“Mâu Thần An.”
Mâu Thần An đang muốn đứng dậy rời khỏi phòng học, nghe sau lưng có tiếng kêu to liền dừng bước, phát hiện âm thanh là phát ra từ nữ sinh ngồi cách cậu hai bàn, cậu không rõ lắm hỏi lại:
“Bạn gọi tôi?”
“Hứ… Đương nhiên là gọi cậu.” Nhìn biểu tình chất phát của Mâu Thần An, nữ sinh vốn muốn nói “Nói nhảm” lập tức sửa lại. Hiện tại nàng có chuyện cầu người, thái độ nên tốt một chút, cho dù nàng vốn không phải tình nguyện, hay chính xác hơn là phi thường không tình nguyện.
“Bạn tìm tôi có việc gì?” Mâu Thần An không cần hỏi cũng biết tại sao nữ sinh này lại đột ngột thay đổi thái độ, nhất định là vì thiếu gia. Tình huống này cậu đã gặp phải nhiều lần, quả thật thấy có chút khổ sở, dù cho tất cả đều là bạn học với nhau, không cần làm cho mọi việc phức tạp, bất quá cứ xảy ra liên tục thì không khỏi thấy phiền.
Ngôi trường quý tộc này, thật đúng là chỗ tốt nhất để người ta hiểu rõ cái gì gọi là nhân tình thế thái.
Từ trong cặp lấy ra một cái hộp được gói lại đẹp đẽ tinh tế, nàng đưa tới trước mặt Mâu Thần An.
“Giúp tôi giao cái này cho Lãnh Linh Dạ.”
“Đây là…” Chỉ nhìn sơ qua cũng biết trong cái hộp đó là một vật có giá trị xa xỉ, bất quá… Nàng tặng lễ vật cho thiếu gia làm gì?
Thấy Mâu Thần An khó hiểu nhìn mình, trong mắt nữ sinh hiện lên đầy vẻ khinh thường, nàng mỉa mai nhếch khóe miệng:
“Sao, ngay cả chuyện ngày mai là sinh nhật thiếu gia của ngươi mà cũng không biết?” Lãnh Linh Dạ sao lại có một người hầu cận thân như vậy, thậm chí đến sinh nhật của y cũng không rõ!?
Biết rõ nữ sinh đang bỡn cợt mình làm Mâu Thần An đỏ ngầu hai gò má, bất quá càng xác định lời nữ sinh ấy nói là chính xác.
Ngày mai là sinh nhật thiếu gia!?
Cẩn thận suy nghĩ một chút, ngày mai đúng là sinh nhật thiếu gia, cậu xém chút đã quên mất.
Từ trước sinh nhật thiếu gia một tuần lễ, các nữ sinh đã bắt đầu chuẩn bị lễ vật. Và cách đây mấy ngày, tủ chứa đồ của thiếu gia đã chất đầy lễ vật. Và kết cục dĩ nhiên không khó đoán, thiếu gia đem toàn bộ lễ vật trong tủ quăng hết xuống đất. Dù đã sớm tiên liệu được chuyện này, các nữ sinh vẫn ngập tràn tiếc hận.
Lễ vật do mình tỉ mỉ chuẩn bị cứ như vậy bị người mình yêu mến không hề lưu tình ném đi, tấm chân tình ái mộ khẳng định đã bị tổn thương không ít.
Nhưng mà, không biết bắt đầu từ lúc nào, các nàng đều đem lễ vật giao cho cậu. Có một thì có hai, sau khi nữ sinh thứ nhất làm vậy, các nữ sinh khác cũng học theo nàng. Có lẽ các nàng cho rằng để cậu giao lễ vật cho thiếu gia, ít nhất sẽ không phải tận mắt thấy tâm ý của mình bị cự tuyệt.
So với tận mắt chứng kiến, các nàng tình nguyện để cho y ném lễ vật đi lúc các nàng không nhìn thấy, như vậy xem như cũng tự an ủi chính mình được phần nào.
Bất quá, các nàng thì được thỏa mãn tâm lý, còn cậu phải chịu khổ.
Trong ngực ôm đầy lễ vật mà các nữ sinh muốn cậu chuyển giùm, thật vất vả mới bắt kịp thiếu gia, lại phải hứng chịu ánh mắt so với trước đây càng thêm băng giá. Không cần nói cậu cũng biết thiếu gia nhất định là tức giận rồi, nhưng chính cậu cũng không muốn a.
Ngay khi Mâu Thần An cho rằng cậu sẽ bị thiếu gia mắng cho một trận thì trên đầu lại truyền đến hai chữ:
“Ném đi.” Lời nói tuy ngắn gọn, lại làm cho người ta không rét mà run.
“Thiếu gia, cái đó… Thật xin lỗi.”
Khi cậu cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau, sắc mặt thiếu gia mới tạm hòa hoãn. Từ đó về sau, cậu không còn nhận lễ vật các nữ sinh nhờ cậu chuyển giùm nữa, không muốn cũng không dám.
Cậu cứ cho rằng khi lên cao trung mọi chuyện sẽ khác hơn, lại không nghĩ rằng, một chút thay đổi cũng không có.
“Thật xin lỗi, tôi không thể giúp bạn, bạn cứ tự giao cho thiếu gia đi.” Đem lễ vật trả lại cho nữ sinh kia, Mâu Thần An nói với vẻ hơi có lỗi.
“Cái gì!? Cậu…” Không nghĩ mình sẽ bị cự tuyệt, mặt của nữ sinh đỏ bừng lên, cậu ta lại dám cự tuyệt không chịu giúp nàng!?
“Thật có lỗi quá.” Không quay đầu lại nhìn nữ sinh nổi giận bừng bừng, Mâu Thần An nói xin lỗi lần nữa rồi xoay người rời khỏi phòng học, lưu lại một nữ sinh đầy bụng lửa giận không cách nào tiêu tan đứng ngơ ngác như trời trồng.
Đáng giận, Mâu Thần An chết tiệt, dám cự tuyệt nàng sao!? Mắt thấy các nữ sinh khác đang nhìn nàng đầy chế nhạo, lửa giận của nữ sinh bốc lên chín tầng mây.
Bỏ lại nữ sinh bị tức chết trong phòng học, Mâu Thần An bất đắc dĩ thở dài.
Từ khi vào Lãnh uyển ở cạnh thiếu gia, cậu hiện tại đã có thể không chút do dự cự tuyệt sự nhờ vả của người khác, nếu đổi lại là cậu trước kia, tưởng tượng đến còn không dám.
Từ nhỏ cha mẹ đã dạy cậu, nếu có thể thì phải tận lực giúp đỡ người khác, dù không muốn cũng phải cố gắng, đạo lý này cậu đã khắc sâu trong lòng.
Nhưng mà, hiện tại……
Không biết do cậu đã thay đổi hay cậu đã lãng quên lời cha mẹ lúc trước, nhưng giờ cậu biết rõ đạo lý đó không phải lúc nào cũng có thể áp dụng, ít nhất là đối với những việc có liên quan đến thiếu gia.
Một tia cô đơn thoáng hiện lên trong mắt Mâu Thần An, cậu đã ba năm chưa trở về nhà. Ngoại trừ những khi nhàn rỗi có thể gọi điện thoại về nhà, còn lại cậu hoàn toàn không có không gian riêng cho bản thân.
Vội vã học tập, vội vàng một người hầu thật tốt, vội vã…
Nhớ lại vài chuyện, khuôn mặt ngăm đen nhuộm một màu hồng đầy xấu hổ. Hiện tại, dù thiếu gia bận rộn nhiều việc, nhưng y vẫn như cũ không quên “chuyện đó”… Ngoại trừ phần cổ lộ ra ngoài, những nơi khác trên cơ thể được quần áo che kín đều có những vệt lốm đốm màu xanh tím lẫn đỏ sậm, dù qua một hai ngày màu sắc có nhạt bớt đi thì lập tức sẽ có những vểt mới thay thế. Cứ như thế tuần hoàn, trên người cậu vĩnh viễn lưu lại dấu vết của Lãnh Linh Dạ, giống như đang khắc sâu vào da thịt, mãi mãi không biến mất.
Nói trắng ra, đây bất quá là một cách thức Lãnh Linh Dạ công khai biểu hiện quyền sở hữu của y đối với cậu, chỉ là cách thức này làm cậu thấy có hơi khó xử.
Đi trên con đường mòn dẫn tới sân vận động, từng đợt gió lạnh thổi qua không dứt, Mâu Thần An không khỏi kéo cao cổ áo.
Hiện tại đã sắp bước vào lập đông, khí hậu mùa thu đã thuộc về quá khứ.
lập đông: là một trong tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày hay tháng dương lịch, khi mặt trời ở xích kinh °. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là bắt đầu mùa đông.
Từ lúc được câu lạc bộ bóng rổ cho phép gia nhập, thoáng chốc đã qua một tháng. Khi đó, cậu đã kinh ngạc không thôi. Thật không dám tin cậu lại trúng tuyển, dù sao nếu so về chiều cao cơ thể thì cậu không hề chiếm được ưu thế.
Mãi sau này cậu mới biết được, sở dĩ cậu có thể được phá lệ trúng tuyển, hoàn toàn là vì thiếu gia. Đội trưởng Hướng Bái Trạch nghĩ rằng nếu cho cậu gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, như thế có thể thông qua cậu liên lạc với thiếu gia. Tuy cậu đã sớm nhắc nhở hắn, thiếu gia sẽ không gia nhập bất cứ một câu lạc bộ nào, nhưng hắn vẫn kiên quyết không từ bỏ ý định, đến tận bây giờ hắn vẫn còn suy tính xem làm cách nào mới có thể khiến thiếu gia đáp ứng.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cậu gặp được một người ngoan cố lại có nghị lực đến thế, hắn chẳng những không e ngại ánh mắt lạnh băng của thiếu gia, ngay cả những câu từ chối vô tình của thiếu gia cũng chẳng làm hắn rút lui được, vẫn giữ một bộ dáng tràn đầy tự tin. Hắn quả thật làm người ta phải nghi ngờ, sự tự tin của hắn tột cùng là từ đâu mà có?
Đúng là một người đáng hâm mộ, không hề bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng tới quyết tâm của mình, cho dù biết rõ kết quả là thất bại vẫn không do dự đâm đầu vào. Nếu như đổi lại là cậu, chưa chắc cậu có thể làm được đến thế.
Từ khi gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, cậu vẫn là một mình một bóng tự mình luyện tập, cùng với các học sinh năm nhất khác mới gia nhập được xếp vào nhóm thành viên dự bị. Tuy cơ hội được ra sân đấu không nhiều, nhưng vậy cũng không sao.
Kỳ thật, Mâu Thần An cũng không có tham vọng gì nhiều, chỉ cần có thể giúp cơ thể cao lên là tốt rồi, dù có bắt cậu ném bóng cho mọi người luyện tập cậu vẫn rất cao hứng. Mẫu thân từng nói, luôn biết thế nào là đủ chính là ưu điểm đồng thời cũng là khuyết điểm của cậu, nhưng cậu không cho rằng như thế. So với lòng tham của con người, tự biết đủ sao lại không tốt chứ?
Khóe mắt thoáng nhìn thấy một cái đầu màu hạt dẻ bắt mắt cách đây vài mét, Mâu Thần An liền nhớ tới kỳ kiểm tra mấy hôm trước. Sau ngày khai giảng, hội học sinh đã bắt đầu chiêu mộ học sinh. Và dĩ nhiên, mười học sinh hàng đầu mỗi khối lớp đều có cơ hội được trực tiếp gia nhập. Còn thiếu gia, không cần hỏi, y chính là dễ dàng đoạt được ngôi vị số một.
Theo như cậu nhớ, ngoại trừ thiếu gia, còn có một người khác tranh giành vị trí hội trưởng hội học sinh.
Khi còn đang mãi lâm vào trầm tư, Mâu Thần An chợt cảm giác được sau ót truyền đến một hồi đau đớn, cả người cậu lập tức rơi vào hôn mê bất tỉnh.