Khác với vẻ khiếp sợ của Đỗ Tĩnh Nhu, Mâu Thần An lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Y thật hảo hảo dễ nhìn, so với bất kì ai cậu từng nhìn thấy đều đẹp hơn rất nhiều. Bị con người xuất sắc trước mắt với vẻ ngoài hấp dẫn thu hút toàn bộ chú ý, làm cậu nhất thời quên cả rơi nước mắt.
Vừa mới về đến nhà, chỉ thấy có hai người đứng ở cửa ra vào, Lãnh Linh Dạ chỉ khẽ liếc sơ qua quần áo trên người họ thì nhìn ra ngày họ đến từ nông thôn. Không có chút hứng thú nhìn hai người, y trực tiếp bước ngang qua họ đi vào trong phòng.
“Thiếu gia, cậu về rồi?” Vừa thấy Lãnh Linh Dạ, tổng quản lập tức cúi đầu chào, gương mặt nghiêm khắc cùng lạnh lùng biến mất, thay vào đó là gương mặt đầy vui vẻ, ân cần nói: “Thiếu gia, cậu đói bụng chưa, tôi lập tức bảo hạ nhân chuẩn bị điểm tâm cho cậu.”
Nhẹ gật đầu xem như đáp lời, vẻ lạnh băng trên mặt không chút thay đổi.
Thấy Lãnh Linh Dạ gật đầu, hắn lập tức phân phó hạ nhân đến phòng bếp bảo đầu bếp chuẩn bị điểm tâm.
Lướt qua tổng quản, Lãnh Linh Dạ tiếp tục hướng đến cầu thang, giây tiếp theo quần áo lại bị người ta kéo lại. Thấy một cánh tay đen sẫm, y nhìn tiếp về phía chủ nhân cánh tay.
Cầm cái hộp được đóng gói tinh xảo trong tay, Mâu Thần An run run nói:
“Anh… anh làm rơi đồ.” Đưa cái gì đó trong tay tới trước mặt y, chứng minh cậu không nói dối.
Khóe mắt nhìn thoáng qua thấy tay của mình là đang bắt lấy góc áo của đối phương, cánh tay đen sẫm đối lập với quần áo màu tuyết trắng thật sự khó coi vô cùng. Cậu vội giấu tay ra sau lưng, trên mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói:
“A, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý. Tôi chỉ là…” Đưa thứ trong tay ra, Mâu Thần An vội nói: “Đây… Đồ của anh.”
Không thèm liếc cái hộp lấy một cái, Lãnh Linh Dạ lạnh lùng nhìn bao quát toàn thân người trước mặt. Từ nhỏ đã học tập các loại võ thuật làm cho Lãnh Linh Dạ tất nhiên cao lớn hơn người khác, dù hắn với Mâu Thần An cùng tuổi, hai người lại cách biệt nhau rất xa.
Khuôn mặt ngăm đen ửng hồng một mảng lớn, trên mặt còn lưu lại vệt nước cho người ta thấy cậu rõ ràng vừa mới khóc, hai mắt dù nhìn có vẻ lúng túng nhưng vẫn mang một tia hi vọng.
Kinh ngạc nhìn hành động của con, Đỗ Tĩnh Nhu chăm chú đứng bên cạnh cậu, rất sợ người nam hài trước mắt này lại giống như nam nhân trung niên kia ra tay đẩy ngã đứa con. Cho dù y chỉ là một tiểu hài tử, lại làm cho nàng có cảm giác uy hiếp hơn bất cứ ai.
Khác với vẻ khẩn trương của Đỗ Tĩnh Nhu, nam nhân trung niên lại có vẻ mặt đầy phẫn nộ. Do còn ngại Lãnh Linh Dạ ở đây, hắn không thể kéo Mâu Thần An ra, chỉ có thể đứng ở một bên hung ác trừng mắt về phía cậu.
Không cảm nhận được không khí xung quanh mình biến đổi, Mâu Thần An chỉ thấy người trước mắt một chút cũng không có động tĩnh, tay giơ lên cao đã có chút mỏi nhừ. Liếm liếm môi để làm giảm bớt phần nào khẩn trương trong lòng, cậu rụt rè hỏi:
“Anh… anh còn cần nó không? Nếu… nếu không cần… có thể hay không… cho tôi?”
Vừa nghe lời con nói ra, Đỗ Tĩnh Nhu kinh ngạc há to miệng, nàng không thể tin được Mâu Thần An lại đi mở miệng khỏi xin người khác cái gì đó. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ hướng bọn họ xin bất luận cái gì, vì cái gì hôm nay lại thế? Nhìn thoáng qua vẻ khinh thường cùng khinh bỉ trong mắt nam nhân trung niên, nàng chỉ có thể nuốt cay đắng vào trong bụng.
“Tiểu An, chúng ta không cần đi xin người khác, đúng không?”
Chần chờ nhìn mẫu thân, Mâu Thần An cúi đầu, nói thật nhỏ:
“Nhưng mà, mấy ngày nữa là sinh nhật Tiểu Mỹ, nó đã lâu không có nhận được quà sinh nhật. Nếu đem cái này tặng cho nó, nó nhất định sẽ rất vui.” Nghĩ đến nụ cười trên mặt muội muội, giọng Mâu Thần An càng thêm trầm xuống.
Nghe đứa con giải thích làm Đỗ Tĩnh Nhu đỏ hoe cả mắt, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu.
Người từ đầu tới cuối cũng không nói qua một câu, lúc này bỗng đột ngột mở miệng, mà nội dung lời nói lại càng làm cho người ta không thể tưởng tượng được.
“Tiểu Mỹ là ai?”
Âm thanh lạnh như băng ở bên cạnh vang lên làm cho Mâu Thần An sửng sốt, phát hiện âm thanh là xuất phát từ miệng người trước mắt, cậu cũng chỉ có thể ngơ ngác giải thích:
“Là em gái của tôi.” Y… Có phải hay không quyết định đem vật này cho cậu? Nghĩ đến khả năng này, Mâu Thần An càng thêm kỳ vọng nhìn về phía Lãnh Linh Dạ.
Nhận được đáp án mình muốn, Lãnh Linh Dạ quay đầu nhìn về phía tổng quản:
“Bọn họ là ai?” Ý tứ chính là hỏi, bọn họ tới đây làm gì.
“Thiếu gia, bọn họ đến đây để xin làm người hầu.” Dù không rõ vì sao Lãnh Linh Dạ lại hỏi như vậy, tổng quản vẫn nghiêm túc trả lời. Từ đó có thể thấy được, y đối với Lãnh gia có địa vị thế nào.
Nghe lời nam nhân trung niên nói xong, Mâu Thần An vội nói:
“Tôi… Tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, thật đó, xin anh để cho tôi lưu lại đi.” Cậu cảm thấy nên thỉnh cầu người trước mắt này cho cậu lưu lại, người nam nhân kia gọi y là thiếu gia, nếu như y đáp ứng thì hắn chắc cũng sẽ đáp ứng chứ?
Lời nói của Mâu Thần An làm cho trong đôi mắt lạnh như băng của Lãnh Linh Dạ hiện lên một tia hào quang, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta tưởng lầm là ảo giác.
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
Nội dung câu hỏi làm cho Mâu Thần An hơi bất an nhìn về phía y, không dám mở miệng trả lời. Lần trước nói tuổi của mình xong, người nam nhân kia đã không nhận cậu. Nếu lần này cậu nói ra, y có phải hay không… cũng sẽ không nhận cậu?
Nhìn chằm chằm Lãnh Linh Dạ hồi lâu, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể khẽ lẩm bẩm:
“Tôi… Tôi tuổi.” Giây tiếp theo, cậu vội vã bổ sung: “Nhưng tôi sẽ rất nỗ lực làm việc, thật đó, tôi sẽ làm tốt mà. Anh, anh để cho tôi lưu lại đi, được không?”
Nguyên lại cậu ta cùng tuổi với mình, tỉ mỉ đánh giá người trước mắt, Lãnh Linh Dạ khẽ nhíu mày.
Thấy Lãnh Linh Dạ không có phản ứng, Mâu Thần An cúi đầu, nghĩ thầm y nhất định là sẽ không nhận mình. Chẳng lẽ vì cậu còn nhỏ quá nên không thể lưu lại sao? Nước mắt lại lần nữa xông lên hốc mắt, đem thứ trong tay đặt vào tay Lãnh Linh Dạ, cậu xoay người đi đến cạnh mẫu thân nói:
“Mẹ, chúng ta đi thôi.” Đè nén âm thanh nghẹn ngào xuống họng, cậu rất sợ một giây nữa mình sẽ khóc lên, Mâu Thần An chăm chú nắm chặt góc áo mẫu thân.
“Ân, đi thôi.” An ủi sờ lên đỉnh đầu con, Đỗ Tĩnh Nhu không liếc nhìn về phía bọn họ, nắm tay con hướng ra cửa.
Không ngờ, sau lưng lại truyền đến âm thanh lạnh như băng:
“Ta chưa nói các người có thể đi.”
Đi đến trước mặt hai người, trong lúc Đỗ Tĩnh Nhu còn đang kinh ngạc, y nâng cằm Mâu Thần An lên. Thoáng nhìn thấy nước mắt trong mắt cậu, trong nội tâm y hiện lên một tia cảm giác khác thường, lại lập tức buông cậu ra.
“Lý tổng quản, đi đem hợp đồng ra đây.”
Chỉ một câu, làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía y.