Bước đến trước mặt Dương Kì Nam, không đợi hắn phản ứng, Lãnh Linh Dạ vung một quyền đánh thẳng vào mặt hắn.
“Ngô.” Kêu lên một tiếng đau đớn, hắn không thể tưởng tượng được chuyện người trước mắt lại ra tay nên bị bất ngờ, cả người lui về sau mấy người. Lấy lại tinh thần, hắn lập tức đánh trả, thế tiến công so với Lãnh Linh Dạ cũng không kém.
Trước mắt bao nhiêu người, cả hai cứ như vậy thi triển toàn bộ bản lĩnh. Tình huống phát sinh đột ngột này làm cả đám ngây ngẩn cả người. Thân thủ của Dương Kì Nam bọn chúng đã sớm biết, nếu không hắn cũng sẽ không trở thành đại ca bọn chúng, nhưng còn Lãnh Linh Dạ…
Bọn chúng tuyệt đối không nghĩ tới y lại lợi hại như vậy, quả thực cùng Dương Kì Nam là bất phân thắng bại, thậm chí có thể nói là y còn chiếm ưu thế hơn. Nhìn hai người không ngừng công kích đối phương, cả đám nhất thời quên cả việc ngăn cản.
Đợi đến khi Dương Kì Nam bị Lãnh Linh Dạ đá một cước trúng bụng quỳ rạp xuống đất, bọn chúng mới kịp phản ứng. Nhìn thấy đại ca của mình bị một tên học sinh năm nhất đánh ngã, khiếp sợ hay không dám tin cũng không đủ để hình dung cảm giác của chúng lúc này.
Mà không chỉ bọn chúng, ngay cả bản thân Dương Kì Nam cũng kinh ngạc không thôi. Bị đá trúng bụng làm hắn đau đến trợn mắt há mồm, phỏng chừng vài cái xương sườn đã bị tổn thương. Loại đau đớn này đã rất lâu rồi hắn không nếm trải. Không thể ngờ, hắn lại bị một tên còn nhỏ tuổi hơn mình đả thương, nói ra thật đúng là mất mặt.
Ngơ ngẩn liếc mắt nhìn về đám đàn em, hắn không khỏi nở nụ cười tự giễu, hôm nay thật có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, bất quá bọn chúng cũng tiêu hóa hết rồi.
“Cứ vậy mà đi sao?” Thấy bóng lưng Lãnh Linh Dạ cùng Mâu Thần An rời đi, Dương Kì Nam cũng đứng lên. Xoa xoa cái bụng còn đang đau đớn, lông mày y không khỏi có chút nhíu lại.
Thấy đối phương không có ý định dừng bước, hắn thong thả nói từng câu từng chữ:
“Không sợ tao nói ra sao?” Chẳng lẽ y thật sự không quan tâm chuyện danh dự của y bị ném vào sọt rác?
Y tiếp tục đi, nhưng bởi vì Mâu Thần An dừng lại mà y cũng dừng, trong đôi mắt đen nhánh chứa đầy lo lắng, không cần hỏi y cũng biết Mâu Thần An muốn nói cái gì.
“Không có cơ hội.” Lời của y là nói với Mâu Thần An, nhưng ngụ ý là dành cho kẻ khác.
“Nhưng mà, thiếu gia, hắn… A!” Dù thiếu gia nói vậy, cậu vẫn chưa yên lòng, nếu đối phương thật sự đem chuyện này nói ra, vậy phải làm sao? Nói cậu sợ hãi vô cớ cũng tốt, không có tự tin cũng được, cậu chính là rất lo lắng. Muốn tiếp tục khuyên can thiếu gia, lại bởi vì thân thể đột nhiên bị nhấc lên mà sợ hãi kêu thành tiếng, hai tay tự động ôm chặt cổ người trước mắt.
Ôm người đang lải nhải bên tai lên, quẳng cho cậu một ánh mặt lạnh băng, y thành công ngăn chặn đôi môi kia tiếp tục nhúc nhích. Không bởi vì trong tay đột nhiên gia tăng sức nặng mà chậm lại cước bộ, Lãnh Linh Dạ vững vàng bước ra khỏi nhà kho.
Nhìn thân ảnh biến mất ở cửa ra vào, Dương Kì Nam hứng thú nở nụ cười.
Hai tên kia đúng là những kẻ lạ lùng nhất mà hắn từng gặp, quan hệ khác hẳn với quan hệ chủ tớ thông thường, nhưng lại cũng không giống với tình nhân.
Rốt cuộc, Lãnh Linh Dạ là người thế nào? Y dựa vào cái gì mà khẳng định hắn sẽ không đem chuyện này nói ra? Sự cuồng ngạo của tên năm nhất này làm cho hắn không thể không có vài phần kính trọng.
Thật không biết, Lãnh Linh Dạ sẽ làm sao để hắn “Không có cơ hội” nói ra, bởi vì hắn vô cùng tự tin, không gì có thể ngăn cản hắn.
Đã tìm ra được nhược điểm của y, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua chứ?
Nhưng… Chỉ có một điều Dương Kì Nam không biết, nếu như là mấy năm trước, có lẽ Mâu Thần An thật sự là nhược điểm trí mạng của Lãnh Linh Dạ, còn hôm nay nó đã không còn là điểm uy hiếp nữa rồi.
…
Thấy nam nhân tóc hạt dẻ vẻ mặt trầm tư, bọn đàn em đứng một bên không khỏi quay sang nhìn nhau khó hiểu. Ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, cuối cùng đem nam sinh đứng ngoài cùng đẩy ra ngoài. Thử hỏi, ai có can đảm lên tiếng trước một đại ca vừa bị mất mặt? Chẳng lẽ không sợ hắn bùng phát lửa giận, nướng ngươi cháy sạch cả người hay sao? Nhưng mà, bọn họ cứ đứng đo ra một chỗ thế này cũng không phải là biện pháp hay, dù sao cũng phải có một người hi sinh làm cừu non thế mạng.
“Đại ca?” Nam sinh bị chọn làm vật hiến tế phẫn hận trừng mắt nhìn những nam sinh khác, rồi lo lo lắng lắng nhẹ giọng kêu.
Nghe đàn em kêu to, Dương Kì Nam liếc mắt nhìn kẻ đang run sợ trong lòng, mặt không biểu tình hỏi:
“Chuyện gì?”
“Cái kia, chúng ta có cần hay không… đem chuyện ấy nói ra?” Đại ca đã bị đánh bại, đối phương cũng đi rồi, nếu còn muốn hạ bệ Lãnh Linh Dạ thì cách duy nhất là đem sự tình nói ra. Nếu không thì một phần thắng cũng không có hy vọng.
“Không cần.” Hắn khinh thường việc dùng thủ đoạn ám muội như vậy bức bách Lãnh Linh Dạ từ bỏ việc tranh cử. Tuy kế hoạch lần này thất bại cũng không có nghĩa hắn đã chịu thua. Hắn phải chống mắt lên mà xem, Lãnh Linh Dạ làm thế nào ngồi được vào ghế hội trưởng hội học sinh.
“Chính là, đại ca, không phải anh…” Lời còn chưa dứt đã bị Dương Kì Nam quắc mắt nhìn làm cho câm miệng. Nhưng hắn vẫn không hiểu, nếu không phải vì muốn đại ca trúng cử, bọn chúng cũng sẽ không bắt cóc Mâu Thần An. Nếu đại ca đã ham muốn chức hội trưởng đến thế, sao lại còn do dự?
Chẳng lẽ, đại ca có kế hoạch khác?
“So với chuyện đó, điều làm chúng ta càng nên lo lắng hơn chính là…” Liếc mắt nhìn tên đàn em đang khó hiểu, Dương Kì Nam tiếp tục nói: “Lãnh Linh Dạ trả thù.” Sự thật đã chứng minh, y không phải hữu danh vô thực. Dựa vào tính cách của Lãnh Linh Dạ, y tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“!?” Nghe lý do thoái thác của đại ca, các nam sinh đứng cạnh không rét mà run. Nói như vậy, bọn chúng sẽ bị trả thù sao? Nghĩ đến những lời đồn từng nghe về Lãnh Linh Dạ, cả đám mặt không còn chút máu.
Trong khi cả bọn còn đang lo lắng về hành động trả thù của Lãnh Linh Dạ sẽ như thế nào, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân. Thoáng nhìn người tới lại chính là hội trưởng hội học sinh đương nhiệm, hồn vía chớp mắt bay tuốt lên mây.
Trời ạ, Lãnh Linh Dạ đúng là quá nhẫn tâm mà! Y tìm ai không tìm, lại tìm hội trưởng hội học sinh đến đây. Có ai không biết, hội trưởng chính là đối thủ một mất một còn với đại ca? Hai người bọn họ thủy hỏa bất dung, một khi chạm mặt không có khả năng sẽ không xảy ra chiến tranh ác liệt.
Lần này, bọn chúng thật sự thảm rồi, bị ghi tội nhất định là không tránh khỏi, nghiêm trọng hơn còn có thể bị đuổi học.
Nhìn mặt hội trưởng, có thể thấy là hắn đang cực kỳ sung sướng, cả đám như dự đoán được tiền đồ u ám của mình, lập tức trong lòng kêu thảm không thôi.
Lúc này, Dương Kì Nam trong lòng khắc sâu một chuyện, sai lầm lớn nhất của hắn không phải là bắt cóc Mâu Thần An mà là không nên chọc tới Lãnh Linh Dạ.
Ôm Mâu Thần An về tới ký túc xá, trên đường đi hai người đều trầm mặc không lên tiếng. Nhưng khách quan thì là do Lãnh Linh Dạ trời sinh ít nói, còn Mâu Thần An lại không biết nên nói cái gì.
May là vùng phụ cận quanh ký túc xá cây cối rậm rạp, nếu không dựa vào tư thế hiện tại của hai người nhất định sẽ bị nhìn thấy. Đến lúc đó, không cần Dương Kì Nam tung tin, cả trường khẳng định sẽ loan truyền lời đồn đãi “Lãnh Linh Dạ cùng người hầu có quan hệ mập mờ không rõ”.
Nếu chuyện này thật sự xảy ra, cậu nhất định sẽ tự trách không thôi. Không phải vì cậu, thiếu gia sao có thể bị người khác đàm tiếu? Chẳng lẽ, sự hiện hữu của cậu chỉ có thể trở thành nỗi vướng bận cho thiếu gia thôi sao?
Nỗi ray rứt cùng mất mát làm cho Mâu Thần An siết chặt hai tay, đem mặt mình vùi trong cổ Lãnh Linh Dạ.
Liếc mắt nhìn người trong ngực đang ôm chặt lấy mình, đôi mắt phượng dần dần trầm lại.