Tô Vàng Nạm Ngọc

chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sao không ở phủ phò mã, lén lén lút lút chạy về cung làm chi?”

Hinh Ninh cung, Lý Tấn ngồi xiêu vẹo sau bàn trà, cười trêu gọi Lý Tâm Ngọc.

Lý Tâm Ngọc cũng biết ngại, không dám nói thật là không chịu người nào đó hằng đêm cầu hoan mới chạy về đây tị nạn. Nàng hừ nhẹ một tiếng, tay liên tục mài mực: “Nhớ phụ hoàng với huynh nên mới đến chứ.”

Lý Thường Niên trải giấy, đề bút luyện chữ, nghe vậy nói: “Trở về là tốt, nên thường xuyên về.”

Lý Tấn ở bên chua xót nói: “Muội muội mà tới, trong mắt phụ hoàng liền không có con.”

Một nhà ba người vui vẻ tán gẫu, chợt nghe nội thị bẩm báo: “Hoàng thượng, hai vị điện hạ, có Tiêu Quốc công cầu kiến.”

Lý Tâm Ngọc mắt sáng lên nhưng vẫn giả bộ hờ hững, chỉ là động tác mài mực ngày càng nhanh, như thể mài mặt người kia vậy.

Lý Tấn nghe nói Bùi Mạc đã đến, lông mày liền tự động nhíu lại. Trong mắt hắn, Bùi Mạc vĩnh viễn là cái tên khốn nạn dựa vào khuôn mặt mà bắt cóc em gái mình, bất luận thế nào, đều không cách nào tự động làm khuôn mặt vui vẻ lên.

Hắn đổi tư thế, ngồi thẳng dậy, tựa hồ muốn ra dáng uy nghiêm của huynh trưởng, nói với Lý Tâm Ngọc: “Vị này nhà muội một khắc cũng không nỡ buông tay, mới hồi cung có nửa ngày đã đuổi theo đến cửa rồi.”

Lý Thường Niên bình tĩnh, hạ bút ra lệnh: “Để hắn vào.”

Bùi Mạc hôm nay mặc thường y, cả người lộ ra vẻ đẹp sắc sảo, dù đứng trước mặt Đế vương cũng không lộ một tia bất an, khí tràng trầm ổn mà mạnh mẽ.

Mắt hắn đầu tiên là nhìn Lý Tâm Ngọc thật lâu mới hơi cúi đầu, ôm quyền quỳ một gối xuống hành lễ: “Thần Bùi Mạc, khấu kiến bệ hạ cùng Thái tử điện hạ!”

“Đứng lên đi, phò mã!” Lý Thường Niên nhìn thanh niên cao ráo trước mặt. chỉ thấy khuôn mặt hắn ngang tàng mà mạnh mẽ, nhưng ánh mắt lại hết sức ôn nhu, dừng trên người Lý Tâm Ngọc, yêu thương rõ ràng vẽ lên ánh mắt.

Lý Thường Niên trong lòng an tâm, lạnh nhạt nói: “Phò mã ít khi đến cửa, hôm nay đến là có chuyện quan trọng?”

Nghe được câu hỏi của Hoàng đế, Bùi Mạc lúc này mới thu hồi tầm mắt: “Không có gì. Thần tới đón công chúa điện hạ hồi phủ.”

Lý Thường Niên nhìn con gái đang vùi đầu mài mực, khẽ mỉm cười: “Vậy phải xem Tâm Nhi có nguyện ý theo ngươi về hay không.”

Bên trong cung điện vang lên tiếng bước chân trầm ổn, sau một khắc, trước mắt Lý Tâm Ngọc là một đôi giày không nhiễm lấy một hạt bụi, nàng ngẩng đầu, thấy Bùi Mạc đang duỗi tay, nhẹ giọng gọi: “Điện hạ?”

Bàn tay sạch sẽ vì dùng kiếm mà có chút chai sần, thon dài lại mạnh mẽ. Lý Tâm Ngọc kìm lòng không đặng đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, sau đó mới mới nhớ lại đang giận hắn, không tới một ngày đã nhận thua thì còn gì là uy nghiêm của công chúa?

Nghĩ đến đây, nàng lại co tay, chầm chậm.

Bùi Mạc nắm lấy tay nàng, mỉm cười nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Ta tự mình làm đường xào hạt dẻ, còn có cả canh lạnh, chờ điện hạ hồi phủ thưởng thức đây.”

Lý Tâm Ngọc bắt đầu dao động.

Bùi Mạc tận dụng mọi thời cơ, hơi cúi người khẩn cầu: “Trở về với ta, có được không?”

Lòng bàn tay Lý Tâm Ngọc nóng lên, không nhịn được khóe miệng cong lên, nhưng vẫn muốn làm như miễn cưỡng, sẵng giọng: “Ngươi xem ngươi, dính chặt vậy làm cái gì? Bổn cung mới đến nhà cha có nửa ngày, người liền không chịu nổi rồi?”

Nói đoạn, nàng vỗ vỗ váy đứng dậy, nói với hai vị kia: “Phụ hoàng, ca ca, vậy con về nha!” Lại nhìn Bùi Mạc kiểu “Nếu ngươi đã cần bổn cung thế, bổn cung không so đo với ngươi nữa.”

Bùi Mạc chỉ cười cười.

Lý Tấn kinh sợ mở to mắt, chỉ vào Bùi Mạc: “Ngươi cái tên tiểu tử mặt vểnh lên trời kia, cư nhiên lại lộ ra nụ cười hiểm ác như vậy ??”

Dứt lời, hắn xoa xoa người nổi đầy da gà.

Lý Thường Niên đứng dậy, giữ hai vợ chồng nhỏ lại: “Đợi đã.”

Lý Tâm Ngọc dừng bước: “Phụ hoàng?”

“Trẫm có mấy câu muốn nói với Phò mã.” Lý Thường Niên khuôn mặt nghiêm túc hiếm thấy, khàn giọng nói: “Nơi này không có người ngoài, trẫm nói thẳng vậy.”

Hắn nhìn Bùi Mạc, nét tang thương mà tràn ngập tình yêu của người làm cha, dừng một chút mới nói: “Lúc đầu trẫm không tán thành chuyện hai đứa, nhưng thiên ngôn vạn ngữ cũng không ngăn nổi một câu ‘con thích’ của Tâm Nhi. Tâm Nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, khó tránh khỏi chút kiêu ngạo bướng bỉnh, nhưng ngươi phải nhẫn nại, như trẫm đối với nó vậy, đừng có bắt nạt nó. Nếu là con bé nói sai hay làm sai điều gì, xin Phò mã khoan dung nó. Con gái trẫm trẫm hiểu rõ nhất, thế nhân nói nó bên ngoài tô vàng nạm ngọc, kỳ thực bên trong cũng không hề thối rữa, nó là đứa nhỏ ngoan, đáng để ngươi đối tốt với nó. Hai vợ chồng nhỏ có gì cứ nói thẳng với nhau, đừng nên giận hờn vu vơ.”

Thời khắc này, y thoát khỏi sự tôn nghiêm của một đế vương, chỉ là một phụ thân đơn thuần, giao con gái của mình trong tay thanh niên trẻ, lòng vừa chua xót lại ngọt ngào, vừa uy nghiêm lại vừa đơn thuần.

Lý Tâm Ngọc vốn dĩ đang cười, lúc này lại đỏ cả mắt, không nhịn được tiến đến ôm lấy Lý Thường Niên.

Bùi Mạc nghe y nói vậy cũng rất bất ngờ, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ hờ hững. Hắn chưa từng cảm thấy tôn kính Lý Thường Niên thế này, không khỏi khom người ôm quyền, trịnh trọng nói: “Hoàng thượng yên tâm, thần sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ phu nhân của mình, có chết cũng không hối tiếc.”

Lý Tâm Ngọc cũng cười cười, lôi kéo ống tay áo còn phảng phất mùi thuốc của Lý Thường Niên: “Phụ hoàng nghĩ nhiều rồi, Bùi Mạc đối với con rất tốt, tốt như người và ca ca vậy.”

Lý Thường Niên thở phào nhẹ nhõm, ôn thanh nói: “Vậy thì tốt rồi. Quay về cùng nó đi, đường xào hạt dẻ còn nóng ăn mới ngon.”

Trên xe ngựa hồi phủ, Lý Tâm Ngọc nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, không nói chuyện.

Bùi Mạc dịu dàng ngoắc ngoắc đầu ngón tay nàng, tiến sát hỏi: “Vẫn còn tức sao?”

Lý Tâm Ngọc liền dịch ra, nói: “Eo ta vẫn còn nhức lắm, ngươi cách ta xa ra chút.”

“Đừng giận nữa, Điện hạ, là ta không tốt, ta đã biết sai rồi, sau này tuyệt đối không bắt nàng theo ta cả đêm, sẽ không làm nàng đau nhức toàn thân, cũng sẽ không làm đến mất khống chế…”

“Suỵt! Đừng nói nữa!”

Nghĩ đến đêm tân hôn điên cuồng, nàng không nhịn được cả người nóng lên, hai chân run run, vắt ngang qua Bùi Mạc .

Bùi Mạc mặt không chút biến sắc, dịch lại gần nàng, ôm nàng vào lòng.

“Ấy, ấy, ấy, có chuyện gì từ từ nói, đừng có táy máy tay chân.”

Lý Tâm Ngọc lộn xộn giãy dụa, bị Bùi Mạc giữ lại dễ như ăn cháo. Tiếng nói hắn trầm đi mấy phần, thoáng hiện ra ánh mắt của thú săn mồi, thoáng ủy khuất nói: “Ôm một chút cũng không được hay sao? Điện hạ tốt nhất không nên lộn xộn, bằng không ta không dám đảm bảo sẽ không làm gì vượt quá…”

Lý Tâm Ngọc lập tức không dám cử động, vừa tức giận vừa buồn cười, nắn nắn gò má hắn: “Sao ngươi lại biến thành như này nhỉ?”

“Dù ta có biến thành thế nào, yêu nàng, mãi mãi không thay đổi.” Mắt hắn thâm thúy nhìn nàng, thành khẩn nói: “Ta thật sự rất yêu nàng, bởi vì yêu thích, vì nhớ nhung, còn có cả hai đời cố chấp, khiến ta nhất thời mất khống chế. Công chúa phu nhân, ở mỗi nơi của nàng đều có dấu vết của ta, nàng có thể giữ lấy ta, dù nàng làm gì với ta, ta cũng không phản kháng, hơn nữa còn…”

Hắn cúi đầu, câu cuối cùng biến thành tiếng than thở mơ hồ: “…vui vẻ chấp nhận.”

Vậy là, kế hoạch chiến tranh lạnh về nhà cha đẻ kiên trì sau bốn canh giờ, tuyên cáo thất bại.

Tháng bảy, mưa mãi không dứt, Tiêu Quốc Công phủ xuất hiện một vị khách không mời.

Khi Lý Tâm Ngọc tỉnh lại, bên chăn đã không còn hơi ấm của Bùi Mạc. Nàng ngáo một cái, đi rửa mặt, hỏi Tuyết Cầm: “Bùi Mạc vào cung rồi?”

Ngày trước lúc Lý Tâm Ngọc được gả đi, Lý Thường Niên không yên lòng để nàng một mình mới lệnh cho Tuyết Cầm cùng Hồng Thược theo hầu. Tuyết Cầm vốn là người của nàng, nghe hỏi vậy liền nhíu mày, khó xử nói: “Công chúa vẫn là nên tự mình đi ra xem thôi, Tiêu Quốc Công đang tiếp khách ở sảnh ạ.”

Lý Tâm Ngọc khoác thêm áo khoác, cười hỏi: “Hắn tiếp khách, ta đến làm gì?”

Tuyết Cầm cắn cắn môi, quyết tâm nói: “Người không biết, sáng sớm đã có một cô gái đến đây, tay ôm một đứa nhỏ còn quấn tã, bảo là đến nhận thân…’

Nói đến đây, nàng lại không biết tiếp tục mở lời thế nào.

Lý Tâm Ngọc làm rớt cây trâm trên tay xuống sàn, chậm rãi xoay người lại hỏi: “Thật chứ?”

Tuyết Cầm khom người: “Nô tỳ không dám nói dối.”

Trầm ngâm chốc lát, Lý Tâm Ngọc đột nhiên bật cười.

Con người Bùi Mạc nàng hiểu rất rõ, hắn không thể làm ra chuyện Kim Ốc Tàng Kiều, dẫn con nhỏ đến nhận thân? Quả là chuyện cười.

Nàng hờ hững đứng dậy, chỉnh đốn xiêm y, cười nói: “Thật sự là mới mẻ, Bổn cung thực muốn đi xem xem, nhận này là muốn nhận ai.”

Đi đến cửa, nàng mơ hồ nghe thấy một giọng nữ khàn khàn tang thương: “Tiểu chủ công, người xem, đứa bé này mặt đúng là mặt nhà họ Bùi.”

Tuyết Cầm lập tức căng thẳng đến nín thở.

Lý Tâm Ngọc vẫn ung dung vui vẻ, nhìn qua cửa, quả nhiên thấy một nữ nhân che mặt đang đứng ở sảnh, Bùi Mạc hờ hững ôm đứa nhỏ, chỉ có khi hắn trêu trêu khuôn mặt đứa bé, khuôn mặt mới biểu hiện chút ôn nhu khác thường.

Nghe tiếng bước chân tới gần, nữ nhân kia xoay người lại, lộ khuôn mặt đầy nếp nhăn. Lý Tâm Ngọc dừng bước.

Bùi Mạc cũng nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng trả đứa bé lại cho nữ nhân kia, lúc này mới nhìn Lý Tâm Ngọc cười sủng nịch, nhẹ giọng nói với nữ nhân kia: “Dì Dung, đây là Tương Dương công chúa.”

Người được gọi là dì Dung khom người, đang muốn hành lễ thì nàng đã ngăn lại: “Đã là người một nhà không cần đa lễ.”

Nàng cười đi vào, nhưng mắt vẫn dán vào người đứa nhỏ.

Đứa bé đang ngủ say, đôi lông mi thoáng run run, từ trong tã lộ ra hai bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh. Đứa bé xem ra còn rất nhỏ, ước chừng chỉ mới ba bốn tháng, nhưng làn da lại vô cùng trắng mịn.

Chẳng biết vì sao nàng lại không hề có chút bài xích nào với đứa bé không rõ lai lịch kia, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thân thiết, rất muốn dang tay ôm lấy nó.

Chờ đến khi phản ứng lại, Lý Tâm Ngọc đã ôm đứa bé trong tay. Nói cũng lạ, đứa bé mang theo mùi sữa thơm này không hề chống cự lại sự ôm ấp của nàng. Vừa được ôm vào lòng nàng, nó đã theo bản năng bắt lấy tay áo nàng, cái miệng nhỏ nhỏ cong lên tựa như đang nở nụ cười trong mơ.

Lý Tâm Ngọc không nhịn được nở nụ cười, trái tim đập loạn, ôn thanh hỏi: “Là con trai hay con gái ?”

Bùi Mạc đứng bên nàng, dùng tay chọt chọt má đứa nhỏ: “Con trai, sắp bốn tháng rồi.”

Lý Tâm Ngọc giương mắt nhìn hắn, hỏi: “Bùi Mạc, ngươi không định giới thiệu lai lịch đứa bé cho ta hay sao?

Nữ nhân kia thần sắc phức tạp, muốn nói mấy lần lại thôi, bị ánh mắt của Bùi Mạc ngăn lại.

Bùi Mạc nói: “Theo thân thế, nó là em họ ta.”

Lý Tâm Ngọc ngạc nhiên: “Là con của cô cô chàng?”

Bùi Mạc nhẹ nhàng gật đầu, hơn nữa còn bổ sung thêm một thông tin: “Đồng thời, cũng là cháu trai nàng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio