũng tăng ca, chẳng có thời gian yêu đương luôn, xung quanh chẳng có lấy một đồng nghiệp nam nào ngoại hình đạt bảy điểm.]
Vương Nhiên: [Có phải tiêu chuẩn chấm điểm của cậu quá cao không? Viên Phỉ lớp bên cạnh chúng ta đẹp trai thế mà trong mắt cậu cũng chỉ được tám điểm rưỡi. Nhân tiện @Hà Diệp.]
Hà Diệp: [?]
Vương Nhiên: [Viên Phỉ theo đuổi cậu suốt một năm trời đấy, quên rồi à?]
Hà Diệp liếc nhìn anh bạn trai vừa lại gần, vô thức di chuyển đến góc sô pha bên kia, vặn vẹo người nhằm tránh ánh mắt tò mò của Lục Tân.
Hà Diệp: [Đã là chuyện từ mấy năm trước rồi, nhắc lại làm gì.]
Cô dâu mới Mạnh Tiếu: [Khà khà, tớ phát hiện hai cậu tuyên bố độc thân xong cũng không thấy Tiểu Diệp xếp hàng.]
Thế là ba cô gái bắt đầu liên minh thẩm vấn Hà Diệp.
Hà Diệp lại liếc nhìn bạn trai, nhắn lại: [Đúng là không còn độc thân thật, mùng 1 tháng 5 sẽ dẫn anh ấy đi cùng.]
Quách Lạc Ngôn: [Ảnh! Ảnh! Tớ muốn xem ảnh! Chắc chắn đẹp trai hơn Viên Phỉ!]
Hà Diệp: [Thôi, các cậu cứ chờ xem người thật đi, người thật đẹp hơn trong ảnh.]
Cô dâu mới Mạnh Tiếu: [Ồ, Tiểu Diệp Tử da mặt mỏng đã biến thành Diệp Tử mặt dày rồi!]
Tiếp đó là một đống tin nhắn trêu ghẹo, Hà Diệp vội vàng "Bye bye" rồi đặt điện thoại xuống.
Vừa đặt xuống Lục Tân đã hỏi: "Viên Phỉ là ai?"
Hà Diệp hơi chột dạ: "Anh nhìn thấy?"
Lục Tân: "Không phải cố ý mà do thị lực quá tốt thôi."
Hà Diệp: "... Học lớp bên cạnh của bọn em."
Lục Tân: "Theo đuổi em suốt một năm?"
Hà Diệp: "... Hồi năm nhất, sau đó cậu ta có bạn gái, còn đổi vài người rồi cơ."
Lục Tân: "Chuyện đó em cũng biết?"
Hà Diệp: "Em có cô bạn cùng phòng tin tức nhạy bén nói cho mọi người biết."
Lục Tân: "Cậu ta theo đuổi em thế nào? Đến dưới ký túc xá của em đưa bữa sáng với trà sữa à?"
Đây rõ ràng là đang ghen tuông đây mà, mùi ghen sộc lên nồng nặc luôn, thế là Hà Diệp đành ngoan ngoãn ngồi cạnh bạn trai cho anh xem những lời cô khen anh trong nhóm chat.
Sau khi xem xong, sắc mặt Lục Tân vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ ôm bạn gái đặt lên đùi.
Hà Diệp cảm thấy anh ghen tuông thật vô cớ: "Cậu ta theo đuổi em nhưng em không đồng ý mà."
Lục Tân: "Chí ít những năm đó hầu như ngày nào cậu ta cũng được nhìn thấy em."
Hà Diệp: "... Nam sinh lớp em còn gặp em nhiều hơn cậu ta, lẽ nào anh muốn ghen với tất cả mọi người sao?"
Lục Tân: "Cũng được, đưa danh sách cho anh, mỗi ngày anh sẽ lại ghen với một người."
Hà Diệp bật cười, một lúc sau mới nghiêm túc nhớ lại, cô chợt nhận ra mình chỉ nhớ được mặt của vài bạn nam, còn tên thì hầu như đã quên hết.
Sức mạnh thời gian thật kinh khủng, có thể khiến cô quên đi những bạn cùng lớp đã học cùng nhau suốt bốn năm.
Nhưng cũng có lúc thời gian không được mạnh lắm, tỷ như kỳ nghỉ hè ngắn ngủi khi cô và Lục Tân yêu nhau. Hà Diệp dám chắc dù có trôi qua mấy chục năm nữa cô vẫn có thể nhớ rõ, nhớ rõ mỗi lần Lục Tân kéo cô đi ngắm hoàng hôn.
Bị chuyện này chạm đến sự rung động trong lòng, Hà Diệp nhìn bạn trai trước mặt một lát rồi chủ động hôn nhẹ lên môi anh.
Không phải ghen tị với người khác, ở trong lòng cô chỉ có "bạn học Lục Tân" là đặc biệt nhất.
Ngoại trừ Châu Hướng Minh được coi là bạn, những bạn nam khác từ mẫu giáo đến đại học đều chỉ là bạn học nam.
Thậm chí cô coi Châu Hướng Minh là bạn bè cũng vì lúc trước Lục Tân thích cô có anh ấy giúp đỡ.
Hà Diệp không nói ra nhưng Lục Tân có thể cảm nhận được điều đó qua nụ hôn nhẹ của cô.
Anh ôm chặt Hà Diệp, áp cô xuống ghế sô pha.
Lỡ hẹn sáu năm, một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước sao mà đủ được.
_
Sẩm tối ngày 29 tháng 4, sau khi ăn tối, Hà Diệp chuẩn bị đi sắp xếp hành lý.
Cô và Lục Tân đã mua vé máy bay đến Thành Đô vào tám giờ tối mai, họ phải bắt taxi đến sân bay sau khi tan làm nên phải chuẩn bị hành lý trước từ tối nay.
Trong chuyến đi năm ngày năm đêm nay, Hà Diệp quyết định mang hai bộ quần áo và ba cái váy.
Chiếc vali này của Lục Tân, anh đã sắp quần áo sẵn khi mang nó đến đây.
Hà Diệp đứng trước tủ quần áo nhìn bạn trai giúp cô mở vali ra, thấy anh nhàn nhã ngồi cuối giường, cô không khỏi nói: "Anh ra ngoài chờ đi."
Lục Tân liếc mắt nhìn bạn gái một cái, ý tứ rất rõ ràng.
Hà Diệp: "... Thế thì không được nhìn tủ quần áo của em."
Lục Tân mỉm cười đi ra ngoài.
Hà Diệp khóa trái cửa rồi mở tủ quần áo, đầu tiên là lấy đồ lót ra.
Cô không thể chậm rãi sắp xếp những bộ đồ lót này trước ánh mắt chăm chú của bạn trai được.
Có quá nhiều quần áo nên Hà Diệp phải sắp xếp lại quần áo của bạn trai, thế nên cô mới phát hiện Lục Tân đã chuẩn bị một chiếc hộp nhỏ.
Ngoài hộp có ghi rõ có sáu cái.
Đi tận năm đêm thì liệu sáu cái có đủ không?
So với biểu hiện bình thường, Hà Diệp cảm thấy lần này bạn trai mang có một hộp theo thì khá ít.
Sau khi xác nhận đã sắp hết những bộ muốn mang đi, Hà Diệp kéo khóa vali vào rồi đóng tủ, mở cửa đi ra ngoài.
Lục Tân đang đứng dựa vào bức tường bên cạnh. Tг𝓾𝙮ệ𝑛 cop từ tгa𝑛g ﹙ T гùmTг𝓾𝙮ệ𝑛.ⅴ𝑛 ﹚
Hà Diệp thuần thục sai anh: "Mang cái vali ra huyền quan đi."
Lục Tân nhìn vào trong, hỏi: "Thu dọn xong hết rồi?"
Hà Diệp gật đầu.
Lục Tân: "Không lấy đồ của anh ra à?"
Hà Diệp hiểu ngay anh có ý gì, cô lại lườm anh một cái, anh chỉ mang có một hộp, chẳng lẽ còn muốn cô giảm số lần cho anh?
Lục Tân vào phòng xách vali ra.
Còn Hà Diệp thì vào phòng tắm tắm rửa.
Mới chỉ vắng mặt một lúc, vừa ra ngoài đã bị Lục Tân chặn ở tủ quần áo.
Cửa tủ quần áo mỏng manh có thể cứng cáp đến đâu chứ, Hà Diệp vừa lắng nghe tiếng móc quần áo lay động bên trong vừa lo lắng cái tủ quần áo thân yêu có thể bị hủy trong tay anh bạn trai này không.
"Anh cố ý hả!" Hà Diệp giận dữ đánh anh một cái.
Lục Tân ghé sát vào tai cô, hỏi: "Lần sau có cho anh xem không?"
Hà Diệp: "..."
_
Máy bay hạ cánh xuống Thành Đô lúc mười một giờ.
Khách sạn đêm nay bọn họ ở do Mạnh Tiếu chọn, cũng là nơi tổ chức hôn lễ ngày mai.
Cô dâu mới vì muốn có trạng thái tốt nhất cho buổi hôn lễ nên mấy hôm nay đều ngủ rất sớm, nhưng cô ấy vẫn phái chồng tương lai là anh La đến sân bay đón bọn họ.
Cả ba cô phù dâu đều đến vào đêm nay, Vương Nhiên là người đến gặp anh La đầu tiên.
Nhìn thấy Hà Diệp, cô ấy không ngừng vẫy tay ra hiệu.
Hà Diệp nhìn thấy thì lập tức dẫn Lục Tân lại gần.
Lúc này Vương Nhiên mới để ý đến Lục Tân, sau khi xác nhận anh đẹp trai này chính là bạn trai của bạn cùng phòng mình, cô ấy sửng sốt hỏi: "Không phải chứ, cậu kiếm đâu được người đàn ông cực phẩm này thế?"
Anh La nói đùa: "Đẹp trai thật đấy, nếu Mạnh Tiếu mà biết bạn trai cô đẹp trai thế này kiểu gì đêm nay cũng phải theo tôi đến đón người."
Hà Diệp chỉ có cố gắng phớt lờ những lời khen này và giới thiệu hai bên.
Lục Tân bắt tay với anh La rồi mỉm cười khách sáo với Vương Nhiên.
Vương Nhiên ghé sát vào tai Hà Diệp, nói: "Trước kia tớ nghĩ mãi không ra sao Lạc Ngôn lại mê trai như vậy, cuối cùng giờ cũng hiểu ra rồi."
Hà Diệp cười hỏi: "Cậu ấy vẫn chưa đến à?"
Vương Nhiên: "Sắp rồi."
Bốn người nói chuyện khoảng mười mấy phút mới thấy Quách Lạc Ngôn xuất hiện, cô ấy còn kéo theo một cái vali.
Vương Nhiên phất phất tay còn Hà Diệp thì tươi cười chào đón cô bạn cùng phòng đã lâu không gặp.
Quách Lạc Ngôn đang đi lại chợt khựng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Tân đứng cạnh Hà Diệp.
Vương Nhiên: "Không biết Lục Tân có được điểm mười trong lòng cậu ấy không."
Hà Diệp liếc nhìn bạn trai, chắc là được chứ?
Quách Lạc Ngôn đáp lại bằng một cái ôm vô cùng ghen tị, ao ước, đồng thời liên tục hỏi thăm quá trình yêu đương của Hà Diệp và Lục Tân suốt quãng đường ra khỏi sân bay.
Hà Diệp không muốn giải thích quá nhiều, dù sao nhân vật chính hai ngày tới cũng là Mạnh Tiếu và anh La.
"Sau khi đi làm thì quen, bọn tớ làm cùng một bộ phận."
Lục Tân phối hợp ăn ý với lời giải thích của bạn gái, anh để ba cô gái ngồi gần nhau còn mình thì ngồi lên ghế lái phụ.
Xe đến khách sạn lúc hơn mười hai giờ.
Anh La lấy ba bộ váy phù dâu trong cốp ra, Mạnh Tiếu đã cẩn thận chọn ba bộ váy phù hợp với số đo của ba cô gái, bên ngoài còn dán tên từng người.
Hà Diệp cầm lấy bộ của mình ngắm nghía, đây là một chiếc váy trắng bằng lụa trông rất đẹp.
Vì đã quá muộn nên Quách Lạc Ngôn và Vương Nhiên về căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi luôn, chỉ hẹn cô ngày mai ôn chuyện.
Váy phù dâu đã được giặt sạch sẽ, sau khi mặc thử, Quách Lhạc Ngôn hơi nhíu mày nói với Vương Nhiên: "Hình như tớ từng nhìn thấy bạn trai Tiểu Diệp ở đâu đó rồi."
Vương Nhiên: "Trong mơ à? Người ta tốt nghiệp Thanh Hoa, sau đó lại về thành phố An làm việc, mấy năm qua cậu toàn ở Thượng Hải, làm gì có cơ hội gặp mặt."
Quách Lạc Ngôn đáp: "Đúng là thế nhưng tớ nhìn thế nào cũng thấy anh ấy quen mắt lắm."
Ở phòng bên cạnh.
Tắm xong, Hà Diệp thử mặc váy phù dâu.
Kiểu dáng váy phù dâu của ba cô gần giống nhau, chỉ khác mỗi cái cổ, váy của Hà Diệp là cổ chữ V, loại không khoét cổ.
Khóa kéo ở sau lưng, Hà Diệp không quen mặc kiểu váy này lắm, đang kéo thì bị kẹt lại, lên không được xuống không xong.
Loay hoay đến khi toát đầy mồ hôi vẫn không kéo được, sợ làm hỏng váy, Hà Diệp đành gọi anh bạn trai bị cô đuổi vào nhà vệ sinh ra.
Lục Tân mở cửa ra thì thấy bạn gái đã tắt đèn bên ngoài.
Anh rẽ sang một góc, chỉ thấy bạn gái đang đứng quay lưng về phía rèm cửa sổ, trên người cô là bộ váy lụa mỏng trắng như tuyết lộ nửa vai.
"Cần giúp đỡ sao?"
Lục Tân bước tới sau lưng cô, vừa liếc nhìn đã nhận ra vấn đề.
Hà Diệp ủ rũ gật đầu.
Nhờ ánh sáng hắt ra từ nhà vệ sinh, Lục Tân vừa điều chỉnh một chút đã kéo được váy lên.
Trong suốt quá trình, tay anh không hề chạm vào lưng cô, chỉ có hơi thở khe khẽ lướt qua nhưng lại khiến cô hoảng hốt hơn cả khi anh chạm vào.
Hà Diệp vội vàng trốn vào nhà vệ sinh kiểm tra kết quả.
Lục Tân ngồi xuống mép giường, liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, giờ đã là một giờ sáng.
Anh không làm gì cả, chỉ chờ sau khi bạn gái thay áo ngủ đi ra nằm xuống giường thì anh mới hôn lên tóc cô: "Bạn cùng phòng em thuê váy phù dây hay mua?"
Hà Diệp: "Mua, nhà cô ấy rất giàu, còn nói muốn chi trả tiền vé máy bay đi về của chúng ta cơ, nhưng em không đồng ý."
Lục Tân: "Ừm, váy đẹp lắm, mang về mặc cũng được."
Hà Diệp: "..."
Tuy bạn trai không nói nhưng cô biết thừa anh đang nghĩ gì!