Rời khỏi khách sạn Lệ Hào, Lãnh Linh Dạ lên ôtô quay về Lãnh uyển.
“Thiếu gia, cậu về rồi.” Thoáng thấy chỉ có một mình thiếu gia trở về, Lý tổng quản khó hiểu nhìn về phía sau của y. Không thấy lão gia và phu nhân đâu, muốn mở miệng hỏi thăm thì lão bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của y liền ngậm miệng lại.
“Người đâu?” Liếc mắt nhìn Lý tổng quản, y một bên tháo cà-vạt ở cổ ra, một bên hỏi. Y thừa biết Lý tổng quản muốn hỏi cái gì, chỉ là y không có ý định giải thích với lão thôi.
“Buổi chiều cậu ta đã về, hiện tại đang ở trong phòng.” Không cần hỏi, người thiếu gia nhắc đến dĩ nhiên là Mâu Thần An. Thấy thiếu gia sắp bước lên lầu, Lý tổng quản hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Thiếu gia, cậu ta… đã biết chuyện cậu sắp đính hôn.”
Sau lưng truyền đến tiếng nói làm Lãnh Linh Dạ dừng lại một giây, rồi y lại tiếp tục bước lên lầu.
Đi vào phòng ngủ ở phía Tây lầu hai, Lãnh Linh Dạ không trực tiếp bước vào phòng của mình mà đi sang căn phòng bên cạnh.
Nhìn thấy trong phòng là một màu đen kịt, đôi mắt phượng hướng về phía chiếc giường gần cửa sổ. Theo ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ, Lãnh Linh Dạ nhìn thấy một thân hình nhỏ bé đang cuộn tròn trên giường. Y lặng lẽ bước đến gần.
Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ không buông rèm, phản chiếu lên gương mặt của người đang say ngủ. Lãnh Linh Dạ tùy ý cởi áo khoác, quăng nó xuống kế bên chiếc cà-vạt trên mặt đất, không để tâm chuyện những thứ vải vóc quý giá kia có thể bị chà đạp, kéo chiếc mền tơ ra, nằm xuống cạnh Mâu Thần An.
Cảm giác tấm mền bị kéo ra làm cho người đang ngủ say hơi bất an vặn vẹo thân hình, đến khi được ôm vào một g ngực ấm áp thì mới dần an ổn lại.
Nhìn người kia khi ngủ mà vẫn vô thức nhíu chặt lông mày, đôi tay thon dài vuốt nhẹ lên đó, hành động vô cùng ôn nhu tinh tế khác hẳn lúc bình thường. Nếu giờ phút này, những hành động của Lãnh Linh Dạ bị người khác trông thấy, chỉ sợ là sẽ kinh ngạc trừng to mắt, không dám tin đây chính là hội trưởng hội học sinh lãnh khốc vô tình Lãnh Linh Dạ. Y sao có thể dịu dàng như thế, đôi mắt chứa đầy thâm tình như thế…
Không lâu nữa, khi hết hạn hợp đồng, y sẽ phải qua Mỹ, còn cậu thì… ở lại Hương Cảng.
Khẽ chạm vào đôi môi đang hé mở, đôi mắt phượng dần dần chuyển thành tĩnh mịch. Hai người sắp phải xa nhau trong bốn năm… Bốn năm là đủ thời gian để mở rộng thị trường của L.S, nhưng đối với y…
“Chờ ta.” Dựa vào sát bên cạnh Mâu Thần An, y dùng thanh âm trầm thấp nói với cậu, trong không gian yên tĩnh của màn đêm lại nghe thấy hết sức rõ ràng.
“Ân…” Bên tai truyền đến luồng nhiệt khí ấm áp làm Mâu Thần An thấy ngứa ngứa, cậu ngọ nguậy đầu, miệng cũng phát ra âm thanh mơ hồ.
Nhưng cậu không biết, động tác vô tâm đó lại làm Lãnh Linh Dạ bừng lên dục hỏa. Y ngậm lấy vành tay của cậu, không chút khách khí mà mút lấy như muốn tận hưởng hết sự mềm mại đó. Bàn tay y đặt ở bên hông cậu cũng lặng lẽ luồn sâu vào nội y, khám phá những địa phương bí mật.
Không giống với da thịt thiếu nữ trắng nõn mềm mịn, da thịt của thiếu niên tuy thô ráp nhưng hết sức co dãn, sờ vào cảm giác rất thoải mái, khiến cho toàn thân Lãnh Linh Dạ như phát nhiệt.
“Ngô… Ân…”
Cảm giác bị một cỗ nhiệt nóng bao phủ, thiếu niên đang ngủ say vô ý thức giẫy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay đang ôm lấy mình khiến mình ngủ không thoải mái, rồi lại phát hiện càng phản kháng chỉ càng khiến bản thân bị giam sâu vào một g ngực rộng lớn.
Hai tay không tự do khiến thiếu niên cau mày lại, sau nhiều lần giãy thoát không thành công, cuối cùng cậu cũng đình chỉ mọi hoạt động, tận hưởng hương vị ngọt ngào lẩn khuất vào trong giấc ngủ.
Trong cơn mê mang nửa hư nửa thực, cậu dường như cảm giác được một điều gì không ổn… Cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm, hình ảnh đập vào mắt còn chưa được đại não tiếp thu thì cảm giác đau đớn từ vành tai truyền đến đã đánh thức cậu.
“A!” Mâu Thần An kêu lên một tiếng đau đớn, cũng đồng thời phát giác được trên lưng cậu có một bàn tay to lớn đang vuốt ve khiến cậu căng cứng cả người.
Là thiếu gia, y đã trở về……
Thân thể căng cứng dần thả lòng, tùy ý cho người kia chà đạp vành tai mỏng manh của cậu. Cậu biết rõ, cho dù cậu phản kháng, thiếu gia cũng sẽ không dừng lại. Nếu giãy dụa đã là vô ích, không bằng từ bỏ hết cự tuyệt… Đạo lý này, qua thời gian ở bên cạnh Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An đã thấu hiểu triệt để.
Vành tay bị liếm láp đến đỏ bừng, lại cảm nhận người trong ngực đã thả lỏng, bàn tay y liền trượt xuống dọc theo xương sống, chui vào trong quần lót.
“Sớm như vậy đã ngủ?” Ngày thường nếu chưa đến mười giờ, Mâu Thần An sẽ chưa lên giường ngủ. Hôm nay khi y trở lại Lãnh uyển thì mới chỉ tám giờ… Hành động khác thường của Mâu Thần An khiến đôi mắt phượng hiện lên chút khó hiểu.
Nghe thiếu gia hỏi thế, Mâu Thần An thoáng sững sốt, lúng túng cả nửa ngày mới lên tiếng được:
“Tôi… Tôi buồn ngủ… A!” Lời còn chưa dứt, phía sau đã truyền đến một cảm giác đau đớn. Hậu huyệt chưa được bôi trơn đã bị xâm nhập, dù cho chỉ là một ngón tay cũng khiến cậu đau đến run rẩy.
Hiểu rõ đã làm thiếu gia không vui, Mâu Thần An khiếp đảm xoay người nhìn về phía y, lập tức bị đôi mắt phượng lạnh như băng làm cho phát run.
“Cậu hiểu rõ tính tình của ta.” Thong thả chuyển động ngón tay, cảm nhận được dũng đạo bên trong vừa căng vừa nóng, Lãnh Linh Dạ không khỏi chau mày.
Mới một tuần không đụng đến, không ngờ lại căng như thế này.
“……” Cậu đương nhiên hiểu rõ tính tình của thiếu gia, chỉ là… cậu làm sao có thể mở miệng, làm sao thốt ra được rằng cậu bởi vì nghe tin thiếu gia sắp đính hôn mà cảm thấy đau khổ, cho nên mới đi ngủ sớm. Không thể, cậu thật sự không cách nào nói ra được.
Không khí trầm mặc như đông đặc lại, ngột ngạt khó thở… Từng giây trôi qua, đôi mắt phượng càng che kín thêm một tầng âm trầm lãnh khốc.
“Không nói?” Âm thanh phát ra mang theo hàn khí, lạnh đến mức khiến Mâu Thần An toàn thân đông cứng.
Mấp máy đôi môi, cậu cố gắng ép bản thân đối diện với thiếu gia hiện giờ đang vô cùng nguy hiểm. Cậu biết, cậu đã thành công chọc giận thiếu gia rồi, kế tiếp chỉ có thể vô lực thừa nhận lửa giận của y mà thôi.
Nhưng mà, sự thật so với Mâu Thần An đã nghĩ lại càng thêm tàn khốc bội phần.
Thấy Mâu Thần An vẫn cương quyết không nói, ngón tay y đang chôn trong dũng đạo của cậu lập tức rút ra, thay thế bằng dục vọng nóng bỏng cực đại. Không chút lưu tình, cũng không cho đối phương kịp phản ứng, y tách hai chân cậu ra, hơi chật vật một chút, rồi dục vọng to lớn kia đâm thẳng vào nơi sâu kín tận cùng.
Đau, đau quá……
Loại cảm giác đau đớn như bị xé rách này khiến Mâu Thần An trắng bệch cả khuôn mặt… Cậu cố gắng cắn chặt đôi môi, không cho âm thanh đau đớn thoát ra ngoài, bởi vì một khi đã hét lên, nước mắt cũng sẽ theo đó mà tuôn xuống.
Nhìn Mâu Thần An quật cường cắn chặt đôi môi, ánh trăng chiếu vào khiến Lãnh Linh Dạ trông thấy rõ ràng trong mắt cậu là ngập tràn ủy khuất cùng đau khổ, trong không khí cũng nhàn nhạt mùi máu tươi…
Từ sâu trong nội tâm, y không khỏi than thầm. Y rốt cuộc đang làm gì? Vì buộc cậu nói thật, có nhất thiết phải làm đến thế không? Cậu là người y yêu sâu đậm, y sao có thể nhẫn tâm tổn thương cậu…
“Đừng khóc.” Âm thanh ôn nhu mang theo một tia thương tiếc, Lãnh Linh Dạ xoay người cậu lại, để mặt cậu chôn sâu vào trong ngực của mình, đôi tay y không ngừng vuốt ve tấm lưng đang run rẩy.
Câu nói an ủi dịu dàng truyền đến bên tai làm cho Mâu Thần An rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt tuôn ra không ngừng, rơi xuống bờ vai rộng lớn, trong nháy mắt ướt đẫm cả một mảng lớn da thịt.
Tiếng khóc nấc nghẹn ngào vang lên, truyền đến mọi ngóc ngách trong phòng. Đôi mắt phượng lạnh băng vô tình giờ không mang theo một tia lãnh ý nào, Lãnh Linh Dạ cúi xuống, kề sát vào tai cậu, khẽ nói:
“Lần sau sẽ không như thế.” Là cam đoan, cũng là hứa hẹn.
Kinh ngạc vì thiếu gia lại đi xin lỗi cậu, Mâu Thần An ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn y.
“Không tin?” Nhu hòa lau đi dòng nước mắt trên gương mặt cậu, Lãnh Linh Dạ hỏi ngược lại.
“Không có, không có. Chỉ là…” Chỉ là có điểm không xác định mà thôi. Nhưng câu nói kế tiếp, cậu không dám nói ra khỏi miệng, cho dù thiếu gia vừa mới cam đoan với cậu.
“Em sẽ tin, bởi vì…” Nhìn sâu vào đôi con ngươi đen láy, Lãnh Linh Dạ tiếp tục nói: “Tôi yêu em.”