Máu chảy dọc theo ống tay áo nhỏ xuống đất, Quan Dược thậm chí không hề nhìn đến: "Tề Ca, tôi biết rõ quy tắc Ngũ gia không gặp người khác, nhưng tôi có việc bắt buộc phải gặp ông ấy một lần."
Ánh mắt Tề Bằng hung ác: "Có Chu Mâu liên lạc với cậu, cậu không cần thiết phải gặp Ngũ Gia, hôm nay cậu dám tính kế với Tiểu Nhữ, tôi sẽ không tha cho cậu."
"Tính Chu Mâu thế nào Tề ca rõ ràng hơn cả, nếu không phải anh ta không gây khó dễ, tôi cũng sẽ không mạo hiểm lợi dụng Hứa Nhữ tìm đến ông."
Sắc mặt Tề Bằng có vẻ giãn ra, giọng nói vẫn nghiêm khắc: "Rốt cuộc cậu có chuyện gì?" "Trên tay tôi có một món hàng tốt."
Tề Bằng cười lạnh: "Thôi đi, chuyện ngôi mộ đó Chu Mâu đã sớm báo rồi, bên trong đó cũng không có gì mà còn kề cà chưa thấy cậu lấy ra, giờ cậu nói trong tay cậu có hàng tốt?"
Gương mặt Quan Dược nhợt nhạt do mất máu, nhưng giọng nói vẫn rất ổn định: "Ngôi mộ đó không tính là gì, cùng lắm chỉ coi là chìa khóa mở ra một kho báu, trong đó tất cả là hàng tốt."
Sắc mặt Tề Bằng biến đổi: "Có ý gì?"
"Tôi phát hiện ra một nơi, một tòa thành cổ dưới đất. Ông thử hỏi Ngũ gia xem, đây có được xem là một kho báu không?"
Tề Bằng không nói gì, nhìn Quan Dược chằm chằm, đi tới gần, lấy một cuốn băng gạc ném về phía anh: "Đợi ở đây."
Quan Dược giơ một tay nhận lấy, ngậm trên miệng.
Vết thương nằm trên tay trái, anh cởi cúc sắn cao lên trên, áo chỗ đó đã bị rạch rách, máu chảy đầy
tay.
Vết dao không sâu lắm, Tề Bằng cũng chỉ muốn cảnh cáo anh mà thôi.
Anh dùng băng, quấn chặt xung quanh miệng vết thương, sau đó kéo ống tay áo xuống che đi.
Áo sơ mi màu đen nên không thấy rõ vết máu, nhưng mùi máu quá nồng nặc, lại chảy nhiều khiến nhiệt độ cánh tay dường như rất lạnh.
Không lâu sau Tề Bằng trở lại, nhìn thoáng qua tay Quan Dược một cái, nói: "Vào đi."
Quan Dược đi theo vào khoảng sân nhỏ, bên trong có một tòa nhà cao ba tầng, rất cũ, đất bụi và lá khô rơi đầy sân, có vẻ như không có người ở thường xuyên, chắc chỉ là nơi Tề Bằng dùng tạm.
Khi đến gần căn nhà, Tề Bằng dừng lại: "Tiểu Thập Ca, Ngũ Gia coi trọng cậu là vì đã thấy những gì cậu làm khi còn trong tổ chức Văn Bảo, cậu làm việc có phương pháp, có khả năng sắp xếp đâu ra đấy. Bề ngoài cậu và chúng tôi không nên xuất hiện cùng chỗ, cho nên hôm nay dù cậu đã gặp ai nói cái gì, ra khỏi cánh cửa này thì lập tức quên hết cho lão tử."
Quan Dược gật đầu: "Tề ca yên tâm, tôi biết rõ."
Tề Bằng nói thêm: "Còn nữa, người đàn bà của cậu..." Quan Dược rút chân lại.
"Tên Ngôn Tiêu phải không? Cô ta ở hội giám định Thượng Hải đắc tội với Ngũ Gia, tôi đã xem ảnh chụp, sao lại đi cùng cậu?"
Quan Dược mặt không đổi sắc: "Cô ấy bị mất việc ở Thượng Hải nên mới đến đội tôi làm giám định, phát hiện ra nơi đó cũng là công lao của cô ấy, bây giờ cô ấy có công với Ngũ Gia."
"Được, cậu nói đã vậy thì tôi nể mặt cậu, chỉ cần cô ta thức thời, tôi cũng không gây khó dễ làm gì." Tề Bằng quay người dẫn đường, tiếp tục nói: "Cô ta đã là người của cậu, nếu lại tiếp tục chọc giận Ngũ Gia, vậy thì cậu phải chịu trách nhiệm."
"Tôi chịu trách nhiệm."
Đi lên trên cầu thang tầng một, quẹo qua một khúc quanh, hai người dừng trước của một căn phòng. Sắc mặt Tề Bằng dịu đi, gõ cửa vài tiếng, không đợi bên trong trả lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Quan Dược đi theo phía sau, bên trong rất tối, rèm cửa kéo kín, cả căn phòng được trang trí theo
lối cổ xưa, đặt một ghế gỗ lim và một khay trà, thoang thoảng hương trà. Bên trong còn đặt một bình phong tứ quý lan trúc cúc mai, có thể mơ hồ thấy được phía sau có một người đang ngồi.
Tề Bằng đi thẳng ra phía sau, thấp giọng nói: "Ngũ Gia, Tiểu Thập Ca đến."
Quan Dược đến gần, chưa được vài bước đã thấy Tề Bằng giơ tay lên, đành phải dừng lại. Tề Bằng chỉ vào một cái ghế: "Ngũ Gia bảo cậu ngồi."
Quan Dược ngồi xuống, người ngồi phía sau tấm bình phong cũng không nói gì. Tề Bằng khom lưng, nửa người phía trong tấm màn, không nghe thấy tiếng nói chuyện, có lẽ bọn họ trao đổi trên giấy.
Một lát sau Tề Bằng đứng thẳng người nói: "Tiểu Thập Ca, cậu nói cậu phát hiện ra chỗ kia, có bằng chứng gì không?"
Quan Dược lấy từ trong túi ra một miếng Hoàng Ngọc: "Miếng Hoàng Ngọc này chính là bằng chứng, trong ngôi mộ chúng tôi khai quật chỉ có năm miếng, Chu Mâu chắc đã báo rồi. Đây là miếng thứ sáu, nếu không vì nó thì tôi cũng không phát hiện ra tòa thành kia."
Tề Bằng nhận lấy miếng ngọc rồi đi ra phía sau tấm bình phong, trong đó có vài âm thanh sột soạt nhẹ, chắc hẳn đang kiểm tra miếng ngọc.
Quan Dược nhìn xuống, qua viền khe hở của tấm màn nhìn thấy nửa bàn tay trái của Ngũ gia, làn da nhăn nheo, khô gầy già nua, ngón áp út bị cụt một đoạn, là cụt tay.
Hai người họ trao đổi rất lâu, Tề Bằng đi ra: "Món đồ này đúng là hàng tốt, nhưng nơi đó liệu có đáng giá như cậu nói?"
"Tôi đã tự mình xuống đó, chính mắt thấy các di vật bên trong, nơi đó rất lớn, thậm chí còn có mạch nước ngầm. Nghe nói tòa thành này thuộc về Hiểm Doãn, thành cổ của ngoại tộc giống như thế này thiếu hụt trong ghi chép của lịch sử rốt cuộc có bao nhiêu giá trị, không cần tôi nói, Ngũ Gia nhất định phải biết rõ hơn tôi nhiều."
Tề Bằng nhìn về phía tấm bình phong, quay đầu nói: "Nếu thực sự như vậy, lần này cậu lập công lớn, chuyện hôm nay sẽ không truy cứu."
Quan Dược đứng lên: "Cảm ơn Tề ca."
Tề Bằng trở mặt trong chớp mắt: "Vậy tại sao cậu không mang cả sáu miếng Hoàng Ngọc đến."
Quan Dược nhìn chằm chằm tấm bình phong: "Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, không thể đảm bảo liệu người gặp có đúng là Ngũ Gia hay không, ngộ nhỡ phạm sai lầm, tôi đảm đương không nổi."
Sắc mặt Tề Bằng trầm xuống: "Cậu như vậy là không tin tôi?"
"Nếu tôi không tin Tề ca, thì cũng không mang theo miếng Hoàng Ngọc này, càng không ở cửa nhận ba nhát dao của ông. Đây là việc rất lớn, bị Chu Mâu chĩa súng vào đầu tôi còn chưa nói ra, ngược lại Tề ca nói như vậy là không tin tôi."
Tề Bằng không nói gì, nghiêm mặt nhìn Quan Dược: "Chuyện này trước hết không nói tới, nơi đó có hàng cần phải lấy, cậu đã đến đây hẳn phải nghĩ được cách mang đi phải không?"
Quan Dược nói: "Đều chuẩn bị tốt, miễn là Ngũ Gia muốn đồ trong đó, xác định thời gian, tự mình đi lấy, tôi dẫn đường. Ngoại trừ Ngũ Gia ra, thì tôi chết cũng không khai."
"Cậu có ý gì? Bản thân cậu mang danh làm khảo cổ, còn muốn Ngũ Gia giúp cậu khai quật?"
"Tề ca, ông hẳn biết rõ, thuộc hạ của Ngũ gia không phục tôi, một nơi lớn như thế, nếu Ngũ Gia không ra mặt thì không thể áp chế, tôi cũng không muốn như vậy."
Quan Dược quay đầu về phía bình phong gật đầu một cái: "Ngũ Gia, ông tự mình suy tính đi, ông không ra mặt, chỗ đó tôi sẽ coi như chưa từng phát hiện ra, hôm nay cũng coi như tôi chưa từng đến, dù sao ra khỏi cánh cửa này tôi đều quên hết."
Khuôn mặt Tề Bằng âm u, thấy Quan Dược định đi ra khỏi cửa, mở miệng nói: "Đợi chút." Quan Dược đứng lại.
Một lát sau ông ta mới nói: "Cậu về đội trước đi, đợi tin tức của Ngũ Gia về chuyện này."
Quan Dược gật đầu: "Làm phiền Tề ca."
Buổi tối ở Tây Bắc đến muộn, tầm bảy giờ mặt trời mới xuống núi.
Ngôn Tiêu ngồi trên bệ cửa sổ của nhà nghỉ chờ Quan Dược, điếu thuốc cầm trong tay đã lâu nhưng không hề hít một hơi, mắt hướng ra ngoài đường, cũng không rõ đang nhìn cái gì.
Bên ngoài có một loạt tiếng bước chân, sau đó cửa bị gõ hai tiếng, Quan Dược đẩy cửa bước vào. Ngôn Tiêu quay đầu lại: "Gặp Ngũ Gia rồi?"
Quan Dược khép cửa, đứng ở đó: "Xem như đã gặp."
Ngôn Tiêu nhíu mày: "Thế nào gọi là xem như đã gặp?"
"Ngũ gia cẩn thận, cách một bình phong nên không thấy mặt, cũng không nghe được giọng ông ta." "Vậy anh dựa vào đâu mà khẳng định đó chính là Ngũ Gia?"
Quan Dược trầm giọng nói: "Tin tức liên quan đến Ngũ Gia vô cùng ít, tôi chỉ biết ngón áp út của ông ta bị cụt, hôm nay tôi nhìn thấy cái đó, nếu muốn giả mạo thì không cần thiết phải gặp tôi qua bình phong."
Ngôn Tiêu phẩy ngón tay, tàn thuốc rơi trên cửa sổ: "Sau đó thì sao?"
"Chờ tin của ông ta, tôi dùng tòa thành cổ Hiểm Doãn kia làm mồi, ông ta nhất định sẽ ra mặt." Quan Dược nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.
Ngôn Tiêu ngồi yên lặng ngồi đó, hiện giờ kẻ thù cách cô rất gần, nhưng cô không thể làm được gì.
Qua thật lâu, cô cầm điện thoại lên ấn số.
Sau vài tiếng chuông, giọng Bùi Minh Sinh vang lên: "Sư muội? Sao vậy, hiện giờ em đang tỉnh táo hay tức điên, có thể cho anh chuẩn bị tâm lý trước khi cuộc điện thoại bắt đầu được không?"
Ngôn Tiêu cười khẩy: "Không rỗi hơi nói nhảm với anh, em hỏi anh, anh với Quan Dược có giao hẹn với nhau phải không, nếu biết được ai là Ngũ Gia thì định làm gì?"
"Vốn dĩ sợ tính khí của em nên mới không dám nói cho em biết, giờ em đã biết thì anh sẽ nói rõ." Bùi Minh Sinh chắc đang ở nơi công cộng nên giọng nói đặc biệt thấp: "Sau Quan Dược có một ông chủ, cậu ta có lẽ vì người đó mới muốn lật đổ Ngũ Gia. Anh biết chuyện này rất mạo hiểm, nhưng chỉ cần bắt được Ngũ gia thì Hoa Nham sẽ thoát khỏi sự không chế của lão ta, vì vậy mới quyết định giúp đỡ anh ta. Ngũ Gia tưởng rằng anh đang nịnh nọt ông ta nên sẽ không để ý. Em không cần đề phòng Quan Dược, mặc kệ anh ta đang làm việc cho ai, ít nhất là muốn đối phó với Ngũ Gia giống chúng ta, như vậy đủ rồi."
Thuốc cháy sát tới ngón tay, Ngôn Tiêu bị nóng, cô di tàn thuốc lên của sổ: "Ừ, thế là đủ."
Bùi Minh Sinh cười: "Sư muội yêu qúy, nhẫn nại một chút, chỉ cần xong việc, em lại có thể thuận lợi vui vẻ trở về Thượng Hải, những người nào đã từng cười nhạo em sẽ phải ân hận, nghĩ đến đấy thấy rất thoải mải phải không?"
"Cứ xong việc gì rồi nói."
"..."
Ngôn Tiêu dập điện thoại, mắt nhìn về phía cửa, trên nền gạch màu trắng có vài vệt mầu đỏ thẫm.
Cô đi ra đó, ngồi xổm xuống nhìn, là vết máu, vẫn còn mới.
Chẳng trách vừa rồi anh ta đi nhanh như vậy.
Quan Dược ở căn phòng chéo phía đối diện, anh đang cởi trần ngồi trên giường, vừa tháo miếng băng thấm đẫm máu xuống, đang định bôi thuốc thì cửa bị đẩy ra.
Ngôn Tiêu dựa vào cửa, mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của anh: "Bị thương?" "Không phải cô thấy rồi sao?" Quan Dược đổ thuốc lên vết thương.
"Xem ra gặp mặt Ngũ Gia cũng không dễ dàng gì." Ngôn Tiêu đi qua, cầm lấy miếng gạc đặt lên cánh tay anh.
Do thuốc bột phủ lên nên vết thương trông không đáng sợ, chỉ là sưng rất to, máu đã ngừng chảy, trên cánh tay vẫn còn vài vệt máu khô.
Cô nhấc cánh tay anh, quấn từng vòng, cúi đầu xuống cắn một bên để thắt nút, tay kia phối hợp rất nhịp nhàng, gọn gàng buộc vào.
Trên miệng vết thương hơi nóng lên, là do hơi thở của cô phả vào.
Quan Dược có thể thấy rõ được hàng lông mi dài của cô, rũ xuống che đi ánh mắt cô, trên mặt cô có nét ôn hòa hiếm thấy.
Như có cảm giác, Ngôn Tiêu đột nhiên ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau.
Làm gì có chuyện ôn hòa, ánh mắt cô vẫn sắc bén như cũ.
Nghĩ lại cảm giác vừa rồi Quan Dược thấy buồn cười.
"Anh nhịn giỏi thật." Ngôn Tiêu nhìn lại vết thương một lát, quay người đi vào nhà vệ sinh.
Quan Dược đi đến đó, thấy cô đang rửa tay.
Anh đứng bên cạnh cô, thấm ướt khăn tay, lau những vệtt máu trên tay.
Ngôn Tiêu giơ tay mở cửa tủ trên tường tìm xà phòng, một tiếng "lạch cạch" vang lên, có thứ rơi vào trong bồn rửa.
Là "áo mưa" của khách sạn.
Cô nhướng mày, vô ý liếc nhìn Quan Dược.
Anh cũng nhìn thấy, mím chặt môi, tập trung lau tay.
Ngôn Tiêu nhìn dọc từ sống mũi xuống đôi môi mỏng của anh, rồi xuống xương quai xanh, di chuyển đến ngực và cơ bụng, cười cười, sau đó thò tay vào bồn rửa.
Quan Dược trợn mắt, hộp "áo mưa" kia bị cô lấy đi. -------------------------------------------- Editor: Chương sau có thịt =))