Tỏa Sáng Bên Anh

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sa

Dáng người của Lâm Mạn Thiến luôn được khen ngợi từ nhỏ đến lớn.

Hồi nhỏ, mọi người không có chuyên môn về cơ thể chỉ biết nói: Ôi Thiến Thiến, xương quai xanh của cậu đẹp quá, eo thon, chân thẳng.

Hơn nữa vì học múa nên lưng cô rất thẳng, dáng rất đẹp, do đó dù đứng trong đám đông ai cũng gầy thì cô vẫn rất nổi bật.

Mấy năm trước, chương trình Victoria’s Secret nổi tiếng, internet phát triển, các trào lưu về tỷ lệ tiêu chuẩn dáng vóc cũng ra đời.

Cái gì mà cổ tay tới háng, khuỷu tay tới eo, xương quai xanh nuôi cá, vòng tay chạm rốn, đường chữ V thi nhau lên hotsearch. Tóm lại, trào lưu nào liên quan tới vóc dáng tiêu chuẩn đều phù hợp với Lâm Mạn Thiến, nếu không phải vì lúc đó cô không nổi tiếng thì có khi còn được fans khoe khoang ấy chứ. Ngoại trừ duy nhất có một trào lưu.

Lúc có hotsearch về trào lưu này, là người rất có lòng tin về dáng vóc của nghệ sĩ nhà mình, Phương Viên hăng hái đưa cho cô xem. Lâm Mạn Thiến vừa nhìn đã đen mặt, không thèm thử mà đẩy điện thoại ra, hừ lạnh, nói rất chính trực: “Hừ, hotsearch Weibo thời nay toàn gì đâu không, suốt ngày lấy mấy thứ tầm phào để làm đánh giá phái nữ, thiển cận.”

Đúng vậy, đoán đúng rồi đó, chính là trào lưu kẹp bút bằng ngực.

Có câu nói rất hay: Cân nặng không quá năm mươi, không phải ngực phẳng thì chính là lùn.

Ở tình huống không sử dụng bất kỳ thiết bị nào và không mang thai mà yêu cầu một cô gái vừa phải gầy như người mẫu vừa phải ngực to để kẹp bút liệu có khả năng không? Tất nhiên… cũng có thể có. Nhưng rất hiển nhiên Lâm Mạn Thiến không thuộc về loại này.

Vì vậy dẫu Bùi Nhất uyển chuyển đến đâu, cô vẫn lập tức nghe ra ngụ ý của cậu. Trong thoáng chốc, cô rất muốn phản bác: Hôm nay vì phải mặc váy hai dây nên tôi chỉ dùng miếng dán ngực, nếu tôi mặc áo ngực thì cũng nhìn ra một chút đó!

May là lý trí kịp thời ngăn lại.

Cô ho nhẹ, vờ như nổi giận để giấu đi sự xấu hổ: “Sao, tiểu tiên nữ tụi tui cup A đó, không được hả?”

Em gái Nam Qua đã nhận ra mình lỡ lời, vội vàng hùa theo: “Được chứ, được chứ, dĩ nhiên là được. Nhưng mà chị Mạn Thiến, chị cup A cũng không…”

“Ế!” Để đề phòng vị cô nương này lại nói những lời kinh hãi thế tục, Lâm Mạn Thiến cao giọng cắt đứt lời cô bé, mỉm cười, giọng điệu vô cùng tự nhiên, “Phải rồi Bùi Nhất, cậu đang rảnh phải không, tôi muốn đi mua kem, làm phiền cậu đi với tôi để đổi vị socola được không?”

Dù là người khởi xướng nhưng Bùi Nhất cũng tròn mắt nhìn, thoáng ngạc nhiên, trả lại lời của cô: “Chị muốn ăn kem thật à? Thời tiết này ăn đồ lạnh lỡ bị đau dạ dày thì sao?”

Lâm Mạn Thiến: “Dạ dày tôi khỏe lắm.”

Thiếu niên nhướn mày suy tư, cuối cùng quyết đoán lắc đầu: “Chị Mạn Thiến, em nghĩ rồi, lạm dụng đặc quyền không hay lắm, em không thể dẫn chị đi đổi kem được.”

Đôi thanh mai trúc mã cô cậu đang chơi tôi phải không?

“Chờ mùa hè đi.” Cậu mỉm cười, nghiêm túc hứa hẹn, “Chờ tới mùa hè, chắc chắn em sẽ mời chị Mạn Thiến ăn kem.”

Cậu nói rất trịnh trọng, không hề giống qua loa lấy lệ.

Có lẽ vì nụ cười của thiếu niên quá đỗi chân thành nên trong phút chốc, ngay cả Lâm Mạn Thiến cũng ngơ ngác. Trong lúc cô còn thả hồn, quản lý của Bùi Nhất xuất hiện ở khúc cua, sắc mặt nặng nề: “Bùi Nhất, không biết phóng viên lấy tin tức ở đâu mà bây giờ đang bu đầy ở ngoài, chúng ta phải đến nhà hàng trước thôi.”

“Sao phóng viên biết em ở đây?”

“Có lên hotsearch, hình như lúc em mua kem bị fans chụp ảnh đăng Weibo.”

Bùi Nhất nhíu mày: “Chụp ảnh? Em mặc đồng phục cảnh sát mà cũng bị nhận ra?”

“… Cũng có thể vì em mặc đồng phục cảnh sát nên mới bị nhận ra.” Quản lý gãi mũi, “Hơn nữa em còn tám chuyện khá lâu với cậu nhân viên bán hàng nữa, đến cả anh cũng thấy kỳ lạ.”

Cậu nhíu chặt mày, sầu não: “Bỏ đi, mình đi thôi.” Sau đó vẫy tay, “Chị Mạn Thiến, em đi trước nhé, hôm khác lại nói chuyện tiếp.”

“Ừm, bái bai. Về nhớ học bài đó.”

Cậu đã xoay người đi, giơ tay ra hiệu ok: “Yên tâm.”

Nhìn bóng dáng thiếu niên khuất dạng ở khúc cua, Lâm Mạn Thiến thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh đại cũng đi rồi. Không biết có phải do từ trường của họ khác biệt không mà lần nào ở gần Bùi Nhất, luôn có đủ mọi cách để biến cuộc sống yên ả của cô trở nên phong phú, biến chuyển và bùng nổ. Tuy phong phú cũng tốt đấy nhưng trái tim bé nhỏ của cô chịu không nổi.

Cô nương Nam Qua đứng bên cạnh thở dài đầy ẩn ý: “Chị Mạn Thiến thấy chưa, cậu ấy chả thèm đoái hoài gì em, em bảo rồi, chắc chắn Bùi Nhất thích…” Cô bé chợt dừng lại, bởi vì Lâm Mạn Thiến đã quay đầu điềm tĩnh nhìn cô bé, tuy cái nhìn không hề nghiêm nghị nhưng vẫn khiến cô bé bất giác đỏ mặt, “Em xin lỗi chị Mạn Thiến, ban nãy em sốt ruột quá, đáng lẽ không nên nói thế, chị giận ạ?”

Quả thật trong tình huống cô bé và Lâm Mạn Thiến không quen nhau, cũng không biết rõ về quan hệ giữa Bùi Nhất và Lâm Mạn Thiến mà lại đột nhiên hỏi Bùi Nhất câu hỏi riêng tư như thế thực sự không ổn chút nào. Nếu ban nãy Bùi Nhất và Lâm Mạn Thiến không trêu đùa cho qua chuyện, có lẽ sẽ biến thành tình cảnh cả hai cùng lúng túng.

Lâm Mạn Thiến mím môi, nhìn ánh mắt vừa hổ thẹn vừa sáng ngời của cô bé, thở dài: “Chị không giận. Nhưng chị không giận là vì chị biết em không cố ý. Nếu là người khác, có khi họ sẽ hiểu lầm em đó.”

“Em biết rồi ạ.” Cô bé gật đầu như giã tỏi, “Sau này em sẽ không vậy nữa.”

Lâm Mạn Thiến cười, xoay người đi vào studio.

Lâm Mạn Thiến cực kỳ không thích người có tính cách như Nam Qua, tuy không ác ý, rất ngây thơ, đơn thuần, nhưng lại không biết quan sát, tính tình tùy tiện, hệt như hình tượng “Aihara Kotoko”() rất lưu hành trước đây.

() Aihara Kotoko: nữ chính trong bộ truyện tranh nổi tiếng “Nụ hôn tinh nghịch” (Itazura na kiss) của tác giả Tada Kaoru.

Tiếc rằng cuộc sống không giống phim thần tượng. Có lúc ý tốt chỉ gây thêm rắc rối, thậm chí còn đáng sợ hơn rắc rối được tạo ra bởi ý xấu.

Một người ngây thơ, trong sáng thì không sao cả, nhưng nếu ngây thơ kết hợp với lỗ mãng thì rất phiền.

Có điều cô nương Nam Qua dù gì cũng là con gái của đạo diễn Giản, cũng coi như là người có thân phận trong giới giải trí, không tới lượt cô quan tâm. Hơn nữa mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, gia đình và hoàn cảnh sống khác nhau dẫn đến lối sống khác nhau, những đứa trẻ hạnh phúc sẽ luôn ngây thơ hơn người khác. Cô cũng không có tư cách phán xét ai.

Chị Mạn Thiến không biết ngay sau khi lên xe, Bùi Nhất không vội ăn kem mà lấy điện thoại ra nhắn tin.

Bùi Nhất: Anh quản lý em anh được không vậy, lớn to đầu rồi, nuôi tốn cơm, đến cả nói chuyện cũng không biết.

Giản Kiêu Minh: Chú nói Giản Nam Qua hả? Nó làm sao?

Bùi Nhất: Ờ.

Giản Kiêu Minh: Chú nói rõ ràng xem nào.

Bùi Nhất: Không nói, anh cũng lớn to đầu rồi, nuôi tốn cơm.

Giản Kiêu Minh: … Anh bạn, chú đang trêu ngươi anh đúng không?

Giản Kiêu Minh: Hề lố?

Giản Kiêu Minh: Đâu rồi?

Giản Kiêu Minh: … Bùi Nhất, sớm muộn gì cũng có ngày anh giết chú.

Sau khi Bùi Nhất đi, Lâm Mạn Thiến ở lại studio thêm một lát rồi cũng thu dọn đồ đạc về khách sạn, đằng nào cô cũng không có chuyên môn để góp ý về khâu chỉnh sửa ảnh. Mà thực tế đúng là không cần cô góp ý.

“Tôi nghĩ không cần chỉnh sửa gì đâu, có tì vết trông lại càng đẹp và tự nhiên.” Trong studio, nhiếp ảnh gia nhìn mấy tấm ảnh trên máy tính, đề nghị với đạo diễn Giản.

Đạo diễn Giản vừa xem vừa trầm ngâm: “Đúng là không sửa nhìn đẹp hơn thật.”

Trong ảnh, cô gái có ngũ quan sắc sảo, cười trong nước mắt, ánh mắt ưu thương và tuyệt vọng xuyên vào lòng người. Ông thầm cảm thán với tư chất của cô gái này mà bao năm qua không nổi tiếng quả là kỳ tích. Nhưng giới giải trí mà, muốn nổi tiếng bảy mươi phần trăm dựa vào may mắn, có rất nhiều diễn viên tài năng phải chờ tới ba mươi tuổi mới nổi, tất cả đều vì không gặp được duyên kỳ ngộ và may mắn.

Tuy đã chụp xong ảnh tạo hình nhưng quá trình chuẩn bị cho “Hung thủ” vẫn rất chậm bởi vì có vài phân cảnh buộc phải quay ở nước ngoài, lúc lên kế hoạch không biết xảy ra vấn đề gì mà bị nhầm lẫn về thời gian dự kiến nên cần điều chỉnh lại. Cũng may công tác bảo mật của đoàn phim rất tốt, truyền thông chỉ biết phim mới của Giản Dịch Bình sắp khởi quay chứ không thể nào moi được thông tin về nam nữ chính.

Mà trong thời gian chờ khai máy, Lâm Mạn Thiến coi như dần dần khôi phục tình trạng làm việc bình thường. Có điều đang kỳ nghỉ Tết âm lịch, hơn nữa thời gian cô không xuất hiện quá lâu nên không có danh tiếng gì, trước khi “Hung thủ” công bố, ekip cũng không muốn nhận tài nguyên cấp thấp vì sợ trở ngại đến hướng phát triển lâu dài nên khoảng thời gian này cô vẫn rảnh rang, thường ngày trừ xem kịch bản thì là giúp chị họ Tô Cảnh Chi quảng cáo trang mua hàng xách tay của chị ấy.

Cô phát hiện ra điều thần kỳ là bà chị họ cả thèm chóng chán lại rất kiên trì với công việc này. Đối với việc này, Tô Cảnh Chi đáp lại như sau: Bất cứ chuyện gì, tiền chính là động lực.

Lâm Mạn Thiến… bày tỏ sự tán đồng.

Do đó, để ủng hộ chị họ, cô đã cho chị ấy mượn nhà cô làm trạm trung chuyển vì phần lớn thời gian cô đều ở khách sạn. Nhà cô mua không phải ở Bắc Kinh mà trùng hợp là cùng thành phố với trường đại học của Tô Cảnh Chi nên rất tiện.

Hơn một tháng qua, trái ngược với tình trạng ăn không ngồi rồi của Lâm Mạn Thiến, Bùi Nhất không có lấy thời gian để thở.

Trong khoảng thời gian thi vào trường nghệ thuật, cứ cách mấy ngày là lại lên hotsearch.

Nghe nói trừ ngành Đạo diễn trường Bắc Ảnh ra, cậu không đăng ký nguyện vọng nào khác nữa, đậu thì học, rớt thì năm sau thi lại.

Nghe nói cậu suôn sẻ qua ải, vô tới vòng bốn, bây giờ chỉ chờ kết quả thôi.

Nghe nói lúc trả lời phỏng vấn, Lưu Húc Dương chỉ trích hiện giờ thí sinh là người nổi tiếng có trình độ gà mờ chiếm đoạt quá nhiều vị trí của thí sinh bình thường trong danh sách, thực hư về việc ám chỉ Bùi Nhất.

Nghe nói theo thông tin nội bộ, Bùi Nhất thể hiện rất bình thường, không thể nào đậu, nếu đậu chắc chắn là nhờ đi cửa sau!

Toàn mấy tin tức vụn vặt nhưng lại lên hotsearch vô số, còn là tin xấu chiếm ưu thế. Fans vừa dồn sức chiến đấu vừa âm thầm lo lắng.

Những năm trước thi nghệ thuật luôn là ngành Diễn viên được chú ý nhất, nhưng năm nay vì có Bùi Nhất nên mọi người đều dồn mắt vào ngành Đạo diễn. Trên mạng chiến loạn ngổn ngang khiến “giáo viên cuộc sống” Lâm Mạn Thiến cũng lo lắng giùm cậu.

Có điều rút kinh nghiệm lần trước, để tránh nghe câu trả lời tức chết người, cô không chủ động hỏi tình hình thi cử, nghĩ Bùi Nhất đã đánh một trận lớn, chỉ cần chờ tin tức là được.

Kết quả là ngày trước khi khởi quay, cô đột nhiên nhận được tin nhắn của Bùi lão đại.

Bùi Nhất: Chị Mạn Thiến.

Khi đó Lâm Mạn Thiến đã tới khách sạn mà đoàn phim sắp xếp, đang thu xếp đồ đạc, lúc nhận tin nhắn đã bất giác nhìn ngày, sau đó giật mình.

Lâm Mạn Thiến: Có kết quả rồi?

Nửa phút sau.

Bùi Nhất: Ừm.

Lâm Mạn Thiến: Sao rồi? Đỗ không?

Cô không biết tại sao mình lại hồi hộp quá đỗi, thậm chí còn hồi hộp hơn cả khi cô tra kết quả thi đại học của mình.

Lâm Mạn Thiến nín thở chờ tin nhắn.

Bùi Nhất: May là không làm nhục mệnh lệnh.

Bùi Nhất: Không cần phải học Bắc Kinh, Thanh Hoa.

Ting ting.

Bùi Nhất: [hình ảnh]

Cậu gửi ảnh phiếu điểm.

Lâm Mạn Thiến mở ra xem, thấy tên và điểm số ở thứ hạng đầu tiên, vô thức nhoẻn cười.

Thủ khoa đầu vào ngành Đạo diễn trường Bắc Ảnh, không có đồng hạng.

Cô nghĩ ngợi phút chốc, cảm thấy bây giờ nói lời chúc mừng nghe rất nhạt nhẽo, bèn chầm chậm gõ chữ.

Lâm Mạn Thiến: Đàn em, nhiệt liệt hoan nghênh.

Có lẽ cậu đang bận, hai, ba phút sau màn hình mới hiện lên tin nhắn mới.

Ting ting.

Bùi Nhất: Đàn chị, xin được chỉ giáo.

Rất lâu, rất lâu sau này, Lâm Mạn Thiến mới biết hóa ra ngày có kết quả, ekip của Bùi Nhất không những không tra điểm của cậu mà còn nhờ trường Bắc Ảnh giữ bí mật với truyền thông và bên ngoài, công bố kết quả theo như quy định. Mục đích là để đảm bảo Bùi Nhất là người đầu tiên biết kết quả, còn cô là người thứ hai.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio