Tỏa Sáng Bên Anh

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edi: Sa

Giờ chỉ mới mười rưỡi, Lâm Mạn Thiến vừa ăn sáng không lâu nên cô chưa thấy đói. Sở dĩ nói muốn đi ăn trưa là vì cô nghĩ việc Bùi Nhất bị chém nhiều nhát chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, tuy cô không biết nội tình nhưng người ta vừa mới tỉnh, chắc là muốn bàn bạc với quản lý. Do đó cô đi ra ngoài, giơ tay ra hiệu với quản lý đang nói chuyện điện thoại rồi lập tức xuống lầu, vô cùng chu đáo để lại không gian riêng tư cho họ. Còn về việc tại sao cô ở lại bệnh viện tới bây giờ thì là vì tình huống tối qua quá hỗn loạn, lúc tới bệnh viện đã ba giờ sáng, không thể bắt xe được nữa, mà quản lý của Bùi Nhất lại bận đủ thứ việc nên cô ngại nhờ anh ấy chở về, bèn ở lại chăm sóc Bùi Nhất một đêm, coi như cảm ơn Bùi Nhất đã đề cử vai diễn cho cô. May là cậu ở phòng V.I.P, không thiếu giường ngủ, vốn định sẽ đi ngay khi Bùi Nhất tỉnh, nhưng chẳng hiểu sao cô lại đồng ý mua kẹo cho cậu, vì thế… là vậy đó. Cuộc sống thật chẳng dễ dàng gì mà.

Không lâu sau khi Lâm Mạn Thiến đi, bác sĩ tới kiểm tra. Cởi nút áo, cơ thể thiếu niên rất chật vật, băng gạc rất dày, mùi thuốc gay mũi.

Tiêu Trí nhìn mà xót xa, nhíu chặt mày, hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, cậu ấy có sao không? Liệu có để lại…” di chứng gì không…

“Yên tâm.” Bác sĩ nghe hiểu ngay ý anh ta, vừa ghi chép bệnh án vừa trấn an, “Vết thương của bệnh nhân nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng may mắn không đâm trúng nội tạng, chỉ bị vết thương ngoài da, năng lực phục hồi của người trẻ lại mạnh, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ sẽ không ảnh hưởng tới sau này. Trong hai tháng tới tốt nhất không vận động mạnh, tuy chỉ là vết thương ngoài da nhưng cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Bùi Nhất tựa vào đầu giường, lễ phép gật đầu: “Cháu biết rồi ạ, cảm ơn chú Tưởng.”

Bác sĩ Tưởng nhìn cậu, mặt thiếu niên vẫn còn xanh xao nhưng biểu cảm rất điềm tĩnh, còn chẳng buồn nhíu mày. Ông thở dài: “Bùi Nhất, chú Tưởng cũng coi như trông coi cháu từ nhỏ, có mấy lời chú hy vọng cháu nghe lọt.”

“Chú cứ nói ạ.”

“Tiền tài, danh vọng chỉ là vật ngoài thân, cháu mới bao lớn chứ, đừng ép bản thân quá. Nếu bố cháu còn sống hẳn là cũng muốn vậy, chỉ cần cháu bình an thôi.” Ngữ khí của ông rất phức tạp, “Dẫu rằng không cam tâm nhưng hãy tạm gác qua một bên đi, chờ cháu trưởng thành, làm tiếp cũng không muộn.”

Thiếu niên cười, độ cong nơi khóe môi rất nhỏ: “Chú Tưởng, cháu đã trưởng thành rồi. Vì vậy có rất nhiều chuyện nếu không làm ngay bây giờ thì sẽ muộn mất. Chú yên tâm đi ạ, cháu biết mình phải làm gì mà.”

Biết con khỉ!

Nhìn ánh mắt bình tĩnh và bướng bỉnh của cậu, bác sĩ Tưởng bực mình nhưng không có chỗ xả, đành khoát tay: “Thôi, cháu muốn làm gì thì làm. Sau này lại bị chém đừng tìm chú là được!”

Chờ bác sĩ Tưởng đi, Tiêu Trí kéo ghế ngồi xuống, nhíu chặt mày, hỏi cậu: “Anh đã thử tìm camera an ninh nhưng chỗ đó vắng quá, xung quanh cũng chẳng có đường cao tốc hay xa lộ nên tạm thời chưa tìm được hung thủ.”

“Đừng tìm chi mất công.” Thiếu niên dựa vào đầu giường, đôi mắt đen láy trong suốt không có ánh sáng, giọng nói hờ hững, “Em biết là ai.”

“Bùi Nhĩ?”

“Dạ.”

“Khốn kiếp!” Tiêu Trí bạnh cằm, “Biết ngay bọn hèn hạ đó mà! Rốt cuộc ông ta muốn làm gì? Đã nói rõ là em không cần Hoa Ảnh, ông ta không xía vào chuyện của em, sao giờ lại nổi điên?”

Bùi Nhất xoa ấn đường, thản nhiên nói: “Chắc ông ta biết di chúc thuộc về em rồi. Ông nội để lại quá nhiều tài sản, làm gì có chuyện ông ta không thèm thuồng. Chuyện lần này hẳn là ông ta không muốn giấu giếm, coi như cảnh cáo.”

Tiêu Trí không hiểu: “Di chúc nằm trong tay em, video cũng nằm trong tay em nốt, chỉ cần em công bố thì cho dù Bùi Nhĩ lợi hại đến đâu cũng không thể làm gì. Bùi Nhất, rốt cuộc em đang muốn làm gì, vốn dĩ là của em rồi mà, sao phải giấu?”

Thiếu niên cụp mắt, vẻ mặt lãnh đạm: “Anh nghĩ nếu bây giờ em công bố mà không làm gì thì cổ phần Bùi thị còn lại bao nhiêu?”

Tiêu Trí không trả lời.

“Hơn nữa ông nội còn chưa qua đời, có khi di chúc này cũng chỉ là tờ giấy bỏ đi thôi.” Cậu thở dài mệt mỏi, nhắm mắt lại, “Phiền quá. Tại sao để lại bao nhiêu thứ ngổn ngang cho em chứ? Lúc khỏe mạnh thì mặc kệ em, đến lúc nằm một chỗ lại để lại tài sản khổng lồ cho em, sao lại có loại ông nội vô trách nhiệm thế chứ.”

Nghe muốn đánh ghê.

Tiêu Trí lườm cậu, phát hiện thiếu niên nhíu chặt mày, trông thực sự phiền não. Phiền não tại sao cụ Bùi lại cho cậu đống vàng bạc, bất động sản và cổ phần công ty khiến cậu bị vinh hoa phú quý quấy nhiễu.

Tiêu Trí ho khan: “Bây giờ chúng ta nên làm gì? Ngậm bồ hòn làm ngọt hay sao?”

“Tất nhiên không.”

“Vậy em định làm gì? Chúng ta không có chứng cứ nào cả.”

Thiếu niên ngước mắt, nhướn môi, giọng biếng nhác: “Anh tung tin em bị thương ra đi.”

Tiêu Trí ngớ người: “Gì cơ? Bùi Nhất, em không phải bị tai nạn ngoài ý muốn mà là bị chém đấy, nếu tin tức truyền ra sẽ gây sóng gió, mọi tin đồn sẽ ập đến, chỉ cần sơ sẩy thôi là chúng ta chết chắc! Em có ý thức được em là người nổi tiếng không thế? Cực kỳ nổi tiếng!”

“Em biết chứ.” Mắt Bùi Nhất sâu thẳm, “Cho nên em mới muốn công khai sự việc một cách rõ ràng nhất, không giấu giếm bất cứ điều gì, càng sóng gió càng tốt, người chết không đời nào là em.”

“Là sao?”

Bùi Nhĩ chắc nghĩ cậu là diễn viên, không dám công khai chuyện này nên mới ra tay không chút kiêng kỵ như vậy, nhưng Bùi Nhất lại làm ngược lại. Để làm gì? Với đầu óc không được thông minh lắm, Tiêu Trí mông lung nhìn cậu, chợt thấy thiếu niên nhíu mày, “Anh đoán đi.”

Tiêu Trí định hỏi tiếp thì Bùi Nhất đã nhìn ra cửa mỉm cười, mặt mũi bừng bừng sức sống, tinh thần cực kỳ phấn chấn: “Vào đi.”

Tiêu Trí ngoái đầu, cửa phòng bệnh được mở ra, một cô gái mặc áo thun phông rộng xách cái túi bự đi vào. Ra là Lâm Mạn Thiến.

Lâm Mạn Thiến đi dạo siêu thị của bệnh viện rất lâu, rất hăng say, đến khi đoán chắc họ nói chuyện xong rồi mới lưu luyến xách túi kẹo bự về. Vừa mở cửa đã thấy thiếu niên ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, đôi mắt đen láy trên gương mặt điển trai chớp chớp: “Chị về rồi.”

Trong khoảnh khắc đó, cô như nhìn thấy Pikachu, tuy ngoại hình không giống nhưng biểu cảm y hệt. Pikachu quay đầu nói với quản lý: “Anh ra ngoài một lát nhé Tiểu Trí.”

Quản lý không hỏi gì, ngoan ngoãn đi ra ngoài: “Vậy hai đứa nói chuyện đi, anh về đây.”

Lúc có quản lý của Bùi Nhất, Lâm Mạn Thiến hơi ngại, giờ anh ta đi rồi, cô thoải mái hơn nhiều.

Lâm Mạn Thiến tới gần giường bệnh, đổ hết kẹo ra, chất chồng như núi trên giường.

“Tôi mới đi siêu thị, thấy họ đang giảm giá, mua nửa ký được tặng thêm hai lạng rưỡi, mua một ký rưỡi tặng một ký, mua năm ký tặng ba ký, tôi tính một hồi thì thấy người nghĩ ra ưu đãi này chắc đội sổ môn Toán, vì vậy tôi tính tiền ba lần, mua tổng cộng bốn ký rưỡi, được tặng ba ký, vậy là lời được nửa ký rồi!” Lâm Mạn Thiến cảm thấy quá hời! Lảm nhảm một hồi mới chỉ vào đống kẹo, “Cậu nhìn nè, tôi chọn nhiều loại lắm, Vượng Tử, Thỏ Trắng, Khỉ Vàng có đủ. Thỏ Trắng nổi tiếng hơn nhưng tôi thấy Khỉ Vàng ngon hơn, kẹo mềm hơn, càng nhai càng ngon. Ngoài ra còn có kẹo WoWo, kẹo dẻo, kẹo đậu phộng, kẹo socola,…” Sau cùng phất tay đầy khí phách, “Đều là chị đây mua cho cậu đó, cứ giữ mà ăn!”

Bùi Nhất nhìn núi kẹo rực rỡ sắc màu, nhoẻn môi cười: “Nhiều vầy em ăn đến bao giờ mới hết.”

“Kẹo dễ xử mà, chừng nào đóng phim bảo đảm hết. Hoặc là tặng fans, vừa tiện lợi vừa phù hợp, không lo thừa mứa.”

Cậu nhíu mày: “Cho người khác?”

“Thì do cậu nói ăn không hết mà.” Lâm Mạn Thiến chỉ đống kẹo trên giường, “Tôi lựa kỹ lắm, không có viên nào dở đâu, khỏi lo người ta chê.”

Bùi Nhất ngước mắt nhìn cô. Cô nhướn mày, trông có hơi kiêu ngạo, mắt rất to, phần trắng và đen rõ rệt, trong veo vô ngần. Tóc được búi củ tỏi hơi lỏng, một lọn tóc nghịch ngợm rơi xuống chơi đùa với phần tóc mai, cực kỳ đáng yêu. Chiếc iPad được đặt trên giường bên cạnh đang bấm tạm dừng tập phim Pokémon, trên màn hình là cảnh Purin đang cầm micro hát, cũng đôi mắt to tròn xoe, vẻ mặt kiêu ngạo, dúm tóc trước trán, đáng yêu vô ngần.

Cậu chợt nói: “Chị Mạn Thiến lấy giùm em cái điện thoại với.”

“Ở đâu?”

“Bên trái chị á.”

“À, thấy rồi.” Lâm Mạn Thiến lấy điện thoại đưa cho cậu, nhiệt tình nói, “Còn cần tôi giúp gì không?”

“Có.” Cậu cười, “Chị chọn cho em viên kẹo ngon nhất được không?”

Viên ngon nhất…

“Loại nào cũng ngon cả.”

“Vậy chọn đại một viên đi.”

Lâm Mạn Thiến đi tới hẩy hẩy núi kẹo, bới ra viên kẹo được đóng gói bằng giấy hình con mèo: “Đây, loại này tôi chưa ăn, thấy dễ thương nên mua.”

“Tách.”

Cô ngơ ngác quay đầu.

Lại “tách”.

Bùi Nhất giơ điện thoại, trên màn hình là gương mặt của thiếu nữ và Purin.

“Ê! Bùi Nhất, cậu chụp cái gì đấy?” Cô nhảy dựng lên, muốn giật lấy điện thoại từ tay cậu, nhưng cậu đã nhanh chóng giấu điện thoại xuống dưới gối, sau đó nhận lấy viên kẹo từ tay cô, “Không chụp chị đâu. Em chụp Purin.”

Lâm Mạn Thiến nghi ngờ nhìn cậu: “Cậu thích Purin?”

“Dạ.” Vị ngọt tản ra nơi đầu lưỡi, hình như là vị dứa. Cậu ngước mắt, lúm đồng điếu phát sáng trong nụ cười, “Purin đáng yêu ghê, chị thấy vậy không?”

“Tôi thấy Pikachu đáng yêu nhất.”

Bùi Nhất hờ hững gật đầu, thưởng thức vị ngọt nơi đầu lưỡi. Sao cũng được, đằng nào cũng không đáng yêu bằng chị.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio