Làm xong bài tập cuối cùng, Mâu Thần An ngẩng đầu nhìn về phía bàn hội nghị trong phòng khách, thấy bọn họ vẫn còn đang thảo luận, nghĩ thầm hội nghị chắc còn chưa kết thúc. Nhân lúc còn thời gian, cậu cầm lấy sách giáo khoa, chuẩn bị cho nội dung bài học ngày mai.
Để bổ sung vào lỗ hổng kiến thức mấy năm, Mâu Thần An đã mượn sách vở trước kia của Lãnh Linh Dạ, những khi không làm gì thì cậu lại bắt đầu chăm chỉ đọc. Qua mấy tháng, ít nhiều cũng có thể đọc hiểu sách giáo khoa. Dù mỗi lần làm kiểm tra thành tích vẫn còn thấp, bất quá so với lúc đầu thì đã tiến bộ rất nhiều.
Muốn trong thời gian ngắn học xong chương trình học của mấy năm thì không có khả năng, Mâu Thần An dĩ nhiên hiểu rõ sức mình, y chỉ có thể tự nhủ với bản thân rằng “có công mài sắt, có ngày nên kim”.
Huống hồ thiếu gia cũng từng nói qua “Cậu không cần cố gắng quá sức.” Nghĩ đến Lãnh Linh Dạ là ở trong tình huống nào mà nói ra câu đó, cậu không khỏi cúi đầu xuống để phòng ngừa có ai đó trông thấy hai má cậu đang đỏ ngầu, mặc dù những người có khả năng nhìn thấy thì hiện tại đều đang họp.
Cậu vốn dĩ muốn đọc sách đến h, nhưng đến h thì cậu đã buồn ngủ không chịu được. Dù vậy cậu vẫn cố ép buộc bản thân, liên tiếp vài ngày liền đều thức khuya làm cho cậu cuối cùng không chống đỡ được nữa, ngủ gục ngay trên bàn sách, ngay cả khi được thiếu gia ôm lấy cũng không biết.
Sau lần đó, Lãnh Linh Dạ chỉ cho phép cậu thức đến h, nếu không sẽ bị phạt, về nội dung hình phạt, cứ nhìn Mâu Thần An vừa nhớ đến là đỏ bừng gò má thì có thể đoán ra ngay. Lắc lắc đầu xua đi hình ảnh vừa hiện ra, cậu lại chuyên chú nhìn vào quyển sách giáo khoa trong tay, những suy nghĩ kia nhanh chóng bay xa.
Nghe thành viên hội học sinh nói, hội học sinh không cho phép bất cứ ai không phải thành viên trong hội ra vào. Thế nhưng cậu lại có thể ở nơi này mấy tháng mà không bị đuổi, thật làm cho người ta kinh ngạc. Sau đó, biết được cậu là do đích thân hội trưởng mang vào, không ai dám có ý kiến hay thắc mắc gì nữa. Chuyện này không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối không phải Lãnh Linh Dạ nói cho cậu nghe mà là mấy thành viên trong hội nhàn rỗi không có việc gì làm nên kể với cậu.
Bất quá, cậu không nghĩ ra vì sao thiếu gia lại muốn cậu cứ phải ngồi ở đây đợi y? Nghi vấn này vẫn luôn tồn tại, nhưng cậu biết chỉ có Lãnh Linh Dạ mới có thể cho cậu đáp án, mà cậu thì hỏi không nên lời. Cho tới mấy hôm trước, cậu mới vô tình biết được lý do.
Hiện tại nhớ lại, cậu thấy mình đúng là ngu ngốc. Đáng lẽ sau lần bị nam sinh kia sai quét dọn thì cậu nên biết rằng, chính vì cậu quá khờ dại nên mới bị người khác xem thường.
Thiếu gia không thích cậu bị người khác sai bảo, chính xác mà nói là không thích cậu nghe theo lời của người khác, muốn phục tùng hay gì gì đó thì chỉ có thể phục tùng một mình y thôi, cậu nghĩ ý tứ của thiếu gia hẳn là như vậy đi.
Nói đến nam sinh kia, từ hôm đó về sau cậu cũng không gặp lại hắn nữa, nghe bạn học nói hắn đã chuyển trường. Đối với nam sinh kia, cậu rất muốn nói tiếng xin lỗi, cậu không nghĩ tới chỉ vì mình mà hại hắn thiếu chút nữa đã chết. Tuy hắn bắt cậu phải quét dọn thì cậu cũng có chỗ không vui, nhưng cậu hoàn toàn không muốn hắn vì vậy mà phải chết. Lúc Lãnh Linh Dạ bóp cổ hắn, cậu chỉ lắp bắp kinh hãi, không giống những học sinh kia tỏ ra khiếp sợ.
Cậu chỉ lo lỡ như thiếu gia giết chết hắn thì sẽ bị cảnh sát bắt đi, sẽ phải ngồi tù. Cậu không muốn y bị như vậy, trăm ngàn lần không thể để y gặp chuyện không may, dù là một chút cũng không. Dù Lãnh Linh Dạ tính cách lạnh lùng lại không thích nói chuyện nhưng y đối xử với cậu rất tốt, cậu không muốn vì mình mà hại cuộc đời của y bị nhiễm một vết hoen ố. Số mạng của y là phải bước đi trên con đường đầy danh vọng, được hàng vạn người ngưỡng mộ, có một tiền đồ làm cho ai nấy đều ao ước.
Đó là con đường Lãnh Linh Dạ nên đi, cũng là con đường duy nhất thích hợp với y.
Khẽ thở dài, cậu tự biết nhất định là không thể đi cùng đường với thiếu gia rồi. Cậu chỉ thích hợp đứng bên cạnh nhìn y chứ không thể cùng y sánh bước, cậu không có năng lực này. Một người hết sức tầm thường như cậu sao có thể đi bên cạnh một người trác tuyệt như thiếu gia? Như vậy thật không xứng đôi a, đừng nói người khác mà ngay chính bản thân cậu cũng cảm thấy rất không tương xứng.
Trong lúc Mâu Thần An còn đang âm thầm thở dài, một thân ảnh thon dài đã đứng trước mặt cậu.
“Đi.”
“A? Vâng.” Ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh Linh Dạ, lại thấy những người khác đang thu dọn đồ đạc, cậu thầm nghĩ hội nghị đã kết thúc rồi. Cậu lập tức đứng lên đem tất cả sách giáo khoa bỏ vào trong ba lô, rồi cùng Lãnh Linh Dạ rời khỏi hội học sinh.
Vừa bước vào Lãnh uyển, cậu lập tức cảm nhận được đây rõ ràng không giống với bình thường. Nhìn tất cả mọi người cứ vội vàng ra ra vào vào, Mâu Thần An không khỏi hiếu kỳ, có phải có khách đến không?
Lâu nay, tòa nhà xanh vàng rực rỡ cao cấp này một điểm nhân khí cũng không có. Nhưng phải qua mấy tháng cậu mới ý thức được rằng sở dĩ nơi đây lạnh lẽo như vậy là bởi vì nó không có chủ nhân, hay chính xác mà nói thì chủ nhân không hề ở đây. Không có khách viếng thăm, không có chủ nhân, cũng không có bất cứ một dịp lễ lạc chúc mừng gì, trước sau cứ duy trì một không gian tĩnh lặng.
Cậu rất ngạc nhiên, cha mẹ thiếu gia đâu? Cậu chưa bao giờ thấy qua bọn họ, cũng chưa từng nghe thiếu gia hay những người hầu khác nhắc tới. Bọn họ luôn rất ý thức tự bảo vệ bản thân, chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình, không có cùng người khác trao đổi. Từ khi đến đây làm việc, cậu chưa từng nghe trong Lãnh uyển truyền ra một tiếng cười, chỉ có yên lặng và yên lặng.
Nhắc tới cũng lạ, từ khi cậu đi theo phục thị thiếu gia, y chưa từng cùng những người khác tiếp xúc nhiều, nói chuyện với y nhiều nhất chính là Lý tổng quản. Nhưng khi hai người nói chuyện thì đa số cũng là Lý tổng quản nói, y chỉ ở một bên lắng nghe, khi cần thì trả lời vài tiếng. Chẳng lẽ, những kẻ giàu có đều như thế?
Bước vào phòng khách, thấy tất cả người hầu đều cung kính đứng bên cạnh sô pha, Lý tổng quản thì đang báo cáo mọi việc lớn nhỏ trong Lãnh uyển. Trên ghế salon có một vị nữ nhân đang ngồi, tư thái ưu nhã bưng một ly cà phê, làn da được chăm sóc kỹ lưỡng mềm mại trắng trẻo, trên gương mặt diễm lệ là một cặp mắt phượng đầy vẻ câu nhân.
Nàng ta thật sự rất xinh đẹp, toàn thân tỏa ra nét cao quý làm cho một kẻ không hiểu thế sự như Mâu Thần An cũng biết chắc rằng nàng nhất định là tiểu thư một gia đình giàu có. Chỉ là, nàng là ai?
Thấy Lãnh Linh Dạ bước vào phòng khách, Lý tổng quản vẫn đang không ngừng báo cáo liền đi đến cạnh y.
“Thiếu gia, cậu về rồi! Phu nhân cũng vừa về đến.”
Nghe thấy lời của Lý tổng quản, Mâu Thần An kinh ngạc há to miệng. Phu nhân? Nàng chính là mẫu thân của thiếu gia? Không dám tin nhìn sang người bên cạnh, chỉ thấy thiếu gia lạnh lùng khẽ gật đầu, cậu lại lập tức hướng ánh mắt về phía nữ nhân trên ghế salon. Nhìn chăm chú hồi lâu, mới phát hiện đôi mắt của thiếu gia và nữ nhân ấy vô cùng giống nhau, vậy thì nàng đúng là mẫu thân của thiếu gia rồi.
Phát hiện nam hài bên cạnh con mình cứ nhìn mình chằm chằm, Nghê Mộ Ngọc không vui, lông mày hơi nhíu lại. Thấy cậu ta lập tức cúi đầu, nỗi bực cũng vơi đi một chút, liền quay sang phía Lãnh Linh Dạ nãy giờ vẫn lạnh như băng.
“Nó là người hầu của con?” Nghe Lý tổng quản nói, nam hài này là do chính con mình mướn, để nó ở cạnh cũng không nói đi, còn cho nó đến trường nữa. Nhưng dù cho hành động của con mình có hơi khác lạ thì Nghê Mộc Ngọc cũng không để vào mắt chút nào, nàng chỉ đơn giản hỏi thăm vài câu như thường lệ.
Liếc mắt nhìn mẫu thân, Lãnh Linh Dạ không trả lời, chỉ là ngồi xuống ghế salon rồi phân phó hạ nhân bưng một ly cà phê tới.
Thấy con không nói gì, Nghê Mộ Ngọc cũng không để ý, nhấp một ngụm cà phê thơm nồng, nàng chậm rãi nói:
“Thế nào, nó không phải người hầu của con à?”
Người đối diện vẫn không trả lời tiếng nào, cũng không cầm ly cà phê mà hạ nhân mang tới, chỉ đặt nó trên bàn. Nàng không khỏi nhẹ trách mắng:
“Con, cái đứa nhỏ này, sao mà một phản ứng cũng không có.” Thật không biết giống ai.
Giọng nói mang theo ý chỉ trích làm cho gương mặt Lãnh Linh Dạ càng thêm lạnh lùng, y rất hiểu rõ mẫu thân, nàng tuy không kiên nhẫn nhưng lại không dễ nổi nóng. Nàng căn bản sẽ không bao giờ đem tinh lực đặt vào mấy chuyện nhỏ nhoi này chứ đừng nói là phẫn nộ.
Nghê Mộ Ngọc cũng thế, nàng hiểu rõ đứa con này vốn không muốn làm nàng nổi giận, cho nên nàng cũng chẳng muốn nhiều lời. Từ lâu nàng đã biết, Lãnh Linh Dạ không giống những hài tử khác thích làm nũng hay cố tình gây sự với bố mẹ, y chỉ luôn đứng một bên đầy vẻ lạnh lùng.
Về điểm này nàng cũng tương đối hài lòng, nàng tự nhận nàng không có kiên nhẫn để quản giáo hài tử, nếu mà hài tử cứ lải nhải bên tai suốt ngày sẽ chỉ làm nàng chán ghét. Nói nàng không có trách nhiệm cũng được, nói nàng không làm tròn nghĩa vụ người mẹ cũng tốt, nàng mặc kệ hết thảy. Đời người ngắn ngủi như thế, nàng không muốn lãng phí tuổi thanh xuân cho bất cứ thứ gì, nàng cũng không nghi ngờ gì mình là một người ích kỷ.
Bất quá, ích kỷ thì sao, thời đại này ai lại không ích kỷ? Thiếu nàng cũng không ít, thêm nàng cũng không thừa. Chỉ cần Lãnh Linh Dạ đừng gây ra tai họa gì bắt nàng giải quyết, những thứ khác nàng sẽ chẳng để tâm.
“Gần đây việc học thế nào?” Mặc dù sớm đã biết rõ, nhưng nàng vẫn hỏi lấy lệ, dù sao chuyện này cũng là chuyện nên hỏi.
“Cũng vậy.” Không trầm mặc giống như hai lần trước nữa, lần này Lãnh Linh Dạ không có keo kiệt mà cho một câu trả lời.
“Ân.” Thỏa mãn với câu trả lời của con, Nghê Mộ Ngọc mỉm cười nhẹ gật đầu: “Con cũng vất vả rồi.”
Không nói thêm gì nữa, Lãnh Linh Dạ lập tức đứng dậy đi lên lầu, phía sau là Mâu Thần An tự giác đi theo.
Thấy thân ảnh của thiếu gia đã biến mất sau cầu thang, Lý tổng quản lại tiếp tục báo cáo, sau khi xong mới hỏi:
“Phu nhân, lần này bà dự định ở nhà bao lâu?” Bình thường mà nói, Nghê Mộ Ngọc sẽ ở không ở Lãnh uyển quá lâu.
“Ngày mốt ta sẽ đi.” Nếu không phải vì ngày mai có buổi yến hội không thể không tham gia, nàng nhất định sẽ không về Hương Cảng, lúc này đáng lẽ nàng phải ở Milan thưởng thức tuần lễ thời trang mùa hè. “Được rồi, ta lên lầu nghỉ ngơi trước, đến bữa tối thì gọi ta.” Có lẽ đến tối nàng phải tranh thủ đến thẩm mỹ viện, gọi người hảo hảo mát xa bả vai đang đau nhức.
“Dạ, phu nhân.” Lý tổng quản cung kính gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
Không lâu sau, Lãnh uyển lại khôi phục vẻ vắng lặng như trước, như thể luồng sinh khí còn phảng phất của một khắc trước chỉ là thoáng qua.