Tỏa Hồn

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Cho thuê con rối hình người Sở Khinh Tửu, năm vạn lượng bạc một ngày.

Trong vòng một ngày, muốn làm gì với "Sở Khinh Tửu" đều được.

Bao người vừa lòng!!

*

Chỉ trong một đêm, tờ cáo thị này đã tràn ngập khắp Bất Chu thành.

Sở Khinh Tửu là ai? Vấn đề này đến cả đứa trẻ 3 tuổi còn biết. Bởi vì người này chính là thiếu chủ của Sở gia - một trong Bát đại gia tộc. Trong truyền thuyết là một nhân vật thiên hạ vô song. Bất kể là tướng mạo, nhân phẩm, khí chất, học thức hay là công pháp đều là người đứng nhất nhì trong lớp trẻ của thiên hạ. Có lời đồn, rất nhiều thiếu nữ gặp hắn rồi đều không muốn gả cho ai khác nữa, trong lòng tâm tâm niệm niệm mãi chỉ có Sở lang.

Nếu có người dám dán cáo thị như này thì dân chúng tuyệt nhiên sẽ không ngồi nhìn, cho dù là kẻ thật sự muốn thuê hay người xem náo nhiệt đều lũ lượt kéo nhau đến địa điểm ghi trên cáo thị.

Trường Thiện Trang.

Trường Thiện trang nắm ở phía tây của Bất Chu thành, nghe nói đây ban đầu là trạch viện của một thương gia nhưng sau này gia tộc xuống dốc, nên nơi này bị bỏ hoang. Lâu sau cũng không có ai dọn vào đấy ở, nhưng không ngờ bây giờ lại có người dùng đến. Mọi người kinh ngạc không thôi, số người hiếu kỳ cũng càng ngày càng nhiều. Mới mấy ngày mà trong ngoài Trường Thiện trang đã tụ tập đầy người, thậm chí trong đó cũng không ít người dùng phù chú vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến, chỉ vì muốn hóng chuyện hiếm gặp khó tin này.

Rốt cuộc thì con rối này như thế nào? Có xứng đáng với giá tiền hay không?

Lại là kẻ nào bày ra trò này?

Bên trong đại sảnh Trường Thiện trang, người có tiền có thân phận đều đã yên vị lên hàng đầu, mọi người đều chiếu theo quy củ mà ngồi xuống, nhiều người cũng đã bắt đầu thì thầm rỉ tai nhau. Duy chỉ có một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh trông có vẻ cũ kỹ vẫn đứng yên lặng một mình trong góc, dường như chẳng liên quan gì đến đám người náo nhiệt bên kia.

Trong Trường Thiện Trang có một số tên sai vặt được mời đến để chiêu đãi khách khứa, nhưng khi hỏi chủ nhân nơi này là ai, con rối kia đang ở đâu thì họ đều không biết, chỉ biết chủ tử ở đây là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.

Mọi người đợi ở đại sảnh một lúc lâu, đợi đến chỗ ngồi đều chật ních, mọi người nói chuyện với nhau cũng kha khá và bắt đầu mất kiên nhẫn thì một tên sai vặt bước ra bảo chủ tử của họ đã đến.

Không lâu, quả nhiên một nữ tử đã bước vào.

Vị nử tử ấy xuất hiện sau tấm rèm. Mọi người quan sát thấy bóng dáng mơ hồ của nàng hiện lên sau tấm rèm dày. Sau đấy mới nhìn thấy một bàn tay vén màn lên, nàng chậm rãi từ trong bước ra.

Tên sai vặt kia nói quả không sai, đây đúng là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp. Nhưng chỉ dùng mấy chữ đó hình dung thì còn quá mức đơn giản đi. Nử tử ấy khoác trên người bộ y phục đỏ, mái tóc đen tuyền được buộc bằng dải lụa đỏ. Bộ dạng thanh khiết, ưu nhã hơn rất nhiều so với nử tử bình thường, nhưng lại có phần yêu mị mà nhiều cô gái khác không có. Đuôi mắt nàng cong lên một độ cong nhẹ nhàng, bên trong hàm chứa ý cười khiến người khác đã nhìn thì khó mà rời mắt.

Nàng vô thanh vô thức xuất hiện như thế lại khiến tất cả mọi người im lặng, nín thở. Chỉ có điều, một nữ tử ngoại hình tuyệt thế như vậy bọn họ lại chưa từng nghe đến.

Nữ tử nhìn một lượt người trong đại sảnh, khóe môi cong lên một nụ cười: "Không ngờ người đến còn nhiều hơn so với tưởng tượng của ta." Ngồi trong sảnh có nam có nữ, cũng không biết bọn họ đến đây thuê Sở Khinh Tửu vì mục đích gì.

Mọi người đều đã đợi rất lâu, bây giờ gặp được vị chủ nhân này, không đợi được nữa bắt đầu hỏi: "Không biết cô nương là người phương nào? Con rối mà cô nói đâu?"

"Tên ta là Tô Tiện." Nữ tử cười nhẹ một tiếng, nhìn về hướng người vừa mở miệng. "Xem ra các vị đều đợi sốt ruột rồi, mọi người đối với tên Sở Khinh Tửu này hẳn là mười phần hứng thú nhỉ."

"Đã định thuê về làm gì chưa?" Tô Tiện hiếu kỳ nhìn người đó, cười nói: "Ngâm phong thưởng nguyệt, cùng độ đêm dài?"

Mở lời khi nãy là một cô nương hơn 10 tuổi, là cháu gái của môn chủ Bắc môn Lục Hoa Dương trong tu chân giới - Lục Sương. Từ nhỏ đã được yêu thương nuông chiều như báu vật, chẳng thèm quan tâm đến ánh nhìn của người khác chỉ đón lấy ánh mắt của Tô Tiện: "Chỉ cần có thể ở cùng Sở lang một đêm, làm gì mà chẳng được."

Tô Tiện nghe xong bật cười, còn chưa nói gì, mọi người đã nóng ruột thúc giục. Tô Tiện nhướng mày, quay đầu về hướng bức màn phía sau: "Tiểu Sở, ra đây."

Tiếng gọi của nàng nhẹ nhàng, ôn nhu, cảm giác y như gọi tình lang vậy. Theo tiếng gọi ấy, một bóng người từ sau tấm rèm bước ra. Người đó bước đi rất chậm, bước chân cứng nhắc, mới chỉ đi được một đoạn ngắn mà tốn không ít thời gian. Chỉ là, hắn vừa bước ra, mọi người đồng loạt yên lặng, thậm chí vài người không nhịn được đứng lên.

Người nọ có một gương mặt đẹp hoàn hảo, không phân biệt giới tính, không phân biệt bất kỳ giới hạn nào, chỉ đơn thuần là rất đẹp. Đẹp đến mức không khỏi khơi dậy ở người ta khát vọng muốn chiếm hữu. Đó là gương mặt của thiếu gia nhà họ Sở - Sở Khinh Tửu. Phong hoa tuyệt đại, không gì sánh bằng.

Nhưng đối với mọi người ở đây, chỉ dựa vào điểm này phải bỏ qua số tiền đó thì vẫn có hơi quá đáng.

"Tạo ra một khuôn mặt giống y chang Sở Khinh Tửu này thì có gì khó, con rối này của cô xứng thế nào được với giá tiền kia?" Người nói là một vị nữ tu sĩ của Huyền Dương phái. Mọi người đều đứng hết dậy, chỉ có nàng ta vẫn ngồi đó, thái độ rất không hòa nhã hỏi Tô Tiện.

Tô Tiện sớm đã biết sẽ có người hỏi chuyện này. Con rối Tiểu Sở đã đứng ngay ngắn bên cạnh nàng, rũ mắt im lặng không nói gì, giống y như con rối không có lệnh thì tuyệt đối không gây ra động tĩnh gì khác. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay con rối, trả lời: "Các người có thể tạo ra một gương mặt dịch dung giống Sở Khinh Tửu như đúc nhưng có thể tạo ra một con người giống như hắn không?"

Nữ tu sĩ nọ hơi ngẩn ra: "Có ý gì?"

"Mọi người đã đến rồi, nếu không làm cho rõ mọi chuyện thì thật không biết ăn nói thế nào." Tô Tiện buông bàn tay đang nắm con rối ra, móc ra một tấm bùa màu vàng, nhướng mày cười bảo: "Để mọi người xem là rõ rồi, đây không là con rối bình thường mà là một con rối giống y chang Sở Khinh Tửu."

Nàng nói xong liền dán lá bùa lên lưng con rối, lá bùa vừa tiếp xúc với con rối lập tức hóa thành một đạo kim quang tiến vào cơ thể của con rối. Ngay thời khắc đó, con rối vốn vẫn đang rủ mắt dần dần mở to, đôi mắt vốn không có tiêu cực và thần thái gì bây giờ trở nên rất sống động. Hắn chớp chớp mắt, hiếu kỳ xen lẫn hoài nghi nhìn xung quanh một lượt. Tô Tiện chỉ vị nữ tu sĩ vừa nói khi nãy, rồi nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Vị cô nương đó vì ngươi không ngại lặn lội đường xa đến đây, ngươi mau tới đó tâm sự với nàng ấy đi."

Con rối nhìn theo hướng tay chỉ của Tô Tiện, bắt gặp ánh mắt của nữ tu sĩ ấy đang nhìn mình, hắn nhàn nhạt nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu với nàng ta: "Cô nương."

Nữ tu sĩ ngồi ở đó đón nhận ánh mắt của hắn, thần sắc có chút không tự nhiên cho lắm. Nàng ta cứng hết cả người, một hồi lâu sau mới động đậy, ho khẽ một tiếng: "Ta tên Bạch Hạnh."

"Bạch Hạnh cô nương, thứ cho Khinh Tửu chậm trễ." Con rối nọ lúc vừa xuất hiện trông cứng đờ cứ như con rối bị giật dây thật, nhưng lúc này lại chẳng khác gì người thường. Hắn nâng mi cười với Bạch Hạnh, đi đến bên cạnh nàng ta, duỗi tay ra: "Cô nương vượt ngàn dặm đến đây, không biết có thể để Khinh Tửu dẫn cô nương đi dạo?"

Bạch Hạnh sững sờ một hồi, gương mặt lúc ban đầu giờ có chút ửng đỏ lên, nàng ta nhẹ giọng đáp: "Được." Nói rồi định nắm lấy bàn tay đang vươn ra của con rối nhưng chưa kịp chạm đến đã thấy Tô Tiện xuất hiện trước mặt nàng ta, cười như không cười chặn giữa hai người: "Còn đụng vào là phải trả tiền đó."

Bạch Hạnh chuyển sang Tô Tiện, ánh mắt lại rơi trên người con rối nhu hòa phía sau, nghiến răng nói: "Chẳng qua chỉ là 5 vạn lượng bạc thôi mà, ta trả là được chứ gì."

"Khoan đã." Đương lúc Bạch Hạnh định lấy tiền thì Lục Sương ban nãy đã bước ra, khoanh tay đi đến trước mặt hai người, cười lạnh: "Người này biết bao nhiêu người muốn có, 5 vạn lượng của ngươi đã tính thuê đi rồi à?"

Lục Sương nói rồi quay sang Tô Tiện: "Ta ra giá 100 lượng, mua lại con rối này của ngươi."

Tô Tiện nhìn Lục Sương, ý cười trong mắt không hề giảm nhưng nàng chưa nói gì bên cạnh đã có người đứng ra: "300 vạn lượng."

Những người ở đây bối phận đều không nhỏ, chỉ tích tắc lại có người nâng giá. Vốn dĩ chỉ là cho thuê thôi mà bây giờ thành sàn đấu giá luôn rồi. Tô Tiện vui vẻ xem một màn này, con rối phía sau không biết từ lúc nào đã moi ra một cây quạt, nhẹ nhàng lắc đầu khuyên bảo: "Chư vị không cần vì Khinh Tửu mà tổn thương hòa khí lẫn nhau, có gì..."

"Ngươi im đi!" Tô Tiện quay đầu liếc hắn một cái, con rối nọ lập tức câm miệng, khôi phục trạng thái ban đầu.

Tô Tiện buồn cười nhìn hắn, thầm nghĩ con rối này quá linh cũng không tốt, dễ mất khống chế.

Nàng lại nhìn đám cười náo loạn lên vì con rối này, cảm thấy tên Sở Khinh Tửu này đúng thật là họa thủy, chỉ sợ trong thiên hạ chẳng được mấy tên như hắn.

Đột nhiên trong lúc những người khác đang huyên náo không ngừng, một tiếng cười lọt vào tai Tô Tiện.

Tiếng cười phát ra từ một nam tử trẻ tuổi vẫn luôn đứng trong một góc đại sảnh, hắn ăn mặc xộc xệch, hoàn toàn khác biệt với đám người có tiền có thế kia. Tô Tiện không biết hắn rốt cuộc là kẻ nào nhưng có cảm giác hắn đến không phải vì thuê con rối.

"Ngươi cười cái gì?" Tô Tiện mở miệng hỏi.

Mọi người nghe thấy lời Tô Tiện nhất thời yên tĩnh lại. Mọi người trong sảnh đường nhìn theo nàng về hướng nam tử ăn mặc xốc xếch kia.

Ý cười trên mặt hắn giảm dần, bộ dạng thanh tú, xem ra là người khiến người khác rất có thiện cảm. Hắn thấy mọi người đều nhìn mình thì có chút vô tội lắc đầu: "Ta chỉ là cảm thấy con rối này của ngươi rất thú vị."

"Hả?!" Lòng Tô Tiện khẽ động, lại hỏi: "Thú vị thế nào?"

Nam tử nhìn con rối sau lưng Tô Tiện, có vẻ suy tư nói: "Trên người hắn có một tầng tiên khí."

Tô Tiện híp mắt, rồi chợt nở nụ cười: "Ngươi là người phương nào?"

Nam tử cười theo nàng, nụ cười rất thuần lương và vô hại: "Bên ngoài mưa gió khá lớn, ta đi ngang qua đây, chỉ tiện nhờ trách mưa mà thôi."

"Phải vậy không?" Tô Tiện tùy tiện đáp lại, còn đang muốn hỏi tiếp thì một tên sai vặt bên ngoài chạy vào, giọng điệu gấp gáp nói: "Cô nương, không hay rồi... Vị... Sở công tử thật sự đến rồi!"

Nhất thời, cả sảnh đường chấn kinh.

- Hết chương 1 -

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio