Tọa Khán Vân Khởi Thì

chương 31-40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

–oo–

"Công tử, hôm qua lúc người không trở về thì tiểu nhân liền đi báo với Vũ Duệ Vương gia. Vương gia nghe xong lập tức phái người đi tìm, sau đó lại nghe binh lính bẩm lại ở Nguyệt Ca có tuyết lở khiến tiểu nhân sợ hãi khóc òa lên, lo lắng công tử gặp chuyện chẳng lành. Vương gia với mấy người Lam tướng quân ai nấy biến sắc, phái người tìm hiểu mới hay tuyết lở đã ngừng lại. Vương gia mặc cho Lam tướng quân khuyên giải thế nào cũng cả đêm vào núi tìm công tử. Tiểu nhân cũng muốn đi nhưng cả Vương gia lẫn Lam tướng quân đều không đồng ý, bảo cái gì mà tiểu nhân không biết võ công, có đi cũng không giúp được gì, chi bằng cứ ở lại dưới chân núi mà chờ..."

Ta bưng chén trà hồi lâu vẫn không cử động. Những lời Trà Chúc nói sau đó ta hoàn toàn chẳng nghe rõ. Vũ Duệ Vương gia suốt đêm lên núi tìm ta mà sao hắn chẳng nói gì cả. Ta vốn cứ tưởng hắn phải sau khi hừng đông thì mới bắt đầu tìm kiếm, vậy mà không phải. Nhưng vì sao hắn lại làm vậy? Ta chợt cảm thấy khóe mắt của mình cay cay, có lẽ do hơi nóng từ chén trà xông lên rồi, nhất định là thế. Có điều tận trong đáy lòng ta cảm kích đến chẳng nói nên lời. Bất luận hắn vì lý do gì làm thế thì ta cũng đã thiếu hắn một phần ân tình.

"Công tử làm sao vậy?" – Trà Chúc hỏi.

"Không có gì. Trà Chúc, giúp ta dọn chén trà xuống, ta muốn đứng dậy." – ta giao chén trà cho Trà Chúc rồi chuẩn bị đứng lên.

"Công tử, chăn ấm như thế, người đừng xuống giường. Ngoài trời tuyết rơi lạnh lắm."

Ta cười búng nhẹ vào trán Trà Chúc – "Ngươi cho ta có bệnh nan y trong người sao? Ngươi xem, ta đã bị chiều cho hư rồi. Ban đầu bất quá là ở trong núi quá lâu nên sinh lạnh thôi. Bây giờ đã ngủ nhiều như thế rồi, ta không sao."

"Vậy thì công tử phải mặc thêm áo ấm vào." – Trà Chúc nói xong, mau lẹ dọn chén trà đi, rồi mang đến một chiếc áo choàng trắng. Ta vừa thấy thì khựng lại một phen. Áo choàng kia không đính trang sức quý giá gì nhưng mặt trên có thêu hoa văn phi vân ẩn hiện trùng điệp cực kỳ tinh xảo.

"Trà Chúc, áo choàng này ở đâu ra?" – ta hỏi Trà Chúc.

Có lẽ thái độ của ta đã dọa cho Trà Chúc sợ nên nó ngắc ngứ cả nửa ngày mới lên tiếng – "Là..., là hôm qua Vũ Duệ Vương gia tự mình đưa đến. Vương gia bảo là tặng cho công tử, mà lúc ấy công tử còn ngủ nên tiểu nhân tự tiện nhận thay. Tiểu nhân thấy áo choàng này may khéo léo, từng sợi lông vừa mềm mại vừa ấm áp, lại nghĩ công tử không mang theo y phục giữ ấm nào nên mới nhận. Công tử, tiểu nhân làm sai gì sao?"

Ta thở dài – "Bỏ đi, không có việc gì đâu. Chỉ là về sau đừng tự tiện nhận tặng phẩm của người khác. Ngươi mau mang áo choàng đến đây cho ta."

Trà Chúc dạ ran một tiếng rồi bước đến định giúp ta mặc vào thì ta lắc đầu. Ta đón lấy chiếc áo, cẩn thận gấp lại rồi đi về phía cửa.

Ngoài trời tuyết rơi nặng hạt, vừa ra khỏi cửa đã thấy từng trận gió lạnh thông thốc quất mạnh vào mặt. Ta hít một hơi thật sâu, cảm thấy cái lạnh len lỏi vào từng tế bào. Ta đưa tay ra, một bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay, trong suốt, trắng ngần không chút hoen bẩn. Nhưng nhiệt độ cơ thể người vẫn cao hơn nên bông tuyết trong tay tay nhanh chóng tan thành bọt nước. Ta nhìn một lúc không nói gì, chỉ khẽ vẫy tay để giọt nước như châu như ngọc kia rơi khỏi tay mình, rồi hướng về phía phòng bên cạnh mà đi.

Ta gõ nhẹ vài cái lên cửa thì có thanh âm vang lên – "Vào đi!" – thế là ta đẩy cửa bước vào.

Vũ Duệ Vương gia đang ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết rơi, trước mặt là một chén trà nghi ngút khói. Thấy ta đến, hắn khẽ cười – "Đã tỉnh rồi sao?"

Ta gật đầu đặt chiếc áo choàng lên giường rồi nói – "Hàn Tiêu đặc biệt đến để cảm tạ ơn cứu mạng của Vương gia."

Vũ Duệ Vương gia nghe xong chỉ cười, sóng quang trong mắt khẽ chuyển động quét về phía chiếc áo choàng – "Làm sao vậy? Y phục này không hợp ý ngươi sao?"

"Không phải như thế, chỉ là Hàn Tiêu không nhận nổi đại lễ này." – ta lắc đầu.

"Cũng chẳng phải thứ đại lễ gì. Vật này tuy là áo choàng ta đã dùng qua nhưng được bảo quản rất tốt. Ta nghĩ ngươi thân người không khỏe, lại chợt nhớ hình như mình có mang theo áo choàng mới đưa đến cho ngươi. Ngươi không phải ngại vì đây là vật ta đã dùng qua chứ?" – Vũ Duệ Vương gia thản nhiên hỏi.

Ta hơi sợ run rẩy người một chút, hoàn toàn chẳng nghĩ hắn lại hỏi ngược mình như thế, mãi lúc sau mới đáp – "Hàn Tiêu không có ý này. Chỉ là Hàn Tiêu tự thấy thân thể mình đã khỏe, hôm trước chỉ là do ở trong núi quá lâu nên mới thế thôi. Huống hồ hai ngày nữa đã rời khỏi đây, đi về phía Nam khí trời ấm áp, vậy áo choàng này..."

Ta vẫn đương nói dở dang thì Vũ Duệ Vương gia đứng dậy đến bên giường cầm lấy áo choàng mở bung ra, khoác lên người ta. Ta kinh ngạc nhìn hắn, lời nói lập tức ngừng hẳn lại. Ai đó mau nói cho ta biết tình hình bây giờ là thế nào vậy?

"Vương gia...?" – ta thì thào gọi.

"A, ngươi vận y phục này xem chừng gương mặt cũng sáng hơn. Về sau đừng vận những y phục tối màu như thế này nữa. Không phải bảo ngươi ăn vận không đẹp mà những màu này không thể tôn lên khí chất của ngươi. Mau mặc áo choàng vào để ta nhìn xem." – Vũ Duệ Vương gia nói xong liền thay ta chỉnh áo choàng lại cho tề chỉnh, rồi lui lại vài bước tinh tế nhìn ta.

Ta bị hắn nhìn đến mất cả tự nhiên, nhất thời xấu hổ đỏ cả mặt. Ta vươn tay ra nói – "Vương gia, áo choàng này, tại hạ..."

"Ngươi cứnhận lấy đi. Ta cũng chẳng cần nó, vậy cứ giữ khư khư bên người có ích gì, chi bằng để cho ngươi dùng vậy." – hắn nói mà chẳng chút bận lòng.

Ta há miệng thở dốc, cuối cùng đành chào thua – "Hàn Tiêu đa tạ Vương gia."

Ta rời khỏi phòng, đứng cuối hành lang kinh ngạc nhìn chiếc áo choàng trắng trên người, trong lòng không biết nên diễn tả ra sao. Vì sao mà tất thảy mọi thứ đều khiến ta cảm thấy rất kỳ lạ thế? Mỗi khi Vũ Duệ Vương gia đến gần đều khiến ta cảm thấy khẩn trương, nhưng cảm giác ấy hoàn toàn khác biệt với sự khẩn trương khi người trong động kia đến gần ta. Tuy vậy khác biệt ở đâu thì ta lại không thể lý giải được. Ông trời ơi, rốt cuộc là làm sao vậy, vì cái gì mà ta lại hỗn loạn đến thế?

Ở Nguyệt Ca nghỉ ngơi vài hôm ta lại nhớ đến số hà đỉnh trên núi kia, lòng tự hỏi chẳng biết lúc tuyết lở có khiến chúng hư hại gì không. Mỗi khi nhớ đến thì ta lại áy náy không thôi, dù sao thì trận tuyết lở kia phát sinh cũng có phần trách nhiệm của ta. Ta rất muốn đăng sơn lần nữa để tự mình xác nhận, nhưng Nguyệt Ca mấy hôm nay lại trời lại ào ạt trút tuyết xuống. Ta bị mọi người giữ rịt trong nhà không cho ra ngoài. Trà Chúc hễ thấy ta lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn thì lăn ra khóc lóc không thôi. Trước tình cảnh đó, ta đành bó tay, ở yên trong phòng.

Hôm qua khó khăn lắm tuyết mới ngừng rơi, ta phải năn nỉ hết nước mới được chấp thuận cho lên núi lần nữa, bất quá lần này Vũ Duệ Vương gia bảo là phải đi cùng ta. Nếu ta cự tuyệt không chịu cùng hắn đi thì ta đừng hòng được đi. Ta cuối cùng phải ưng thuận.

–oo–

Chương

–oo–

Tính ra thì đây là lần thứ hai ta cùng Vũ Duệ Vương gia đăng sơn, lần trước là ở Bắc Cảnh vì xem trận mà đi, còn lần này là vì hà đỉnh. Lần theo đường đi trong trí nhớ, ta tìm đến được cánh đồng hà đỉnh lần trước. Thu vào tầm mắt ta là một cảnh tượng khiến lòng phải chùng xuống, khắp nơi những tuyết là tuyết thì làm sao còn có thể thấy được hà đỉnh chứ. Ta ngồi xổm xuống xem xét bên dưới lớp tuyết dày, thấy có không ít hà đỉnh đã héo tàn. May mắn làm sao chỉ có một phần, đại bộ phận đều còn sống.

"Hàn Tiêu! Đây là hà đỉnh sao?" – từ xa truyền đến thanh âm của Vũ Duệ Vương gia.

Ta nhìn sang thấy Vũ Duệ Vương gia đang đứng cạnh một khối cự thạch. Ta đứng lên đi đến chỗ ấy, mừng rỡ phát hiện nơi này cũng có hà đỉnh, mà lại còn chưa tàn. Ta vội ngồi xuống, cẩn thận ngắt từng bông cho vào túi thuốc mang theo.

"Hà đỉnh này dường như là một dược liệu trị thương rất tốt, ta đã từng nghe nói đến nó nhưng chưa từng thấy qua. Nếu dược liệu này đã trân quý đến thế thì vì sao lại không ươm hạt mang về tự mình gieo trồng? – Vũ Duệ Vương gia hỏi.

Ta thản nhiên cười đáp – "Hà đỉnh ưa khí hậu hàn lạnh, hơn nữa việc gieo trồng cũng không dễ dàng gì. Nhị sư phụ từng nghĩ đến việc này nhưng đều thất bại, nguyên nhân là do nhiệt độ không khí. Nhưng theo lời Vương gia thì hà đỉnh là tiên dược trị thương nên nó mới càng trân quý."

"Thì ra là thế. Nơi này hà đỉnh sinh trưởng nhiều vậy thì xem ra khí hậu Nguyệt Ca rất thích hợp với nó. Có điều cũng vì khí hậu quá lạnh lẽo khắc nghiệt mà dân chúng nơi này lầm than không ít." – Vũ Duệ Vương gia gật đầu nói.

"Đúng là như vậy! Tại hạ biết Nhị sư phụ hàng năm đều bôn ba khắp nơi để tìm kiếm các loại dược liệu, trong đó còn có cả hà đỉnh, chỉ là không biết người đã từng đến Nguyệt Ca chưa." – ta đứng lên nói.

"Đã xong rồi à?" – Vũ Duệ Vương gia nhướng mày hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta có thể đi rồi." – ta gật đầu.

Ta theo sau Vũ Duệ Vương gia đi về phía trước, đột ngột nghe hắn hỏi – "Hàn Tiêu, lần trước lúc tuyết lở ngươi đã lánh nạn ở đâu? Chỗ này ta cũng tìm qua nhưng chẳng hề thấy bóng dáng ngươi, sau đó ngươi lại đột ngột xuất hiện."

Trong lòng ta nhớ đến Trà Chúc bảo Vũ Duệ Vương gia cả đêm hôm ấy lên núi tìm ta, nhất thời cảm động, rồi lại nghĩ đến kẻ cứu ta lúc tuyết lở, nhớ đến hành vi động tay động chân của y với mình thì biểu tình trên mặt không được tốt lắm.

"Sao thế? Sao sắc mặt lại đột nhiên khó coi đến thế? Có gì không thoải mái à?" – Vũ Duệ Vương gia quay đầu, thấy biểu tình của ta liền đưa tay sờ trán, sờ mặt ta rồi tiếp tục hỏi han – "Có hơi lạnh, ngươi lạnh sao?"

Ta lui lại một bước lắc đầu nói – "Không lạnh! Xiêm y này rất ấm áp, tại hạ không sao cả." – ta dừng một lát rồi nói tiếp – "Lúc tuyết lở tại hạ lánh nạn trong một sơn động nên không gặp nguy hiểm gì."

"Vậy à? Ra là thế! Ngươi không việc gì là tốt rồi." – Vũ Duệ Vương gia nhìn ta một lúc rồi mới lên tiếng, kéo tay ta đi về phía trước.

Bởi vì đã rút được kinh nghiệm nên lần này ta không giãy giụa hay kháng nghị gì, bởi cho dù có làm thì hắn cũng sẽ không buông tay, vậy nên ta cũng lười nhác chẳng thèm làm.

–––

"Công tử, xiêm y này trông lạ quá, có phải tiểu nhân cầm nhầm của ai khác rồi chăng?" – Trà Chúc hoang mang nhìn xiêm y trên tay mình tự hỏi.

Ta nghiêng đầu nhìn xiêm y ấy rồi đón lấy từ tay Trà Chúc, trầm ngâm một lát tặc lưỡi nói – "Trước mắt cứ tạm giữ lấy đi. Đây là y phục người ta cho ta mượn, về sau có cơ hội sẽ vật hoàn cố chủ."

Trà Chúc xem chừng vẫn còn ngơ ngác nhưng vẫn nhận lấy xiêm y ta đưa cho, gói ghém vào cùng một chỗ với y phục của nó.

Ngoài cửa chợt có tiếng động, Trà Chúc hét to báo hiệu rồi chạy ra mở cửa. Ta nhìn ra thấy Thượng Quan Vũ đang tươi cười đứng bên ngoài chắp tay nói – "Hàn công tử!"

Ta vội đi đến – "Thượng Quan quân sư có việc gì sao?"

"Ngày mai Hàn công tử phải khởi hành rời đi nên tại hạ thương lượng cùng Trác Ngọc, thấy chẳng có vật gì tốt biếu tặng công tử, chi bằng thỉnh công tử uống vài chén rượu nhạt để biểu đạt tâm ý. Chẳng hay Hàn công tử có thể nhín chút thời gian không?"

Ta sửng sốt khẽ cười, đáp – "Đã là Thượng Quan quân sư và Đặng Á tướng có lời mời thì Hàn Tiêu sao lại không có thời gian chứ."

"Nếu vậy thì Hàn công tử, thỉnh!" – Thượng Quan Vũ khoát tay làm động tác mời.

Ta chắp tay thủ lễ với hắn – "Thượng Quan quân sư, thỉnh!"

Ta theo Thượng Quan Vũ rời khỏi khách điếm, tự thấy có chút kỳ quái liền hỏi – "Thượng Quan quân sư, chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Chậc, Hàn công tử đến Nguyệt Ca lâu ngày vậy mà có bao nhiêu nơi vẫn chưa thăm thú qua thì thật đáng tiếc. Cho nên tại hạ cùng Trác Ngọc quyết định mời công tử đến Tụ An Cư một chuyến, coi như để công tử thấy được Nguyệt Ca đệ nhất tửu lâu có bộ dạng ra làm sao."

Ta nghe xong mỉm cười gật đầu, trong miệng nói hai tiếng cảm tạ rồi theo Thượng Quan Vũ đi, dọc đường nghe hắn chỉ trỏ nơi này nơi kia. Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Thượng Quan Vũ ta cũng vui vẻ lây. Thượng Quan Vũ này cũng tính như là một người không đơn giản. Bất cứ lúc nào cũng thấy hắn cười, nhưng lại không biết nụ cười của hắn là thật tâm, hay chỉ là một cái mặt nạ trưng ra cho người ta xem.

Chúng ta bước vào Tụ An Cư, Thượng Quan Vũ rành rẽ dẫn đường cho ta lên lầu hai. Vừa đẩy nhẹ cánh cửa đã có vài vị tướng lĩnh ngồi chờ sẵn bên trong. Nhác thấy bọn ta tiến vào thì Đặng Trác Ngọc đã ai oán kêu lên – "Thượng Quan ngươi sao lề mề đến thế, để ngươi đi mời Hàn công tử, ngươi mất tăm đến cả nửa ngày mới dẫn được người quay lại, hại chúng ta đợi đến mỏi mòn."

Ta thật tình không nghĩ sẽ gặp phải nhiều người như thế nên nghe xong lời này vội cúi mình giải thích với mọi người – "Việc này không thể trách Thượng Quan quân sư, đều là do Hàn Tiêu tham luyến cảnh vật bên đường nên mới trễ nãi."

Đặng Trác Ngọc luống cuống tay chân vội đến nâng ta dậy, xấu hổ gãi đầu ấp úng – "Này, ta không có ý gì đâu, chỉ là thuận miệng nói thế thôi, Hàn công tử xin chớ để bụng."

"Đúng đúng, Đặng Á tướng cũng chỉ thuận miệng thôi, Hàn công tử đừng để tâm làm gì."

Thượng Quan Vũ một bên cười nói – "Hàn công tử bỏ qua cho. Đặng Trác Ngọc chính là người mồm miệng mau lẹ thế thôi chứ tuyệt không có ác ý gì. Bất quá hắn cũng chỉ ca cẩm vài ba câu, Hàn công tử cứ vờ như không nghe, đừng để ý đến hắn là ổn."

Đặng Trác Ngọc trừng mắt liếc Thượng Quan Vũ một cái, Thượng Quan kia cũng chẳng thèm để vào mắt, chỉ lo mời ta an tọa. Trên bàn sớm đã bày biện thức ăn ê hề, bên cạnh còn có mấy vò rượu. Ta nghĩ một lát rồi lấy một vò rượu rót ra cho mỗi người một bát đầy rồi nói – "Làm phiền các vị đợi chờ mất thời gian, nay Hàn Tiêu uống trước ba chén chịu phạt."

Nói xong ta một hơi cạn liền ba bát. Rượu này quả là mỹ tửu, ít nhất cũng đã phải chưng cất trên mười năm. Lúc mới nhấp qua thì cay nhưng sau đó lại ngọt hậu, hương thơm tràn đầy khoang miệng. Ba bát vừa xong thì trong bụng đã có cảm giác nóng bừng bừng.

–oo–

Chương

–oo–

"Hay lắm! Rất có khí phách! Mau, mau nào, lão tử cũng đến uống cùng Hàn công tử một chén!" – Đặng Trác Ngọc cao giọng, nói xong liền bưng bát lên cạn như thể thứ hắn uống vào chỉ là một bát nước lã.

Thượng Quan Vũ một phen lắc đầu bảo – "Được rồi, hai người các ngươi làm gì thế? Cứ như đấu tửu lượng vậy. Hàn công tử ăn chút gì đi, mỹ tửu phải từ từ nhấm nháp mới có tư vị."

"Đa tạ!" – ta động đũa gắp một miếng thịt gà chậm rãi nhai.

"Bọn văn nhân ai nấy đều thế cả, ăn uống cứ hệt như một lũ đàn bà. Nam tử hán đại trượng phu thì phải bát to uống rượu, miệng to nhai thịt, cần gì lắm quy củ thế chứ." – Đặng Trác Ngọc lơ đãng bảo.

Ta khẽ cười – "Đặng Á tướng nói rất chí lý, chỉ là Hàn Tiêu sớm đã thành thói quen, nếu muốn thay đổi trong một thời gian ngắn e là không thể."

"Khụ, hắc hắc, việc ấy... Hàn công tử, Đặng Trác Ngọc ta chỉ là một kẻ thô lậu, đôi lúc sẽ nói ra những lời chẳng nên nói nên công tử đừng để bụng mà chi." – Đặng Trác Ngọc gãi đầu cười.

"Sao lại thế được? Đặng Á tướng là người hào sảng, có thể xem như một hán tử chân chính, Hàn Tiêu đây ngưỡng mộ còn không kịp kia mà. Lời như thế chẳng nên nói làm gì."

Đặng Trác Ngọc nhìn ta hồi lâu rồi quay sang bảo Thượng Quan Vũ – "Ta nói các ngươi đọc quá nhiều sách đến trở nên phiền toái, đến một câu cũng chẳng thể nói thẳng ra mà cứ quanh co rào đón. Ta đây ứng phó không nổi."

Ta ở bên cạnh nghe thấy không nhịn được bật cười. Đặng Trác Ngọc này thật thẳng thắn dễ mến. Có điều nếu hắn ở lại nơi xa xôi cách trở này làm á tướng, làm tiên phong hay những chức vụ đại loại thế thì không sao. Còn ngược lại nếu đến kinh sư đảm nhận tướng vị thì với tính tình của hắn khẳng định sẽ đắc tội không ít người, chỉ e có đến mười cái mạng cũng chẳng đủ dùng.

Qua ba tuần rượu thì ai nấy đều đã chếnh choáng men say. Đặng Trác Ngọc hồ nháo cùng ta cạn chén, ta mỉm cười chạm cốc cùng hắn, bên dưới lại dùng nội lực bức rượu ra để tránh bản thân say khướt. Đặng Trác Ngọc vốn là một người ưa nói chuyện, rượu càng vào lời càng ra. Đầu tiên là cảm tạ ta cứu Lam Ký Vũ, sau lại cảm tạ ta đã tương trợ Lam Tự doanh phá trận, kế nữa thì nói đông nói tây. Mấy người cùng đi cũng ồn ào kính rượu ta. Ta nhắm thấy tình thế không tốt bèn giả vờ như tửu lượng mình kém, đưa tay

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio