.
“Sao thế? Khó giải quyết lắm sao?”
Tống Tự An nhìn tôi chằm chằm bằng biểu cảm phức tạp.
Tôi không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Nếu anh không giải quyết được thì để tôi tìm người khác.”
Tốt xấu gì cũng là luật sư giỏi từ nước ngoài trở về, sợ là không nắm rõ hiến pháp trong nước.
Cảm thấy khó giải quyết cũng là bình thường.
“Thẩm Vân Sơ, em là heo à?”
“Hả?”
Nói tới nói lui cuối cùng sao lại thành chửi người ta thế nào?
“Anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo!”
Tống Tự An mất kiên nhẫn nói: “Chuyện đơn giản như vậy, gọi thẳng bố thằng bé đến giải quyết không phải là xong à?”
Vô nghĩa!
“Nếu đơn giản như vậy thì tôi tìm anh làm gì?”
Tống Tự An ngước mắt nhìn tôi: “Sao?”
Tôi hung dữ trợn mắt nhìn Anh: “Chết rồi, anh ấy là Hoa kiều.”
Tống Tự An bị chọc tức, bằng không thì Anh cũng sẽ không nói: “Thẩm Vân Sơ, em giỏi thật!”
“Đừng lảm nhảm, hiện tại anh nói xem phải làm thế nào đây?”
Giấy nhập học của Mộc Mộc đó, không thể chậm trễ được nữa.
“Muốn lấy lại tiền chỉ sợ không giải quyết được trong vòng một hai ngày, vấn đề quan trọng trước mắt không phải là giấy nhập học hay sao?”
“Ừ, đúng là vậy!”
Tống Tự An ung dung uống nhấp một ngụm cà phê, lạnh lùng nói: “Tôi có phải phòng tuyển sinh đâu, tìm tôi cũng chẳng giải quyết được.”
Tôi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: “Nếu anh đến chỉ để mỉa mai tôi thì xin lỗi, tôi không tiếp anh được.”
Tống Tự An khẽ cười một tiếng: “Đừng nóng vội vậy, tôi có nói là nhất định không thể giải quyết được đâu.”
Tôi suýt chút nữa thốt lên câu “Có gì nói thẳng đi”.
“Kết hôn với tôi là con trai em có bố rồi, có thể danh chính ngôn thuận nhập học.”
“Cái gì?! Đầu óc anh có vấn đề à?”
Kết hôn với anh?
Tôi kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa là tim tôi rớt ra ngoài.
Chẳng lẽ Tống Tự An biết Mộc Mộc là con trai anh?
Không, anh không thể nào biết được.
Chuyện tôi mang thai năm đó ngay cả các bạn học cũng không biết.
Về phần Tiêu Tiêu, cô ấy dám giới thiệu Tống Tự An cho tôi nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không nói sự thật cho anh biết.
Tống Tự An sắc mặt xanh mét: “Sao? Vẫn nhớ mãi không quên người cũ à?”
Tôi hừ lạnh: “Phải, dù sao người cũ cũng để lại cho tôi một đứa bé kháu khỉnh, tục ngữ có câu một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa mà.”
Sắc mặt của anh u ám đến mức có thể vắt ra nước, như thể một giây sau sẽ nổ tung.
“Chỉ đùa với cô một câu mà cô tưởng là thật.”
Nghe xem, khốn nạn làm sao! Hôn nhân là trò đùa à?
Lại còn là một luật sư nổi tiếng!
Tôi nhổ vào!
Đương nhiên, những lời này tôi chỉ có thể gào thét trong lòng.
Ngoài mặt tôi giả vờ như không có việc gì: “Tôi cũng chẳng xem đó là thật, luật sư Tống đừng tự mình đa tình.”