Phó Ngọc Thanh bất lực nhìn cậu: “Cậu đấy, nghĩ cái gì vậy? Ta muốn đi tác hợp cô ấy với ông chủ Mạnh.”
Đỗ Hâm kinh ngạc không nói nên lời, miệng như bị tắc quả trứng gà, mãi mới ngậm lại được, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, tôi nghĩ cậu nên từ bỏ đi thì hơn đấy! Có phải bọn họ mới quen nhau hôm nay đâu, nếu thành được thì đã sớm thành rồi, còn cần chờ cậu tác hợp nữa chắc?” xong nhịn không được hắt cho anh một gáo nước lạnh: “thiếu gia ạ, cậu là người hiện đại, cậu yêu đương, kết bạn đều dễ, dễ như trở bàn tay vậy. Nhưng để mai mối thì cần nhiều kỹ năng lắm, cậu nên tỉnh mộng đi, không cẩn thận đến cả ông chủ Mạnh cũng quay lưng lại với cậu đấy.”
Phó Ngọc Thanh hoàn toàn không ngờ sẽ bị cậu chàng cho ăn giáo huấn, vừa buồn cười vừa bực, anh nói chắc như đinh đóng cột: “Ta sẽ làm thành cho cậu xem!”
Song trong lòng vẫn nghĩ, trước tiên mình đi xem ý tứ cô Lạc thế nào đã, nếu không thành thì cũng không khiên cưỡng, chẳng lẽ Thượng Hải này lớn như vậy mà lại không có một cô gái nào có thể lọt được mắt xanh của Mạnh Thanh hay sao?
Anh ra ngoài cả ngày, giờ đã mệt lử rồi, Đỗ Hâm đun nước nóng cho anh tắm rửa qua rồi đi ngủ, dặn Đỗ Hâm ngày mai gọi mình dậy. Đỗ Hâm bĩu môi: “Thiếu gia, ngày mai ông chủ Mạnh mà đến tìm cậu thì tôi sẽ nói thật đấy, cậu đi đâu muốn làm gì, tôi sẽ không nói dối đâu.”
Phó Ngọc Thanh bị cậu chọc cười: “Đừng lo, ông chủ Mạnh không phải người như vậy đâu, nếu chỉ vì một cô gái mà trở mặt với ta thì đó đã chẳng phải Mạnh Thanh rồi.”
Đỗ Hâm chẳng tin lắm, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, cậu hỏi: “Thiếu gia, cậu xem có phải ông chủ Mạnh cũng hơi thích cô Lạc không, thế nên khi nghe cô ấy bảo muốn làm bạn với cậu thì mới nổi giận như thế?”
Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, thấy hình như cũng có lý, bèn bảo: “Ngày mai ta đi nghe thử ý tứ cô ấy thế nào.”
Đỗ Hâm thấy anh nhắm mắt lại mới nhẹ nhàng thở ra, tắt đèn cho anh rồi khẽ khàng đi xuống lầu, cũng lên giường nằm mơ về Chu Công[].
.
Phó Ngọc Thanh vốn đã suy tính kỹ càng rồi, nào ngờ ngày hôm sau lại không có lấy một lúc nào rảnh, ngay sáng sớm đã bị Phó Ngọc Hoa dựng dậy. Độ này Phó Ngọc Hoa đang tất bật chuẩn bị mở công ty, ở kho hàng tạm thời có chút trục trặc, anh nhất thời không kham hết được nên đành gọi Phó Ngọc Thanh tới xem.
Vừa sáng bảnh mắt, Phó Ngọc Thanh đã chạy đến xem kho hàng bị mất trộm, giám sát quản kho kiểm kê lại, sau đó lại đến đồn cảnh sát nhờ người đến kiểm tra tường trình, trước trước sau sau bận bịu cả buổi sáng, đưa danh sách đã kiểm kê cho Phó Ngọc Hoa, ngốn gần nguyên ngày.
Mãi sau mới rảnh, anh bảo tài xế đưa đến Vinh Sinh thì tài xế lại hơi ngần ngừ: “Tam thiếu gia, lão gia không cho đánh bạc.”
Phó Ngọc Thanh oải đến độ không cười nổi nữa, chỉ nói: “Nếu ta đi đánh bạc thật thì còn đi xe nhà à? Ta đi tìm Lạc Hồng Hoa, có chuyện nghiêm túc cần hỏi cô ấy.”
Tài xế đành phải đánh xe ra ngoài.
Dòng người trong sòng bạc Vinh Sinh chen lấn xô đẩy nhau, ồn ào đến lạ, anh đứng nhìn tính toán sơ sơ một lúc, không biết chỗ này bọn họ thu được bao nhiêu, dù chỉ lãi một nửa thôi cũng đã là một khoản đáng kể rồi. Đương cảm khái thì bắt gặp Lạc Hồng Hoa. Nàng mặc một bộ sườn xám lụa màu tím oải hương, phô ra cánh tay mảnh dẻ trắng như tuyết, mười ngón tay ôm lấy chiếc chén sứ đế hoa hồng trắng trước ngực, hờ hững đổ xúc sắc, đôi mắt đong đầy nét cười đảo qua bốn phía, cuối cùng lúc dừng lại trên người anh thì đáy mắt sáng ngời lên, khẽ gật đầu với anh rồi dặn người bên cạnh đôi câu. Người kia bèn gật đầu rồi đi về phía anh, nói: “Chị Hồng Hoa mời ngài vào trong ngồi, chị ấy sẽ ra ngay.”
Phó Ngọc Thanh đi theo người này vào bên trong chờ, có người vào đưa trà và bánh ngọt, anh bận bịu cả một buổi sáng nên cũng mừng vì mãi mới có lúc nhàn, bèn nhấp một ngụm trà, nhưng còn chưa nuốt xuống thì Lạc Hồng Hoa đã vào, nói: “Tam gia đã bảo sẽ tới,” liếc mắt nhìn anh một cái, nàng khẽ nhíu mày, “sao tam gia lại mệt đến mức này? Sắc mặt kém quá, uống một ít canh sâm đi đã.” Nói rồi gọi người bên ngoài dọn canh lên.
Phó Ngọc Thanh cười: “Tôi không phải tới chơi, là vừa lúc có chuyện muốn làm, xong việc đi ngang qua đây nên vào ngó thử coi. Dè đâu vừa liếc cái đã thấy ngay cô Lạc.”
Lạc Hồng Hoa cong môi cười, hai tay bưng ấm canh sâm người mang vào đưa cho anh, “Tam gia, ngài có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Phó Ngọc Thanh ngượng ngùng mỉm cười: “Quả nhiên không lừa được cô Lạc. Không phải vì gì khác, chính là vì chuyện của ông chủ Mạnh.” Anh thoáng dừng lại, thấy Lạc Hồng Hoa nhướng mày hiếu kỳ nhìn mình mới nói tiếp: “Chuyện lần này may mà có anh ta vất vả giải quyết thay tôi. Lần hôm qua không tính, thực ra tôi còn muốn mời anh ta một bữa nữa với tặng anh ta một món quà cơ. Chỉ là anh ta thế nào cô cũng biết rồi đấy, tôi nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không biết phải tặng cái gì mới vừa ý anh ta nữa. Vừa lúc đi ngang qua đây nên ghé vào thử, nếu gặp cô thì có thể hỏi luôn.”
Lạc Hồng Hoa cụp mắt, nén cười: “Tam gia quá coi trọng tôi rồi, có nhiều người quen ông chủ Mạnh mà? Sao lại cố tình tìm đến tôi?”