Theo sự đưa tiễn vui vẻ của các đồng nghiệp, Mâu Thần An ôm một thùng giấy toàn vật dụng cá nhân bước vào thang máy, ấn xuống số tầng cao nhất.
Thường ngày cậu cũng có đến tầng nhưng chỉ là để chuyển tài liệu mà thôi, nghĩ đến sau này sẽ ở đây làm việc liền không khỏi thở dài. Có lẽ đối với người khác mà nói thì đây là công việc trong mơ, nhưng cậu thì không nghĩ vậy. Chỉ cần có thu nhập ổn định, dù có làm những việc bình thường đi nữa thì Mâu Thần An cũng thấy thỏa mãn rồi.
Bây giờ làm việc ở đây tức là trực tiếp làm việc với tổng tài, ngược lại khiến cậu lo lắng không yên. Hồi tưởng lại lời nói khi nãy của đồng nghiệp “Gần vua như gần cọp”, nỗi bất an càng tăng thêm. Mặc dù câu đó có hơi nói quá một chút, nhưng lại là sự thật. Ai biết nếu như cậu không chú ý phạm phải sai lầm gì đó, như thế khả năng rất lớn là lập tức bị sa thải.
Hôm nay cậu bước vào phòng tổng tài trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, nhưng có khi ngày mai lại bước ra khỏi L.S trong cái thở dài đồng tình của đồng nghiệp thì sao? Tư vị cay đắng này chỉ có người trong cuộc mới có thể thấu hiểu.
Nhưng thôi, đã tới đây rồi thì chỉ còn cách cố gắng làm việc. Nếu thật sự có bị sa thải, cậu sẽ đi tìm một chỗ khác là ổn thôi.
Hít sâu một hơi, dù đã cố tự nhủ với chính mình là phải bình tĩnh nhưng Mâu Thần An vẫn bất giác mang theo vẻ mặt của người chiến sỹ sắp bước ra sa trường mà rời khỏi thang máy.
“Xin chào, chị Lý.” Đi đến trước mặt bí thư của tổng tài, Mâu Thần An mỉm cười với nữ nhân đang cúi đầu chăm chú làm việc.
Nghe được âm thanh truyền đến từ phía trên, Lý Sơ Đồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới là Mâu Thần An thì liền mỉm cười đáp trả. Ở công ty, nàng tuy có chức vị cao nhưng lại rất bình dị gần gũi, cho nên tất cả mọi người đều yêu mến gọi nàng là chị Lý mà không phải là bí thư Lý.
“Cậu tới rồi à, Tiểu Mâu?” Cầm xấp tài liệu trên bàn bỏ vào ngăn tủ, nàng đứng lên dẫn Mâu Thần An đi vào văn phòng của tổng tài, chỉ vào một cái bàn nói: “Từ nay về sau cậu làm việc ở chỗ này, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi, từ nay về sau mọi người chính là đồng sự của nhau, phải chiếu cố cho nhau a.”
Đặt thùng giấy lên mặt bàn, nghe Lý Sơ Đồng nói chuyện khách khí như thế, Mâu Thần An không khỏi cảm thấy một tia thẹn thùng.
“Chị Lý, chị không cần nói vậy. Tôi… Tôi chính là một chút cũng không hiểu.” Tuy được điều đến đây làm trợ lý đặc biệt của tổng tài, nhưng thật ra một chút cậu cũng không hiểu gì về công việc này, nếu muốn nói chiếu cố thì cậu chính là người cần được chiếu cố nhất.
Nghe Mâu Thần An nói càng lúc càng nhỏ, Lý Sơ Đồng nhịn không được bật cười.
“Ha ha, cậu cũng không cần khách khí như thế, tại cậu vẫn còn thấy lạ mà thôi. Không hiểu gì cứ hỏi, đừng ngại.” Vỗ vỗ vai Mâu Thần An như để cổ vũ, Lý Sơ Đồng rời khỏi phòng. Mới đi được vài bước, chợt nghe phía sau có tiếng kêu to, nàng liền dừng lại.
“Chị Lý.” Thấy Lý Sơ Đồng xoay người nhìn cậu, Mâu Thần An chần chờ hỏi: “Chị… Chị từng gặp qua tổng tài chưa? Ý tôi là, ông ấy… thế nào?” Thấy nữ nhân sau khi nghe câu hỏi của mình thì trên mặt xuất hiện một tia phức tạp, Mâu Thần An lại càng thêm bất an.
Nghe rõ câu hỏi của Mâu Thần An, nụ cười trên khuôn mặt Lý Sơ Đồng dần thay đổi thành vẻ mặt trầm trọng. Nàng cũng chưa kịp được tổng tài mấy lần, nhưng nàng nguyện ý gặp càng ít càng tốt. Nhớ tới ánh mắt lạnh như băng của y, khuôn mặt đẹp như một pho tượng nhưng lại tỏa ra khí tức khiến người ta không rét mà run, ngay cả tiếng nói cũng lạnh lẽo không mang một chút tình cảm, nàng liền không nhịn được mà toàn thân run rẩy.
“Cậu… Không có việc gì thì tốt nhất cậu đừng đến gần ngài ấy.” Người như vậy bọn họ nhất định phải đề cao cảnh giác, nhất là với người thành thật như Mâu Thần An. Tuy y là người lãnh đạo trực tiếp ở đây, nhưng nếu có thể thì nên tránh tiếp xúc với y vẫn hơn.
“Ân, cám ơn chị, chị Lý.” Xem ra, muốn ở cùng một chỗ với tổng tài cũng không dễ dàng gì.
“Còn nữa, một hoặc hai ngày nữa tổng tài sẽ về.” Đến lúc đó trái tim của nàng chỉ sợ mỗi ngày đều ở trong tình trạng căng thẳng. Mà so ra, Mâu Thần An còn thảm hơn nàng. Dù sao cậu ta cũng phải ở cùng một văn phòng với tổng tài, còn nàng thì chỉ vào khi có việc cần báo cáo.
“Di?” Lời của Lý Sơ Đồng làm cho Mâu Thần An sững sờ, đây là ý gì?
“Tổng tài hiện không ở Hương Cảng.” Ngoại trừ mấy chủ quản cấp cao, không có mấy người biết chuyện tổng tài đang ở Mỹ. Nhưng bây giờ Mâu Thần An là trợ lý đặc biệt của tổng tài, nói cho cậu ta biết chắc là không sao.
Nhưng nói thật, nhìn đi nhìn lại đánh giá Mâu Thần An, nàng vẫn không hiểu một người từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ chất phác như thế, như thế nào mà tổng tài lại chọn cậu ta?
Ở cuộc họp cấp cao, khi nghe tổng tài nói sẽ thăng chức cho Mâu Thần An làm trợ lý đặc biệt của tổng tài, tất cả mọi người không khỏi cảm thấy sững sờ. Bọn họ thật không thể tưởng tượng được rằng sẽ được nghe từ miệng của tổng tài tên của một nhân viên bình thường, thậm chí đa số bọn họ còn không biết có một người như thế tồn tại nếu như tổng tài không nhắc tới.
Dù cho cảm thấy khiếp sợ vô cùng, nhưng lời tổng tài đã nói ra ai lại dám thắc mắc, chẳng lẽ không sợ bị ánh mắt lạnh băng của y làm cho đông cứng hay sao?
Từ sau cuộc họp đó, tất cả chủ quản cấp cao có thể nói là sau một ngày đều biết đến sự tồn tại của Mâu Thần An, rồi lại không khỏi hoài nghi liệu cậu ta có phải tai mắt là do tổng tài sắp đặt vào công ty để giám sát bọn họ hay không? Nhưng khi thấy gương mặt hiền hậu thật thà của cậu, tất cả đều lắc đều.
Một người như vậy, làm sao lại có được những ý nghĩ khôn khéo như tổng tài? Hoặc là, cậu ta vốn thâm tàng bất lộ, che dấu quá giỏi khiến tất cả mọi người đều bị lầm?
Có lẽ, nếu người khác có nghi vấn như vậy thì cũng không có gì kì quái, nhưng Lý Sơ Đồng lại trực tiếp phủ nhận suy đoán này. Nàng hiểu rõ Mâu Thần An là người như thế nào, nếu nói về tâm cơ thâm trầm thì nửa điểm cậu ta cũng không có. Có lẽ là tổng tài đã biết Mâu Thần An từ trước, nếu không thì không có cách nào giải thích bí ẩn này.
Nếu như hai người thật sự quen nhau, như vậy… Nghĩ đến khả năng này, Lý Sơ Đồng không khỏi thấy buồn cười với chính suy nghĩ kỳ lạ của nàng. Làm sao có thể chứ, Mâu Thần An tuyệt đối không có khả năng quen tổng tài, hai người là thuộc về hai thế giới khác nhau a.
Lắc lắc đầu như để vung đi những ảo tưởng không nên tồn tại, nàng lại lập tức tập trung vào công việc.
Còn lại một mình ở trong gian phòng rộng lớn, Mâu Thần An không khỏi hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh. Ở sau bàn làm việc của tổng tài là một cửa sổ lớn sát đất, đứng từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ cảnh vật bên dưới, nếu buổi tối ngắm sao thì cũng rất thuận tiện a.
Vì tưởng tượng đột ngột hiện ra này, Mâu Thần An cảm thấy buồn cười, cậu làm sao có thể ở đây đợi đến trời tối mà ngắm sao? Trừ phi là tăng ca thôi, nhưng lúc đó cũng sẽ bận tới bù đầu bù cổ, làm sao còn nhàn rỗi mà thưởng thức cảnh đêm?
Ngoại trừ có thể thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ, điều làm cho Mâu Thần An càng cảm thấy kinh ngạc hơn chính là ở trong góc phòng có có một gian bếp nhỏ, trong đó mọi dụng cụ đều mới tinh, chẳng lẽ tổng tài còn tự mình nấu ăn sao? Nghĩ đến khả năng đó, cậu lại tự cười nhạo chính mình. Nhưng cậu vốn không biết, căn phòng bếp này xây là vì cậu.
Trong lúc Mâu Thần An còn đang hào hứng thích nghi với hoàn cảnh mới thì ở nước Mỹ xa xôi, Lãnh Linh Dạ bắt đầu bước lên chuyến bay quay về Hương Cảng.
Thời gian bốn năm làm cho thân hình vốn cao dài lại càng thêm cao hơn nữa, với chiều cao cm hiện nay thì vóc dáng của y không hề khác biệt so với người Mỹ bản xứ, mái tóc dài hơi rối khi xưa nay được chải gọn gàng sau ót. Nhưng dù cho toàn thân y tỏa ra hàn băng thì vẫn không ngăn được ánh mắt ao ước lẫn hâm mộ của những người xung quanh. Đứng ở nơi phi trường đông đúc, khuôn mặt lạnh lùng đẹp như thiên thần hoàn toàn nổi bật.
Không đếm xỉa gì đến những ánh mắt nóng bỏng của mọi người, y làm xong thủ tục rồi lập tức bước vào khoang VIP. Chỗ ngồi của y là ở gần đầu máy bay, có thể tránh khỏi những tiếng người ồn ào đông đúc.
Sau khi được nữ tiếp viên dẫn đến chỗ ngồi, Lãnh Linh Dạ liền nhắm mặt lại.
Nhìn nam nhân đã chợp mắt, nữ tiếp viên không cam lòng mà bỏ đi. Nàng đã hướng đôi môi đỏ mọng kiều diềm về phía y, dự tính thi triển hết vốn liếng nhan sắc của bản thân để làm cho nam nhân chú ý, nhưng lại không nghĩ tới chuyện y lại giả bộ ngủ.
Nhìn trang phục toàn là hàng hiệu trên người nam nhân thì có biết được y là người có thân phận cao quý, cho dù chỉ có thể có tình một đêm với y thì nàng cũng nguyện ý, dù sao thì một nam nhân Đông Phương có mị lực như vậy cũng rất hiếm gặp.
Mặc dù trong lòng thấy đau khổ, nàng cũng không dám thổ lộ ra ngoài. Nàng không có quên thân phận của nàng lúc này chỉ là một tiếp viên hàng không mà thôi, những kẻ có tiền kia thế nào lại nhắm trúng nàng.
Nhìn nam nhân vẫn vô tình nhắm chặt đôi mắt thêm một lần nữa, nàng thở dài tiếc nuối rời khỏi khoang VIP. Nhưng đi được vài bước thì nàng lại ngoáy đầu nhìn về phía nam nhân kia một lần, hy vọng y thay đổi chú ý, cuối cùng chỉ là thất vọng vì phát hiện y vẫn giữ nguyên tư thế.
Đợi sau khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, Lãnh Linh Dạ mới mở mắt ra, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, có lẽ đến chiều mai sẽ về đến Hương Cảng.
Trong đôi mắt phượng hiện lên một tia tinh quang, đến lúc đó chỉ sợ Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc sẽ bận rộn lắm đây.
Bốn năm ở Mỹ, y không hề nhập học bất cứ trường nào, ngược lại chỉ ở bên ngoài chú tâm làm việc. Đã sớm lấy được bằng MBC rồi thì đi học cũng chỉ là thêu hoa trên gấm (ý nói làm chuyện dư thừa). Bởi vậy, nữ nhân bám theo y sang Mỹ kia căn bản không hề tìm thấy y. Bốn năm nay y bận rộn bấy nhiêu thì Diêu Quân Hạm lại thảnh thơi khoái hoạt bấy nhiêu.
Vì không gặp được Lãnh Linh Dạ, nàng cả ngày ra vào các quán bar cùng các câu lạc bộ cao cấp, phàm là những chốn ăn chơi nổi danh ở Mỹ thì đều có dấu chân nàng.
Với những tấm ảnh mà Lãnh Linh Dạ có được trong tay, có thể thấy nàng kết giao với rất nhiều nam nhân, trong đó có nhiều tấm ảnh nàng lộ ngực hở lưng công khai hôn môi nhiều người khác nhau.
Cũng chỉ vì Diêu Quân Hạm quá ngốc nên không biết những chuyện nàng làm trong bốn năm nay đều bị Lãnh Linh Dạ biết rõ, từ lúc nàng bắt đầu ra vào quán bar thì y đã mướn người chụp lại hết thảy.
Ảnh chụp công khai thế này, tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn, nhưng chưa chắn y sẽ công khai nó ra, bởi vì làm thế chẳng mang lại lợi ích gì cho y. Kể cả xí nghiệp Diêu thị mà y cũng không để vào mắt, sao lại vì một nữ nhân như Diêu Quân Hạm mà lãng phí tinh lực của L.S chứ.
Bất quá, có một chuyện trước mắt nhất định phải làm.
Đôi mắt phượng hiện lên một tia dục vọng… Thời gian bốn năm là quá đủ cho cậu ta rồi, tính cả chuyện bốn năm trước cậu ta tự tiện ly khai thì lần này phải trừng phạt gấp đôi.