Tô Vàng Nạm Ngọc

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Tấn là một tên vừa bạc bẽo lại tùy tiện. Tướng mạo vừa âm u lại suy nhược, trời sinh dáng vẻ vô cùng cay nghiệt, dường như trong mắt hắn tất thảy người trong thiên hạ cũng chỉ là phù du giun dế.

Hắn không muốn giúp Lý Tâm Ngọc không phải bởi vì Vương Kiêu thống lĩnh mười vạn cấm quân, nắm toàn bộ an nguy của hoàng cung; cũng không phải bởi vì Lang Gia Vương Lý Nghiên Bạch có lệnh bài ngự tứ của tổ tiên, bất kể hậu thế phạm sai lầm gì đều có thể miễn tội chết…Hắn không muốn giết bọn họ chỉ đơn giản là vì không muốn rước phải phiền phức.

Còn Lưu Anh…

Nhắc tới Lưu Anh, Lý Tấn mới tỏ ra khổ sở, nói: “Lưu Anh tên cẩu thiến nô này thú vị vô cùng, toàn bộ trong cung chỉ có hắn bắt chước bộ dáng chó ghẻ giống nhất…nếu như giết hắn, ta sẽ không tìm được đồ chơi nào thấp hèn lại thú vị như thế, thật sự có chút không nỡ!”

Một vị đại thần cùng một vị hoàng thân quốc thích ở trong mắt huynh trưởng lại không sánh bằng một tên thiến cẩu biết lấy lòng người khác. Lý Tâm Ngọc thực sự không biết phải nói gì, nghĩ thầm: Nếu một ngày huynh biết, người em gái huynh yêu thương nhất sẽ chết trong tay tên cẩu nô đó, huynh còn thấy thú vị không?

Trận máu tanh trong tương lai cho dù bây giờ có kể lại tường tận thế nào, Lý Tấn nghe xong chưa chắc sẽ tin, ngược lại sẽ cho rằng muội muội mình bị điên, chi bằng từ giờ tự mình tính kế lâu dài.

Chỉ là nhìn vào thái độ của ca ca, Lý Tâm Ngọc khó tránh khỏi lo lắng, chỉ cảm thấy trọng trách thay đổi vận mệnh lần này vừa nặng nề vừa xa xăm.

Có điều, tuy không giết được ba kẻ kia, người thứ tư vẫn có thể xem xét. Dù sao dựa vào thời gian để tính, hiện tại hắn chẳng qua chỉ là một tên nô bọc không đáng nhắc đến.

Giữa tháng tám, nắng ấm mùa thu xuyên qua tầng mây bạc, dát lên thành Trường An từng tầng ánh sáng lười biếng.

Dựa theo trí nhớ kiếp trước, vào thời điểm này Hoàng đế Lý Thường Niên đang bắt tay kiến tạo “Bích Lạc Cung” ở Đông Nam Trường An, bên trong thiết kế “Đài chiêu hồn”, chính là vì hoài niệm Cố Uyển hoàng hậu mà kiến tạo nên. Phụ trách xây dựng hành cung này là khổ dịch, một số là bản thân tự phạm sai lầm, số còn lại thì là gia quyến của tội thần.

Trong đó có tàn dư của Bùi gia, Bùi Mạc.

Lý Tâm Ngọc ngồi trên kiệu nghiêng ngả gần nửa canh giờ, mặt trời ấm áp khiến nàng càng thêm buồn ngủ. Trong chốc lát đã có thể nhìn thấy khung thành đang xây của Bích Lạc Cung.

Đi theo Lý Tâm Ngọc là một nữ hậu vệ tư thế dũng mãnh, cùng lắm chỉ mới tuổi, tóc đen tết cao thành đuôi ngựa, trên người là áo võ màu xanh đậm, cả người toát lên vẻ thẳng thắn dứt khoát. Người này chính là nữ hậu vệ của Lý Tâm Ngọc- Bạch Linh, cũng là hộ vệ kiếp trước trung thành với nàng đến phút cuối. Đối với nàng ta, Lý Tâm Ngọc vô cùng an tâm.

Bạch Linh một tay đặt lên chuôi kiếm, hầu hạ Lý Tâm Ngọc vô cùng ân cần, lại không quên nhắc nhở: “Thuộc hạ nghe nói tội nhân xây hành cung đều xăm lên mặt hai chữ “Không tịch”, công chúa chỉ nên đứng xa quan sát, tuyệt đối đừng tới gần.”

Lời chưa dứt, kiệu xe đã đến cửa Bích Lạc Cung. Nơi này xung quanh đều là đá cùng gỗ, tội nô già trẻ lẫn lộn, quần áo lam lũ lại bị xích bằng từng cái xích sắt để ngăn tội nhân bỏ trốn. Binh lính giám sát quơ quơ roi dài, quất bốm bốp lên người, hối thúc tội nô đang mang vác nặng nề tiến lên phía trước.

Nơi đây mỗi người đều mang bộ dáng bẩn thỉu, rách nát, thân thể gần gò đến mức chỉ nhìn thấy khung xương, trên chân còn mang theo còng nặng. Lý Tâm Ngọc yên lặng buông màn xe xuống. Nếu nhớ không lầm, Bùi Mạc đã làm khổ sai ở đây bốn năm, nàng thực sự không hiểu hắn đã sống thế nào trong hoàn cảnh như vậy.

Bạch Linh ở ngoài xe kéo, chắp tay nói: “Công chúa, phía trước nguy hiểm, không nên lại gần nữa.”

Bên trong xe kéo trầm mặc hồi lâu, Lý Tâm Ngọc mới nặng nề nói: “Bên trong có khổ dịch đánh số , tên là Bùi Mạc, tuổi so với ta không chênh lệch là bao. Ngươi bảo quan dịch mang hắn ra, tìm một góc vắng…”

Dừng một chút, nàng nhẹ giọng nói : “…giết hắn.”

Mệnh lệnh của Lý Tâm Ngọc đương nhiên không ai dám cãi. Bạch Linh chỉ sững sờ trong chốc lát, rất nhanh lập tức khôi phục trấn tĩnh, khoanh tay nói: :”Thuộc hạ lập tức đi dặn dò sai dịch.”

Lý Tâm Ngọc nhắm mắt, hồi tưởng lại khung cảnh kiếp trước gặp Bùi Mạc. Năm ấy, cũng chính vào tuổi hồn nhiên này, nàng nghe nói phụ hoàng xây Bích Lạc Cung vàng son lộng lẫy, nhất thời hưng phấn đem theo hai thị vệ chuồn đến xem Bích Lạc Cung còn chưa xây xong.

Bích Lạc Cung chưa quét sơn đã có thể đẹp như cung điện của thần tiên. Nàng một mình đứng lặng ở hành lang ngửa đầu nhìn lên chuông gió trên mái nhà mà đờ ra, hoàn toàn không phát hiện ngói trên mái hiện đang tuột dần, gió vừa thổi, một mảnh ngói sắc nhọn liền nhằm thẳng đầu nàng rơi xuống.

Phía sau là tiếng còng lanh lảnh, một bàn tay đầy vết thương trong khoảnh khắc đã giơ ra bắt lấy mảnh ngói suýt nữa thì rơi xuống đầu nàng.

Nàng kinh ngạc nhìn lại, chạm phải ánh mắt vừa đẹp đẽ lại vô cùng mạnh mẽ.

Đó là một thiếu niên cao gầy. Còn nhớ lúc đó là mùa đông, Lý Tâm Ngọc khoác trên mình chiếc áo da cáo thượng hạng còn thấy lạnh run mà thiếu niên kia chỉ mặc độc một bộ quần áo cũ nát, đến màu sắc cũng không sao nhìn ra. Lồng ngực màu mật ong rắn chắc, ống quần dưới rách một đoạn, lộ ra mắt cá chân mang còng, lại cứ vậy ngạo nghễ đứng thẳng trong mưa bụi hoàng hôn.

Hắn có da thịt khỏe mạnh cùng sống mũi anh tuấn, ngũ quan tinh xảo như vẽ, đường nét lông mày vô cùng đẹp đẽ. Tóc hắn rất đen, trâm búi tóc là một nhánh cây khô, rõ ràng là dùng dao nhỏ vội chẻ mà thành.

Nhưng những thứ đó đều không thể che lấp khí chất khác người của hắn. Hắn như một con thú hoang thân mang còng, lao tù mà vẫn nhìn đời bằng nửa con mắt, một vẻ đẹp tràn ngập dã tính.

Lý Tâm Ngọc dường như chỉ trong nháy mắt đã bị hắn hấp dẫn.

Nàng từ nhỏ có một khuyết điểm: Đối với tất cả vẻ đẹp trên thế gian đều vô lực chống cự, bao gồm cả vị thiếu niên vừa anh tuấn vừa phóng khoáng này.

Lý Tâm Ngọc đem nam nô này về Thanh Hoan điện, có lẽ nàng không hề hay biết, thiếu niên mình ngẫu nhiên nhặt về từ Bích Lạc cung lại là đứa con duy nhất còn sót lại của Bùi gia.

Mà bốn năm trước, chỉ ban một chiếu thư đã lấy hết mạng cả nhà Bùi gia, chính là cha ruột nàng. Chung quy tuổi trẻ vô tri, nàng biến Bùi Mạc thành nam sủng trong trò chơi tiêu khiển của mình, mà Bùi Mạc lại che giấu thân phận, hùa theo nàng, vây hãm nàng, từng bước từng bước đưa nàng vào chiếc bẫy mình đã dày công thiết kế…

Ngay lúc Lý Tâm Ngọc cho rằng hắn đã yêu mình đến không thể tách rời, Bùi Mạc lại bắt đầu lộ ra nanh vuốt.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Phía xa truyền đến một trận nháo nhào, Lý Tâm Ngọc duỗi tay vén màn xe nhìn ra, chỉ thấy một thiếu niên cao gầy đang bị sai dịch mạnh mẽ lôi đi.

Nhìn thấy dáng dấp thiếu niên ấy từ xa, hô hấp của Lý Tâm Ngọc cứng lại.

Thời gian trôi qua, hai kiếp sinh tử, nàng vẫn chỉ trong chốc lát nhận ra, đó là Bùi Mạc.

Hắn giãy dụa vô cùng lợi hại, ba tên sai dịch khỏe mạnh đều không cách nào khống chế hắn, nhưng hắn vẫn bị còng, rất nhanh đã bị lâm vào thế bất lợi, còng va đập với lưỡi đao, cọ sát ra một tia lửa…

Lý Tâm Ngọc biết, Bùi Mạc là một dã thú, hắn mạnh hơn bất cứ kẻ nào.

Bùi Mạc gào lên một tiếng rung tận màng tai Lý Tâm Ngọc, tim nàng đập như trống chầu, khoang ngực trở nên đau đớn, như thể nàng mới là người sắp bị xử tử. Nàng thậm chí không dám nhắm mắt, chỉ cần nhắm mắt, trong đầu đều là bóng dáng Bùi Mạc.

Bùi Mạc là loạn thần tặc tử, nhưng hắn rất đẹp; Bùi Mạc là kẻ soán ngôi, bức vua thoái vị, nhưng hắn rất đẹp; Bùi Mạc từng hận nàng hận thấu xương, nhưng hắn rất đẹp, thật sự rất đẹp…

Lý Tâm Ngọc thật sự muốn điên lên.

“Công chúa, tiểu tử kia rất lợi hại, hay để thuộc hạ đích thân động thủ?” Bạch Linh ở ngoài kiệu hỏi.

Giết? Hay là không giết?

Nàng lại một lần nữa tự hỏi mình: Cái chết của mình kiếp trước đúng là một tay Bùi Mạc gây ra sao? Hay là do nàng gieo gió gặt bão?

Nếu năm đó nàng có thể ngăn cản Lý Tấn đừng giết trung thần, bớt xây mấy tòa hành cung, bớt sưu cao thuế nặng hoặc là bản thân nàng chân thành với Bùi Mạc một chút…sẽ xảy ra cơ sự vong quốc sao?

Nhưng quá khứ không cách nào thay đổi, lấy đâu ra nhiều “nếu như” như vậy!

Lý Tâm Ngọc trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng tự giận mình mà thở dài một tiếng: “Thôi thôi, bổn cung chỉ phụ trách chuyện khiến bản thân luôn đẹp như hoa, chẳng làm nổi loại chuyện tàn độc này.”

Trong đầu còn là mớ hỗn độn chưa được làm rõ, thân thể đã quyết định bước ra. Nàng vén rèm lên, trực tiếp bước xuống xe ngựa.

“Công chúa!” Bạch Linh muốn ngăn cản nhưng không kịp.

Lý Tâm Ngọc bước nhanh đến phía mấy tên sai dịch đang rút đao muốn chém Bùi Mạc, quát lớn: “Dừng tay! Thả hắn!”

Ánh mặt trời phía đông ôn hòa, bầu trời như vừa được gột rửa sạch sẽ, thiếu niên phóng khoáng cùng vị Đế cơ cao quý lại một lần nữa gặp nhau vào hoàn cảnh không mấy thích hợp.

“Thả hắn.” Lý Tâm Ngọc dùng tư thế mà nàng cho là tiêu sái nhất trong đời công chúa của nàng ra lệnh, hàm dưới kẽ nâng, nhẹ nhìn Bùi Mạc, nói ra lời kiếp trước đã từng nói:

“Tên đầy tớ này đẹp đẽ vô cùng, bổn cung muốn!”

Nói xong Lý Tâm Ngọc bắt đầu cảm thấy hối hận: Ta không phải tới đây để giết hắn sao?

Sai dịch ngây người, Bạch Linh bất đắc dĩ đỡ trán. Bốn phương một mảng tĩnh mịch,

Bùi Mạc đứng dựa vào thành cung, hơi giương mắt, đôi mắt đẹp đẽ như lưỡi dao sắc vừa thoát khỏi vỏ. Hắn ngước mắt nhìn Lý Tâm Ngọc, trong mắt lóe lên ánh sáng không thể gọi tên, đôi môi nhợt nhạt hé mở, chậm rãi hỏi: “Công chúa muốn dẫn ta đi?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio