Tỏa Ái

chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Con đây là có ý gì?” Cố gắng nén cơn giận xuống, hắn nhìn về phía đứa con đang bày ra bộ dáng thờ ơ hay chính xác hơn là lạnh lùng vô tình. Nó không nói gì nhưng lại đưa ra văn kiện muốn đoạt tuyệt quan hệ hôn tử rồi bảo hắn ký. Bộ nó nghĩ hắn dễ dàng ký vậy sao!?

Một khi đã ký tên, hắn sẽ mất đi những lợi ích thu về được từ cuộc hôn nhân của nó, như vậy tức là cũng mất đi cơ hội phát triển xí nghiệp. Thử hỏi, chuyện bất lợi với bản thân mình như thế, hắn làm sao có thể đáp ứng?

“Con có biết mình đang làm gì không?” Xiết chặt văn kiện trong tay, Nghê Mộ Ngọc phẫn nộ chất vấn. Tương lai nàng còn cần nó phụng dưỡng, hành động hiện tại của nó rõ ràng là phá hủy mọi kế hoạch của nàng mà.

Đối mặt với hai người lửa giận ngập trời, Lãnh Linh Dạ vẫn vô cùng bình tĩnh:

“Ký nó, ta sẽ từ bỏ quyền thừa kế xí nghiệp Lãnh thị. Ông muốn dựa vào việc hôn nhân của con cái để phát triển xí nghiệp thì đâu nhất thiết phải là ta, trên văn kiện đã nói rất rõ ràng ông ở bên ngoài có bao nhiêu đứa con rơi.”

Nói ra sự thật đó với vẻ mặt lãnh khốc, Lãnh Linh Dạ cũng không đếm xỉa gì đến chuyện Lãnh Diệu Huy vừa nghe y nói đã mặt mày tái nhợt, lập tức chuyển hướng sang nữ nhân bên cạnh:

“Tuy tổng tài của xí nghiệp Trương thị tương lai cũng sẽ không tạo nên tiền đồ gì to lớn, bất quá muốn chi trả cho khoản tiêu phí khổng lồ của bà thì vẫn là dư sức.”

Không chút khách khí, Lãnh Linh Dạ đem toàn bộ đời sống sinh hoạt cá nhân của Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc phơi bày ra tất cả, khiến cho sắc mặt của bọn họ cực kỳ khó coi.

Thật ra dù Lãnh Linh Dạ không nói, bọn họ cũng đã biết chuyện “ông ăn chả bà ăn nem” kia từ lâu rồi. Dù sao hôn nhân của bọn họ cũng là hình thức, trên thực tế không có tình cảm gì. Đối với những sinh hoạt cá nhân của đối phương, chỉ cần không bị đội chó săn phát hiện thì cả hai người đều một mắt nhắm một mắt mở xem như chấp nhận.

Hôm nay, người vạch trần mọi chuyện lại là con của họ, uy nghiêm của bậc làm cha làm mẹ giờ phút này không nghi ngờ gì nữa đã tan biến sạch, cho dù trước mắt Lãnh Linh Dạ bọn họ đã sớm không có uy nghiêm rồi, hay nói chính xác hơn là y chưa bao giờ đem cái uy nghiêm đó để vào mắt.

Thấy hai người họ vẫn ngồi yên không có ý định ký tên, âm thanh lạnh lẽo lại vang lên lần nữa:

“Ký tên.”

“Làm như vậy, đối với con có chỗ nào tốt?” Dù cho đang cực kỳ bối rối, Lãnh Diệu Huy vẫn cố gắng giữ tỉnh táo để đối mặt với tất cả chuyện này. Nếu như không có lý do chính đáng, hắn tin tưởng dựa theo tính cách của Lãnh Linh Dạ, nó tuyệt đối sẽ không làm tới bước này. Chỉ cần biết được lý do cụ thể, đến lúc đó hắn có quyết định cũng không muộn.

Nghe phụ thân chất vấn, Lãnh Linh Dạ hơi chau mày, trong mắt phượng hiện lên một tia trào phúng:

“Dĩ nhiên là tốt hơn ông.”

“Nếu như ta không ký tên, con sẽ đem những chuyện này công bố trước thiên hạ?” Liếc mắt nhìn văn kiện trên bàn, Lãnh Diệu Huy nói ra một câu mang đầy tính uy hiếp. Đừng quên, nó là con của hắn, phụ thân bị mất mặt thì đối với nó có lợi gì kia chứ? Cho dù hắn có ký tên đoạn tuyệt quan hệ cha-con, nó cũng vĩnh viễn không thể thay đổi dòng họ.

Nói cách khác, từ khi sinh ra thì trên người nó đã vĩnh viễn chảy dòng máu của bọn họ.

Lãnh Linh Dạ cũng không đến mức không nghe ra ý tứ trong câu nói của Lãnh Diệu Huy, chỉ là –

Khẽ nhếch khóe miệng, y lạnh nhạt nói:

“Ta không quan tâm.”

……

Nếu như nói yêu cầu đoạn tuyệt quan hệ hôn tử của Lãnh Linh Dạ đã làm cho Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc vô cùng khiếp sợ, thì lời nói lúc này của y lại càng không thể nghi ngờ chính là sấm sét giữa trời quang.

Nó một chút cũng không để ý rằng khi công khai chuyện này sẽ làm cho nó sau này cũng không tốt lành gì hay sao!? Nói cách khác, chính là nó từ đầu tới cuối chưa bao giờ quan tâm bọn họ.

Ý thức được điểm ấy, bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía người đối diện tưởng như quen thuộc mà lại vô cùng xa lạ. Đôi mắt phượng không có một tia cảm tình, chỉ có sự lạnh lùng như băng. Cứ tưởng đứa con này ít nói là do tính cách nó vốn dĩ như thế, không ngờ nó thật sự lại là một kẻ vô tình.

Cho dù trên thương trường bọn họ có oai phong đến đâu, trên phương diện tình thân gia đình lại yếu kém đến đáng thương.

Tuy nhiên, Nghê Mộ Ngọc không vì đứa con lãnh khốc vô tình mà cảm thấy thương tâm, nàng lúc này đã hiểu tương lai không cách nào dựa vào con mình được nữa, cứ thế đơn giản cầm bút ký xuống tên của mình.

Kinh ngạc nhìn thê tử lại dễ dàng ký tên như thế, Lãnh Diệu Huy trừng to mắt. Hắn cứ cho rằng thê tử luôn có lập trường kiên định, lại không nghĩ đến nàng rất nhanh vừa lâm trận đã vội vàng đào ngũ.

“Em!?”

Liếc mắt nhìn Lãnh Diệu Huy, Nghê Mộ Ngọc trào phúng nói:

“Chẳng lẽ anh không thấy, nó là quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta?” Nếu đã không cách nào khống chế đứa con này được nữa, chi bằng sớm buông tay tìm một chỗ dựa khác. Đúng như Lãnh Linh Dạ đã nói, tổng tài xí nghiệp Trương thị tuy vô dụng nhưng ít nhất cũng có thể chu cấp cho nàng một cuộc sống đầy đủ sung sướng.

Nàng không muốn chết theo Lãnh Diệu Huy, bởi vì nàng hiểu rõ một khi Lãnh Linh Dạ công khai với giới truyền thông chuyện nàng ngoại tình, nàng sẽ không còn mặt mũi nào trong giới xã giao thượng lưu nữa.

Cho dù bây giờ ký tên thì sẽ mất đi đứa con, nhưng rồi sao chứ? Với điều kiện của nàng, nàng vẫn có thể tự tìm được người lo cho cuộc sống sau này của nàng.

Không nói thêm gì nữa, Nghê Mộ Ngọc rời khỏi phòng.

Tức giận nhìn thân ảnh đã biến mất khỏi cửa ra vào, ánh mắt Lãnh Diệu Huy lại quay về với đứa con, hai người giằng co thật lâu, cuối cùng Lãnh Diệu Huy vẫn phải cầm bút ký tên vào văn kiện.

Ngay khi Lãnh Linh Dạ sắp chạm tay vào nắm đấm cửa, một giọng nói hằn học không cam lòng vang lên:

“Đừng tưởng rằng làm vậy là ngươi đã thắng.” Hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý định, dù có bại bởi tay ai đi nữa thì cũng không thể bại dưới tay con mình, nỗi nhục nhã hôm nay sau này hắn nhất định sẽ khiến cho Lãnh Linh Dạ trả giá.

Nghe câu nói đó của Lãnh Diệu Huy, trong mắt Lãnh Linh Dạ xẹt qua một tia khinh miệt.

Hắn cho là hắn còn cơ hội để phản kích sao? Đoạn tuyệt quan hệ chỉ là bước đầu tiên, nếu như bọn họ còn không biết điều, như vậy cũng đừng trách y tuyệt tình. Muốn vọng tưởng có thể đối phó y, y sẽ làm cho xí nghiệp Lãnh thị bị hủy hoại hoàn toàn.

Cầm văn kiện trên tay, nam nhân không hề lưu luyến rời khỏi căn phòng hoa lệ.

Sau khi Lãnh Linh Dạ rời đi không lâu, người đang ngủ say trên giường cũng tỉnh lại.

Thân thể khó chịu khiến Mâu Thần An khẽ nhíu mày, cố sức mở mắt ra, nhìn bốn phía xung quanh.

Bài trí lạ lẫm khiến cậu thấy hơi có chút sững sờ, nhưng hơi ấm quen thuộc còn lưu lại ở cạnh bên khiến tâm tình bối rối của cậu dần bình tĩnh lại.

Nơi này là Lãnh uyển sao? Nhưng mà, cảm giác không giống lắm…

Cố gắng kéo thân thể bủn rủn từ trên giường xuống, lập tức cảm nhận được một dòng chất lỏng nhờn nhờn ào ạt chảy ra từ giữa hai bắp đùi, không khỏi đỏ bừng cả mặt. Cậu kéo tấm ga giường quấn ngang thắt lưng, chậm chạp bước từng bước. Bất chợt, khóe mắt bắt gặp chiếc nhẫn trên bàn tay trái khiến cậu ngây ngẩn cả người.

Đây là…

Chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương có hình dáng rất đặc biệt đang yên vị trên ngón vô danh của cậu. Vuốt ve vô số viên kim cương bóng loáng đính bên ngoài, Mâu Thần An lâm vào trầm mặc.

Là Dạ đeo vào cho cậu sao? Lập tức, nội tâm vui sướng bị sự ưu sầu hiện rõ trong đôi mắt đen thay thế.

Hiện tại y đã trở lại, theo tình hình ngày hôm qua thì có thể thấy được y vẫn cường thế như xưa, nếu cậu dám tự tiện rời đi lần nữa, y nhất định sẽ rất tức giận a?

Nhưng mà… nghĩ đến chuyện ở Sai Kung còn có người nhà của cậu cùng vị hôn thê trên danh nghĩa của Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An không khỏi thở dài. Sự thật hiển hiện trước mắt khiến cậu không thể nào lạc quan lên được.

Muốn tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, Mâu Thần An lại phát hiện vô luận dùng lực thế nào cũng không thể làm nó mảy may nhúc nhích, bất đắc dĩ đành phải khoác ga giường tập tễnh tiến về phòng tắm, thầm nghĩ có hơi nước làm trơn thì có thể tháo nó xuống.

Nhưng cậu vốn không biết, chiếc nhẫn này nếu không có dấu vân tay của hai người thì vĩnh viễn không tháo ra được.

Ở trong bồn tắm nửa giờ, loay hoay với chiếc nhẫn mãi không xong, Mâu Thần An bỏ cuộc đi ra ngoài. Thấy chăn nệm trên giường mất trật tự, trong đầu liền hiện lên một cảnh tình cảm mãnh liệt ngày hôm qua khiến cậu đỏ bừng cả mặt, lập tức mang toàn bộ ga giường, chăn nệm lẫn quần áo bỏ vào máy giặt.

Mở tủ quần áo ra, thấy bên trong chỉ toàn áo choàng tắm, bất đắc dĩ cậu đành phải mặc quần áo của Lãnh Linh Dạ. Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơmi cùng quần tây bình thường, nhưng với chiều cao cm của cậu mà đi mặc quần áo của một người cao hơn cm thì đúng là quá chênh lệch, thành ra ống tay áo lẫn ống quần đều phủ ra ngoài tay chân của cậu.

Bận rộn xong cả buổi thì đã đến trưa, thấy Lãnh Linh Dạ chưa trở về, Mâu Thần An lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra bắt đầu nấu vài món Trung Quốc.

Đợi khi Lãnh Linh Dạ vừa mở cửa phòng, lập tức chứng kiến một thân ảnh đang bận rộn trong phòng bếp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio