Tỏa Ái

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ân, tôi biết.” Đi du đấu suốt một tuần, sao cậu có thể không biết? Chỉ là, đội trưởng sao phải hỏi cậu như vậy?

Tiếng nói của Mâu Thần An kéo suy nghĩ đang bay xa của Hướng Bái Trạch trở về, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, không khỏi thở dài lần nữa. Hắn đã nói đến vậy mà cậu còn không hiểu? Một Mâu Thần An trì độn dị thường như thế trân làm Hướng Bái Trạch không khỏi xẹt qua một tia hắc tuyến.

“Đội trưởng?” Thấy người trước mặt không nói gì, Mâu Thần An lên tiếng kêu.

“Cái kia, lần du đấu này, cậu… sẽ đi chứ?” Nghe ngữ khí trong giọng nói của chính mình không hề chắc chắn, trong nội tâm hắn hiện lên một tia kinh ngạc. Từ khi nào mà hắn không có tự tin như vậy? Hắn đã xác định trước rồi mà, đáng lẽ không nên do do dự dự. Tuy là nghĩ như vậy, nhưng thật ra hắn cũng hiểu, nguyên nhân là vì Lãnh Linh Dạ.

Không rõ từ lúc nào, chỉ cần là chuyện liên quan đến cậu học sinh năm dưới kia, tự tin của hắn sẽ đột ngột giảm xuống.

Nghe Hướng Bái Trạch nói thế, Mâu Thần An không khỏi cảm thấy sững sờ. Đội trưởng nên biết là từ lần đó về sau, cậu không thể rời trường thi đấu? Huống hồ, cậu đã cam đoan với thiếu gia, sau này cậu nhất định sẽ không dám đi đầu mà không có sự phê chuẩn của y.

“Đội trưởng, thật xin lỗi.” Thấy trên mặt Hướng Bái Trạch hiện lên sự thất vọng rõ ràng, Mâu Thần An thấy thật vô cùng có lỗi. Thân là thành viên câu lạc bộ bóng rổ, cậu rất muốn được ra sân thi đấu, chính là… nghĩ đến sự tức giận đầy âm lãnh của thiếu gia, cậu sao có thể an tâm thi đấu cho được!?

Huống chi, cậu phát hiện, trong hai ngày cậu rời đi thì tủ lạnh hoàn toàn không được động tới. Cậu vốn cũng có nghĩ tới, thiếu gia sẽ không tự mình nấu nướng. Chính là, những cái bánh ngọt cậu đặc biệt chuẩn bị cho thiếu gia phòng khi y đói bụng, y cũng không hề ngó ngàng. Như vậy, Mâu Thần An có thể biết được lần đó thiếu gia giận đến cỡ nào.

Nghĩ đến hai ngày cậu rời đi, thiếu gia không có hảo hảo ăn cơm, Mâu Thần An nhịn không được thở dài. Nếu như Lý tổng quản biết cậu dám bỏ mặc thiếu gia, nhất định lão sẽ mắng cậu đến chết. Nói không chừng, còn có thể dùng gia pháp để trách phạt cậu vì dám tự tiện rời cương vị công tác.

Nhưng cho dù thật sự bị xử phạt, cậu cũng cam tâm tình nguyện. Đúng là do cậu không tốt, không lo lắng đến cảm thụ của thiếu gia. Hiện tại nghĩ lại, cho tới nay giống như đều là thiếu gia nhân nhượng cậu, và thiếu gia cũng chưa từng yêu cầu cậu điều gì, chỉ là cậu tự nguyện cố gắng vì thiếu gia.

Trong lòng thoáng chốc trầm xuống, đôi mắt đen cũng không khỏi hiện lên nét lo lắng. Có phải cậu đã quên sự thật rằng mình chỉ là người hầu? Cho dù cậu đã hiểu tình cảm của chính mình, nhưng vẫn không thể thay đổi chuyện đó.

Cậu cùng thiếu gia khoảng cách thật sự quá xa, giống như một dòng sông rộng vĩnh viễn không thể san lấp, nó khiến cho cậu ý thức được rằng tình cảm của hai người chỉ là một sợi tơ mỏng manh, có thể đứt bất cứ lúc nào. Chưa nói, đây cũng chỉ là cậu đơn phương, thiếu gia chưa từng nói với cậu tình cảm của y đối với cậu là cái gì, thậm chí có khi còn không thể… gọi là tình cảm.

Từ xưa đến nay, tình yêu trong mối quan hệ chủ tớ chưa bao giờ được công nhận chứ đừng nói chi là chúc phúc. Cậu với thiếu gia còn là quan hệ đồng tính, chỉ sợ hy vọng càng thêm xa vời a?

Mà lúc cậu có thể rời khỏi thân phận người hầu thì cũng là lúc cậu tốt nghiệp. Một khi hết hạn hợp đồng, cậu sẽ khôi phục được tự do. Đến lúc đó, cậu có thể trở về bên người thân…

Nghĩ đến đó, lông mày cậu không tự giác mà nhíu lại. Đáng lẽ nếu có thể về nhà cậu phải vui sướng, nhưng không hiểu sao trong lòng lại đau đớn thế này. Cậu không quên, khi hợp đồng đến kì hạn thì cậu sẽ phải rời khỏi Lãnh uyển, rời khỏi thiếu gia.

Hai năm nữa, cậu và thiếu gia sẽ đường ai nấy đi… Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho sự u buồn trong đôi mắt đen của cậu sâu sắc thêm một tầng.

Cậu rất muốn làm cho thời gian ngừng lại, đừng trôi đi nữa, nhưng… Cậu có thể ngăn cản sao? Cậu có thể níu giữ điều gì? Đến cuối cùng không phải chỉ còn lưu lại thương nhớ?

“Đội trưởng, nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước.” Cậu không nên trì hoãn nữa, ở hội học sinh thiếu gia sẽ rất nhanh xử lý xong mọi việc.

“Thần An, cậu… Chậc, thôi cậu đi đi.” Vốn định bảo Mâu Thần An cố gắng cầu xin Lãnh Linh Dạ, nhưng suy nghĩ một chút, Hướng Bái Trạch lại dứt khoát từ bỏ ý định này. Hắn không thể ích kỷ như vậy, vì câu lạc bộ mà hy sinh Mâu Thần An.

“Vậy tôi đi.” Gật nhẹ đầu với đội trưởng, Mâu Thần An hướng về cửa ra vào. Ngay khi sắp rời khỏi sân, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng gọi.

“Chờ một chút.” Một nam sinh vóc dáng cao ráo, hơn Mâu Thần An cả một cái đầu, tay cầm trái bóng rổ đi đến trước mặt cậu.

“Có chuyện gì sao?” Thấy người trước mắt là Cận Minh Hạo, bạn cùng khối lớp với mình, Mâu Thần An có chút kinh ngạc.

Theo cậu biết, hai người tuy là cùng khối lớp, nhưng lại khác xa nhau một trời một vực.

Có thể nói, những ưu điểm mà cậu không có thì đều có thể tìm được trên người Cận Minh Hạo. Đương nhiên, trên đời không ai hoàn mỹ, hắn ta tự nhiên cũng có khuyết điểm. Mà theo Mâu Thần An thì khuyết điểm duy nhất của hắn là quá mức tự tin. Thật ra, tự tin cũng là chuyện tốt, nhưng một khi tự tin quá đáng sẽ biến thành tự phụ, cậu cho rằng điểm này Cận Minh Hạo sẽ không nhận ra được.

Hai người là cùng nhau gia nhập câu lạc bộ, nhưng chỉ sau nửa năm Cận Minh Hạo đã trở thành thành viên chính thức. Dựa vào kỹ thuật của mình, hắn đã trở thành trụ cột của câu lạc bộ, thế lực không thể khinh thường.

Trên thực tế, cậu và hắn tiếp xúc không nhiều, cậu biết rõ từ khi gia nhập câu lạc bộ đến nay, câu lạc bộ bóng rổ vẫn xem cậu không vừa mắt, thỉnh thoảng trong mắt hắn còn mang theo một tia khinh thường. Nhưng dù là vậy, Mâu Thần An cũng không nói gì, cậu tự nhủ rằng không cần để ý đến hắn.

Hôm nay Cận Minh Hạo lại chủ động gọi cậu, có thể nào cậu lại không cảm thấy kinh ngạc?

Từ trên cao nhìn xuống Mâu Thần An, trong đáy mắt hắn hiện lên tia khinh thị, thật không nhìn ra được tên Mâu Thần An này có điểm gì hay ho? Loại người này, lúc trước cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn. Sở dĩ cậu ta có thể làm hắn chú ý, hoàn toàn bởi vì cậu là người hầu của Lãnh Linh Dạ.

Không tưởng tượng được, một người ưu tú như Lãnh Linh Dạ lại đi chọn một kẻ như Mâu Thần An làm người hầu, đúng là quá kinh ngạc. Lúc đầu, hắn cũng hiếu kỳ xem Mâu Thần An có chỗ nào hơn người, nhưng sau mấy ngày quan sát, lại thất vọng phát hiện cậu căn bản không có điểm nào nổi bật, sự khinh thường của hắn đối với cậu càng ngày càng tăng cao.

“Thân là thành viên câu lạc bộ bóng rổ, ngay cả việc tối thiểu là đi theo câu lạc bộ cũng làm không được, vậy không bằng ngay từ đầu đừng có gia nhập, tránh làm lãng phí thời gian của mọi người?”

Không để ý tới việc lời nói của mình cao ngạo thế nào, Cận Minh Hạo vẫn giữ cái nhìn khinh bỉ với Mâu Thần An.

“Niên đệ, sao cậu có thể nói vậy?” Tuy đã sớm biết Cận Minh Hạo luôn tự cho rằng bản thân tài giỏi, nhưng không nghĩ tới hắn lại không hề quan tâm đến cảm thụ của người khác mà đi nói ra những câu nói gây tổn thương như vậy, Hướng Bái Trạch nổi giận.

Cho dù Mâu Thần An không hoàn thành nghĩa vụ của một thành viên câu lạc bộ bóng rổ, chuyện này cũng nên do đội trưởng là hắn mở miệng, khi nào mới đến phiên Cận Minh Hạo lên tiếng?

“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Gia nhập câu lạc bộ một năm mới được làm thành viên dự bị, số lần ra sân ít ỏi cũng không nói đi, càng buồn cười hơn chính là còn không thể tham gia du đấu?” Liếc mắt nhìn người bởi vì lời nói của mình mà càng thêm ảm đạm, Cận Minh Hạo chuyển hướng về phía Hướng Bái Trạch: “So với những thành viên chính thức, sự có mặt của nó có cũng được mà không có cũng không sao, phải không đội trưởng?” Mặc dù là câu nghi vấn nhưng lại mang theo hàm ý khẳng định.

Nghe Cận Minh Hạo đề nghị cho Mâu Thần An rời câu lạc bộ, Hướng Bái Trạch không khỏi nhíu mày.

“Theo ý của cậu, có phải là muốn Mâu Thần An rời câu lạc bộ bóng rổ?” Cho dù Mâu Thần An không làm tròn nghĩa vụ của một thành viên, vậy thì sao? Giữ hay không giữ cậu là lựa chọn của hắn, căn bản không ai có quyền can thiệp.

Nhìn bốn phía xung quanh, vừa vặn tất cả mọi người đều ở đây, cứ đơn giản nói hết ra cũng tốt. Đang muốn mở miệng, khóe mắt Cận Minh Hạo bắt gặp một thân hình thon dài đang đi tới. Hắn không khỏi nhếch miệng, thật đúng là trùng hợp quá, cầu còn không được a.

“Đã sợ Lãnh Linh Dạ như vậy, chi bằng hảo hảo trở về làm một người hầu đúng nghĩa, chẳng phải đối với đôi bên đều tốt sao?” Nhìn thẳng vào cặp mắt phượng lạnh băng, Cận Minh Hạo thong thả nói từng câu từng chữ: “Tôi nói có đúng không, hội trưởng đại nhân?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio