Tỏa Sáng Bên Anh

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sa

Tin tức của Châu Tinh hẳn là thật, tuy Bùi Nhất không nói rõ nhưng qua câu từ của cậu có thể hiểu như vậy, quả thật có bên “đầu óc ngu si” lợi dụng dăm ba “chứng cứ vớ vẩn” để “moi tiền” cậu.

Lâm Mạn Thiến bất đắc dĩ thở dài: “Bùi Nhất, cậu đừng đùa cợt nữa được không? Nghiêm túc đi.”

Thiếu niên nhướn mày, tư thế cà lơ phất phơ nhưng giọng điệu lại ngoan ngoãn biết điều: “Chị Mạn Thiến đang rất lo lắng cho em ạ?”

“Người anh em, chuyện này liên quan tới danh dự và tiền đồ của cậu, cậu để tâm một chút có được không? Cho dù cậu không muốn làm diễn viễn nữa nhưng chỉ cần cậu còn hoạt động trong giới này, thanh danh rất quan trọng đó.”

Lâm Mạn Thiến là người miền Nam, tuy học đại học ba năm ở Bắc Kinh và trong thời gian đi học đã tập luyện phát âm rất nhiều nhưng nếu mỗi lần sốt ruột là lại nói bằng giọng phổ thông không chuẩn.

Bùi Nhất thích thú nghe giọng cô, tay sờ gáy, ngửa đầu ra sau, cười: “Em biết, mặc kệ là ổn ấy mà.”

“Cậu điên rồi! Sao lại mặc kệ người ta hủy hoại thanh danh của cậu hả?”

Thiếu niên càng cười tợn, trêu: “Em còn chưa hẹn hò đâu, lấy gì chia tay().”

() Từ “điên” (疯)phát âm là fēng, nhưng vì Lâm Mạn Thiến phát âm sai nên thành fēn, giống với 分, nghĩa là chia tay.

“… Bùi Nhất, nghiêm túc đi, cậu đừng ba trợn nữa được không hả.”

Cậu ngừng cười: “Chị Mạn Thiến, chị đừng nghĩ nhiều, mấy chuyện này em tự biết xử lý mà.”

… Cậu biết con khỉ. Quen cậu chưa tới một năm nhưng cậu đã gây ra không biết bao nhiêu sóng to gió lớn.

Lâm Mạn Thiến nhìn mọi người đang ngoắc tay gọi mình vào ăn, giọng bất lực: “Được rồi, tóm lại cậu đừng thờ ơ quá. Có rất nhiều việc công chúng không cần biết thật giả, chỉ cần có cái gọi là “chứng cứ” thì chắc chăn số người tin “chứng cứ” luôn nhiều hơn số người không tin.” Cô dừng lại một chút rồi chân thành nói tiếp, “Có lúc, càng giả dối lại càng nguy hiểm, Bùi Nhất, cậu phải cẩn thận đó.”

Lúc mới quen nhau, Bùi Nhất còn chưa thành niên nhưng Lâm Mạn Thiến luôn đối xử với cậu như người đã trưởng thành. Sau này khi thân nhau, bất kể Bùi Nhất phô bày ra sao với người khác thì khi ở trước mặt cô, cậu luôn trong sáng và vô hại, tựa như vô cùng tin tưởng cô, vô cùng nghe lời cô, cũng vô cùng cần cô giúp đỡ. Vì vậy dần dà, Lâm Mạn Thiến bất giác quan tâm đến cậu nhiều hơn. Rõ ràng hai người chỉ chênh nhau chưa tới ba tuổi, mà trong cái giới ba bốn mươi tuổi vẫn có thể diễn vai thiếu nữ này thì họ hoàn toàn có thể xem nhau như bạn bè cùng trang lứa. Nhưng khi đối mặt với Bùi Nhất, Lâm Mạn Thiến lại thật lòng xem mình là một người chị. Mà hình thức chung đụng một khi đã hình thành thì sẽ rất khó thay đổi.

Bùi Nhất hiểu rõ điều này, bởi vì ngay từ ban đầu, chính cậu là người đã dẫn dắt rạo ra bầu không khí ấy. Có điều khi đó cậu chỉ đơn giản là vì biết tài khoản phụ của cô nên bất giác thân thiện với cô hơn chứ chẳng hề có tình ý gì, cô xem cậu là em trai hay anh trai gì cũng được. Nhưng giờ thì khác. Cậu hiểu rất rõ nếu muốn cô gái như Lâm Mạn Thiến yêu cậu đến chết đi sống lại thì điều quan trọng nhất là không được để cô nghĩ cậu là trẻ con.

Cậu dựa vào kệ sách, mỉm cười, nghiêm túc nói: “Em hiểu mà. Chị Mạn Thiến yên tâm đi, em sẽ xử lý ổn thỏa.”

Bùi Nhất cúp máy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Thẩm Chó Đần. Thằng bạn tay cầm cổ vịt, tay cầm ly trà sữa hằm hè nhìn cậu, giống như một giây sau là sẽ nhào lên.

Bùi Nhất lườm cậu ta, ấn mấy cái rồi trả điện thoại lại cho thằng bạn: “Lo ăn đi, đừng nhìn tao.”

Thẩm Tụng mặc kệ tay dính đầy dầu mỡ, cầm điện thoại xem lịch sử cuộc gọi, trong danh sách dài, cái tên ở trên cùng là: Ma ma my my – là mẹ cậu ta.

Cậu ta xị mặt: “Ê, sao lại xóa lịch sử cuộc gọi chứ! Yêu đương thôi mà, có cần giấu giếm như mèo giấu cứt vậy không?”

Bùi Nhất phớt lờ cậu ta, mở máy tính nhắn tin cho quản lý, bảo anh ấy mua bữa khuya sẵn tiện cầm điện thoại đến cho cậu.

Tiêu Trí: Điện thoại của em bị sao thế?

Bùi Nhất: Rớt vô bồn cầu.

Tiêu Trí: …

Tiếu Trí: Vậy có cần anh mua sim mới cho em luôn không?

Bùi Nhất: Dạ.

Bùi Nhất: Sẵn tiện tìm người tới thay bồn cầu luôn.

Tiêu Trí: ???

Tiêu Trí: Bồn cầu bị sao mà thay?

Tiêu Trí: Đừng nói là điện thoại rơi xuống làm bắn nước đó nhé?!!!

Nên khiến dây thần kinh sạch sẽ khùng điên lúc có lúc không của chú mày tái phát.

Bùi Nhất: Dạ.

Tiêu Trí: …

Tiêu Trí: Bùi Nhất, chú mày dư tiền lắm đúng không?

Bùi Nhất: Đúng.

Bùi Nhất: Thôi, đừng nói chuyện với em nữa.

Bùi Nhất: [mỉm cười bái bai]

Tiêu Trí tức muốn ói máu. Anh ta phát hiện bây giờ lúc nhắn tin Bùi Nhất rất thích dùng biểu tượng, mà còn là loại trào phúng khiến người xem cực kỳ khó chịu. Hơn nữa cậu thường xuyên cưỡng chế kết thúc trò chuyện.

Nếu là người bình thường thì sẽ nói phải đi ăn cơm, đi tắm, đi ra ngoài các thứ, hoặc nếu không trả lời tin nhắn ngay thì sau đó sẽ nói xin lỗi, ban nãy bận,… nhưng Bùi Nhất thì không.

Tiêu Trí lướt xem hộp thư của mình và Bùi Nhất, chín mươi phần trăm câu kết thúc trò chuyện đều do Bùi Nhất nhắn, toàn là kiểu: đừng nói chuyện với em nữa, có tin khác thì báo em, không muốn nói chuyện nữa,… sau đó thực sự không nói nữa. Vô cùng thẳng thừng, thẳng thừng đến mức khiến người ta khó chịu.

Tiêu Trí cảm thấy nếu Bùi Nhất yêu đương, bạn gái cậu mà đọc mấy câu đó chắc chắn sẽ đá cậu, cho dù là cô gái tốt tính như chị bé Lâm Mạn Thiến.

Tất nhiên Tiêu Trí không biết Bùi Nhất làm rơi điện thoại cũng là vì chị bé Lâm Mạn Thiến của cậu. Lúc Lâm Mạn Thiến nhắn tin, Bùi Nhất đang tắm, cậu gần như cài đặt không quấy rầy cho từng người, chỉ riêng Lâm Mạn Thiến là không, nên khi tiếng chuông báo vừa vang lên, cậu biết ngay là ai nhắn. Cậu mặc kệ bọt xà phòng dính đầy người, đang nhắn tin giữa chừng thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Chó Đần: “Ây da mẹ nó!”, cậu trượt tay, điện thoại rơi thẳng vô bồn cầu. Còn về bồn tắm, ừm, bồn tắm nhà cậu để trưng thôi, cậu lớn từng này, trừ khi hồi bé không thể tự tắm bị đặt vô chậu tắm có vịt đồ chơi thì phần đời còn lại đều tắm vòi sen. Cậu chỉ cảm thấy nói với chị Mạn Thiến là điện thoại bị rơi vô bồn cầu thì hơi mất hình tượng. Cậu cũng không biết điện thoại có hư hay không, đằng nào cũng chẳng nhặt lên.

Thẩm Tụng lục tung điện thoại của mình hồi lâu vẫn không tìm ra số điện thoại mà Bùi Nhất vừa gọi, lòng rất bực bội. Giữa cậu ta và Bùi Nhất, bàn về quan hệ họ hàng thì Bùi Nhất là chú họ của cậu ta, bàn về giao tình thì họ là bạn thuở nhỏ, quen biết mười mấy năm, ấy thế mà cậu ta chưa từng nghe Bùi Nhất nói chuyện với ai lại dịu dàng như lúc nãy. Tuy không nghe rõ Bùi Nhất nói gì nhưng từ khóe mắt đến đuôi mày đều vương vít nét cười, tóc dính bọt còn chưa xả sạch đã chộp lấy điện thoại của cậu ta gọi điện. Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, Thẩm Tụng đoán chắc người đó là nữ!

Lúc Bùi Nhất đi tới cửa phòng tắm, Thẩm Tụng hỏi: “Ê mày, ban nãy gọi cho ai vậy?”

“Liên quan gì tới mày.”

“Tao tò mò thôi, gái hay trai thế? Mày nói tao nghe đi mà.”

“…”

“Vậy chắc chắn là gái rồi, xem cái bộ nhộn nhạo lòng xuân của mày thì chắc chắn đó là thím họ của tao!”

“…”

“Thím họ có đẹp không? Học trường nào? Mày sắp tốt nghiệp rồi, còn tao thì có khi bị lưu ban, mày nói tao biết đi, có gì sau này tao quan tâm người ta thay mày!”

“…”

“Ê mày?”

“…”

“Mày ới!”

“Thẩm Tụng, mày mà nói tiếng nữa có tin tao bẻ đầu mày không?”

Chắc nó xem mấy clip hài hơi nhiều.

Thấy Bùi Nhất không trả lời, cậu ta chạy tới ấn công tắc điện phòng tắm liên tục làm phòng tắm lúc sáng lúc tối y như đóng phim, sau đó bị Bùi Nhất mắng một trận mới ủ rũ ra lại phòng khách tiếp tục gặm cổ vịt.

Đợi đó, sẽ có ngày cậu ta tìm được cô gái này, sau đó giới thiệu cô ấy cho Hứa Úy, để tình địch tự giải quyết nội bộ với nhau.

Kể từ ngày bị Bùi Nhất mắng ở câu lạc bộ tư nhân, Hứa Úy cứ như trúng tà vậy, bắt đầu chuyên tâm học hành, còn thỉnh thoảng hỏi thăm cậu ta tin tức về Bùi Nhất, nhưng cậu ta nào dám nói. Một người là chú họ, một người là thanh mai trúc mã, cậu ta bị kẹp giữa hai người chắc phát ốm mất.

Thẩm Tụng vừa dựa vào sofa gặm cổ vịt vừa lướt Weibo, định tìm kiếm chút manh mối từ fans Bùi Nhất. Thẩm Tụng cảm thấy chị bé Lâm Mạn Thiến cũng rất đáng nghi. Sao Bùi Nhất lại biết người chị này, lại còn khoe khoang khắp nơi, tất có điều kỳ lạ. Cậu ta xem xong Weibo của Bùi Nhất và Lâm Mạn Thiến rồi lại mở hotsearch, còn chưa kịp kéo xuống thì nhìn thấy một hàng chữ, ngón tay khựng lại trên màn hình, trợn mắt nhìn, cái cổ vịt cũng rớt xuống khỏi miệng, để lại vết dầu trên chiếc sofa đắt đỏ.

Thẩm Tụng nuốt nước bọt.

Top hotsearch là: Cảnh hôn của Bùi Nhất.

Cảnh cảnh cảnh cảnh hôn của Bùi Nhất? Không không không không phải chứ?!

Cậu ta run rẩy ấn vào.

“Cửu Vệ” là phim chiếu đài song song với chiếu mạng, phát sóng từ thứ ba đến thứ sáu hàng tuần, mỗi ngày hai tập, vào tối thứ sáu sẽ chiếu preview bốn tập tiếp theo. Tối nay là thứ sáu nên chiếu preview tới tập mười hai. Trên Weibo hầu như đều là clip được cắt từ preview của tập mười hai.

Trên ngọn núi trăm hoa khoe sắc, dưới ánh mặt trời rực rỡ, thiếu niên mặc đồ đen, tóc bó cao, gương mặt khôi ngô, đôi mắt đen láy, mỉm cười nhìn thiếu nữ đang nhắm mắt ở trước mặt.

“Tạ Tuyên!”

Chàng nhướn mày, chợt cúi người hôn lên môi thiếu nữ.

Trong khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, hình ảnh dừng lại, hai chữ “Cửu Vệ” chầm chậm xuất hiện trên màn hình. Không biết có phải cố ý biên tập không mà nửa đầu preview kết thúc ở đây.

Thẩm Tụng lại nuốt nước bọt, sau đó xem lại. Cậu ta xem lại ba bốn lần, cuối cùng xác nhận Bùi Nhất thực sự quay cảnh hôn với chị bé ngọc nữ này. Cậu ta nghĩ nếu chị bé Lâm Mạn Thiến là thím họ của cậu ta thật thì chả cần cậu ta giới thiệu, chỉ cần Hứa Úy xem cảnh phim này thôi cũng đủ phát điên rồi.

Hiển nhiên, tối nay, không chỉ mình Thẩm Tụng là xem đi xem lại preview, cũng không chỉ mình Hứa Úy là nổi điên sau khi xem xong. Từ video gốc cho đến Bilibili hay Weibo hoặc Wechat đều bùng nổ. Có điều những bình luận này lại không hoàn toàn nghiêng về một phía như Lâm Mạn Thiến từng nghĩ, có lẽ là nhờ hiệu ứng từ vài tin tức trước đó và chương trình giải trí.

Tóm lại, dư luận trên mạng chia làm ba.

Fan only cơ bản đều là fans của Bùi Nhất:

“A a a cô gái này là ai, tui muốn giết cổ! Tui phải giết cổ!”

“Khóc chết mất! Tuy biết sẽ có ngày ảnh quay cảnh hôn hay thậm chí là cảnh giường chiếu nhưng khi nhìn thấy thật thì tui vẫn khóc ngất trong nhà vệ sinh hu hu hu!”

“Mẹ nó Bùi Nhất mau buông cổ ra! Ai cho cậu làm vậy! Bùi Nhất, miệng cậu là dùng để hôn hả?!!!”

May là fan quá khích như bạn đầu tiên khá ít. Thật ra fans thời nay ngày càng biết điều, dẫu ruột đau như cắt nhưng vẫn ráng nhịn để không làm ảnh hưởng tới thần tượng. Phận làm fan cũng đáng thương lắm.

Người qua đường thì chú ý tới tình tiết phim hơn:

“Ủa phim gì đây? Có cần ai cũng đẹp vậy không? Cảnh hôn đẹp xỉu, đi coi liền đây!”

“A a a u mê quá má ơi, Tạ Tuyên đại nhân đẹp xỉu up xỉu down, y như tưởng tượng của tui khi đọc truyện luôn! Chị bé Lâm Mạn Thiến cũng vậy, đẹp lồng lộn, gương mặt này y như Nguyễn Lạc xé sách bước ra vậy á!”

“Meo meo meo vậy là tới đoạn tình cảm rồi đúng không? Nguyễn Lạc sắp lên sàn đúng không? Nghe nói phim có thay đổi so với nguyên tác, vậy là Nguyễn Lạc không chết đâu đúng không? Xin đừng chết mà!!!”

“Chời đựu, tui không phải fan Bùi Nhất mà xem cảnh hôn xong muốn cưới nó quá.”

Còn về fan only của Lâm Mạn Thiến, ừm thì, fan only của diễn viên nữ không kháng cự cảnh hôn của thần tượng như các fan only của diễn viên nam, hơn nữa fan của cô quá ít, vì vậy không có phản ứng gì đáng kể.

Điên cuồng nhất là fan cp:

“Đã chụp màn hình làm hình nền! Chỉ bát cơm này thôi đã đủ để mị sống đến thứ ba tuần sau rồi! Áu áu áu sao có thể hôn đẹp thế nhở? Năn nỉ anh chị yêu nhau đi mà!”

“Nhìn góc độ cảnh hôn, tui đánh giá nụ hôn này không bình thường, thậm chí tui còn loáng thoáng thấy Bùi Nhất vươn lưỡi nữa! HÔN LƯỠI ĐÓ MẤY CHẾ ƠI!”

“Meo meo meo em xem không biết bao nhiêu cảnh hôn hay cảnh nóng rồi nhưng chưa thấy cảnh nào soft như Than Ôi hết ó. Hai gương mặt này đứng với nhau đẹp xỉu, yêu nhau chắc luôn, chứ khi không tự dưng hôn lưỡi à!”

“Mí bạn có phát hiện Bùi Nhất vươn lưỡi rồi lại rụt về khum, chắc chắn là do kiềm lòng chẳng đặng nhưng ngại có máy quay nên mới ráng gồng đó, chứ thực tế thì lửa dục thiêu thân xồi!!!”

Lâm Mạn Thiến: ủa vươn lưỡi đâu ra vậy, chỉ môi chạm môi chưa tới năm giây sao tưởng tượng ra thành Titanic được hay vậy?

Điều này chứng tỏ chỉ cần fan cp cầm bút là có thể viết ra hẳn bộ truyện yêu hận tình thù.

Lâm Mạn Thiến vừa ăn salad vừa lướt Weibo, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức hãi hùng, vội vàng nhắn tin cho Bùi Nhất.

Lâm Mạn Thiến: Bùi Nhất, cậu có clone Weibo không?

Cô nghĩ điện thoại của cậu bị hư thì sẽ lâu lắm mới trả lời, nào ngờ chỉ một giây sau đã nhận được hồi đáp.

Bùi Nhất: Sao vậy?

Lâm Mạn Thiến: Tôi hy vọng trong thời gian chiếu phim cậu đổi sang chơi nick clone.

Lâm Mạn Thiến: [năn nỉ]

Lâm Mạn Thiến: [quỳ xuống gào khóc]

Bùi Nhất: Tại sao?

Lâm Mạn Thiến: Ờ thì

Lâm Mạn Thiến: hì hì hì.jpg

Lâm Mạn Thiến: không phải chuyện gì to tát.jpg

Ba giây sau.

Lâm Mạn Thiến: Tôi sợ cậu like nhầm.

Lâm Mạn Thiến: Này, có đang nghe không đấy?.jpg

Thiếu niên nhìn một đống ảnh chế trên màn hình, nhướn mày, rơi vào trầm tư.

Bùi Nhất: Em không có.

Lâm Mạn Thiến: hảo hán năn nỉ cậu đó.jpg

Lâm Mạn Thiến: đáng thương.jpg

Lâm Mạn Thiến: để ý tui đi mà! để ý tui đi mà!.jpg

Bùi Nhất: Biết rồi.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio