Buổi sáng, Ngôn Tiêu đang dùng dụng cụ thực hiện bước đánh giá cuối cùng đối với lọ thuốc hít bằng men, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Bùi Minh Sinh từ bên ngoài đi vào, hai tay đặt trên vai cô chậm rãi đi nửa vòng, bộ dạng giàu có nhàn hạ, đột nhiên cúi đầu, ghé sát vào tai cô hỏi: "Sư muội thân yêu, có phải em ở ngoài có đàn ông rồi không?"
Mắt Ngôn Tiêu không rời khỏi dụng cụ đánh giá, đầu cũng không ngẩng lên: "Nói bậy bạ gì thế?" "Nghe nói em ở chỗ chị Lê đặt may một bộ đồ đàn ông, đã gửi đi rồi, cái này không bậy bạ chứ?" "Chỉ là một bộ đồ mà thôi, đâu phải chuyện to tát như vậy." "Bộ đồ giá mười mấy vạn mà kêu là chỉ một bộ đồ mà thôi?"
Cuối cùng thì Ngôn Tiêu cũng ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Thì sao, em tiêu tiền của mình anh cũng quản?"
Bùi Minh Sinh kéo kính ra: "Đừng hiểu lầm, em biết rõ chuyện riêng của em anh chưa từng hỏi đến, nhưng thân là sư huynh, anh phải quan tâm đến em."
Ngôn Tiêu ngồi xuống ghế, vắt chéo chân: "Được rồi, em ở bên ngoài có đàn ông, vậy thì sao?"
Bùi Minh Sinh vừa định hỏi người đó là ai, nhìn thấy ánh mắt cô, lại lắc đầu: "Thôi bỏ đi, anh không tin."
"Vì sao không tin?"
"Anh còn không biết em chắc? Nếu dễ tán như vậy thì anh đã sớm có cơ hội." Giọng nói Bùi Minh Sinh nửa đùa nửa thật.
Ngôn Tiêu không hề nể nang: "Chuyện đó không có khả năng, thỏ không ăn cỏ gần hang."
"Em mà là thỏ sao?" Bùi Minh Sinh suýt nữa cười không nổi: "Với tính của em... phải là sói mới đúng?"
Ngôn Tiêu nhìn anh ta: "Phải, em là sói, cho nên em nhất định phải tìm một con sói đực, anh chỉ là một con hồ ly xảo quyệt, hai chúng ta không cùng một loài, càng không có khả năng."
Bùi Minh Sinh buồn cười: "Vậy em định đi đâu tìm sói đực đây?"
Trong đầu Ngôn Tiêu đột nhiên lóe lên hình ảnh cái đầu sói cô vẽ khi còn trong đội khảo cổ, hình ảnh đầy trừu tượng phác họa trên tấm lưng màu đồng rắn rỏi của người đàn ông, dù được vẽ lên bằng son môi nhưng vẫn phù hợp một cách kỳ lạ.
Người đàn ông đó tựa như một con sói đơn độc lai vãng trên vùng đất Tây Bắc.
Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong nháy mắt, vừa mới xuất hiện đã bị cô dập tắt.
"Bớt làm phiền em đi, em còn phải làm việc." Cô xoay người sang chỗ khác, tiếp tục loay hoay với lọ thuốc hít cổ.
Bùi Minh Sinh ấn trên vai cô một cái, giọng nói nghiêm túc trở lại: "Ngôn Tiêu, thực ra anh biết rõ trong lòng em không thể chứa thêm ai khác, đã nhiều năm như vậy, em vẫn chưa quên người đó phải không?"
"Em không quên được ai?"
"Vị quý nhân kia của em."
Ngôn Tiêu ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt sắc nhọn: "Bùi Minh Sinh, anh có thể bớt mua việc vào người hay không?"
Bùi Minh Sinh thu tay lại: "Được được rồi, chỉ tán gẫu tí thôi mà, đừng để bụng. Anh đến để thông báo với em ngày mai tham gia một buổi phỏng vấn của đài truyền hình, không còn chuyện gì nữa, em tiếp tục làm việc đi."
Cửa đóng lại, anh ta đã rời đi.
Ngôn Tiêu bỏ những món đồ trên tay xuống, ngồi tựa lưng vào ghế, đầu óc một mảnh trống rỗng.
Di động đột nhiên vang lên, cô cầm lên nhìn số gọi đến, là chị Lê.
"Tôi nghe."
"Cô Ngôn, thật ngại quá, chiếc áo kia bị gửi trả lại." "Cái gì?"
Có lẽ do giọng cô rất lạnh, khiến chị Lê ở đầu bên kia vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi cô Ngôn, địa chỉ cô đưa hoàn toàn chính xác, tôi đảm bảo không viết sai, nhưng người nhận một lần nữa gửi trả lại."
"..." Ngôn Tiêu không lên tiếng, ngón tay cầm điện thoại dần dần nắm chặt.
Người đàn ông này đang muốn làm gì?
"Cô Ngôn, thành thật xin lỗi..." Chị Lê lại tiếp tục xin lỗi.
Ngôn Tiêu ngắt máy, ngón tay lướt trên danh bạ trên điện thoại, nhìn thấy tên của Quan Dược. Anh đang cố ý sao? Cố ý muốn làm cho cô thiếu nợ anh sao?
Ngón tay cô đã định nhấn vào nút gọi, khựng lại một chút, ngược lại cho anh vào blacklist.
Vứt điện thoại lên bàn, Ngôn Tiêu lạnh lùng cười một tiếng: "Không cần thì thôi, tôi chiều theo ý anh!"
...
Trời dần chuyển tối, sa mạc lúc hoàng hôn thường rất nhập nhèm, có thể che giấu được rất nhiều dấu vết.
Quan Dược nằm phía sau cồn cát, hai mắt sáng như mắt báo, chăm chú nhìn hai cái đầu đang ló ra từ trong cát ở phía xa.
Có một cái hầm được đào trên cát, hai người kia chui vào trong đó đã rất lâu rồi.
Phía xa vang lên một tiếng huýt sáo, Xuyên Tử ngay lập tức xông ra, theo sau là mấy anh em trong đội.
Đám người kia bị túm ra, đi ra cùng bọn họ còn có các di vật bị bọn họ đào lên.
Quan Dược trông thấy mấy người bị bắt nhưng không đi về phía đó, chỉ đứng yên lấy thuốc ra hút.
Hút xong một điếu thì thấy Xuyên Tử đi đến, những người khác đưa hai kẻ kia rời đi.
"Thập ca, có anh trở về thật tốt, kể từ khi anh đi làm khảo cổ, hàng bọn em cắt được so với trước kia ít hơn nhiều."
Việc bọn họ phụ trách gọi là là cắt hàng.
Quan Dược hút thuốc, liếc anh ta: "Bọn họ có mang hàng gì tốt ra không?"
"Đều không có, chắc là chỗ này đã bị vét sạch rồi. Anh xem thử đi." Anh ta đưa một đồng tiền vàng đến trước mặt Quan Dược: "Chỉ có cái này tạm được, không biết là tiền cổ của triều đại nào, chỉ có cái này thôi."
Quan Dược nhìn lướt qua: "Mang về cất kỹ, những thứ còn lại cũng đừng vứt lại, không hoàn chỉnh cũng vẫn là di vật."
"Em biết rồi." Xuyên Tử cất đồng tiền vào trong túi, thong thả nói: "Thập ca, em nhiều chuyện hỏi một câu, tổ chức Văn Bảo này của chúng ta cũng nhiều năm rồi, bất kể là di vật đào được hay cắt được đều không ít, tất cả đều được giữ lại mà không giao cho cục quản lý di vật, vì sao vậy?"
Quan Dược nhả khói: "Xuyên Tử, cậu biết vì sao lúc đầu tôi kêu A Cổ trở về chăn ngựa không?"
Xuyên Tử sững sờ: "Vì sao?"
"Bởi vì cậu ta cũng hỏi nhiều y như cậu, tính cách còn đơn thuần hơn cậu." "..."
Quan Dược nói: "Kêu các cậu làm gì thì làm cái đó, đừng hỏi quá nhiều, biết nhiều đối với các cậu cũng không có ích gì."
Xuyên Tử nhớ tới lần trước lúc anh kêu bọn họ đi đối phó với Ngũ Gia cũng nói như vậy, vì vậy anh ta nhịn xuống, lời định nói lại nuốt trở lại: "Được rồi, em không hỏi nhiều, em về trước."
Chờ Xuyên Tử đi rồi, Quan Dược mở điện thoại ra xem, không có người gọi đến. Anh ngậm điếu thuốc trên miệng, cất điện thoại đi.
Trước đây Ngôn Tiêu vì Ngũ Gia nên mới tới đây, Quan Dược biết rõ cô sớm muộn sẽ rời đi, cô có thể đi, cô có thể quay trở lại Thượng Hải phồn hoa tiếp tục làm nhà giám định, anh cũng không trách cô, chỉ có điều không nghĩ tới cô lại dùng cách đó để rời đi.
Dứt khoát như vậy, chính là muốn cắt đứt tất cả.
Anh sẽ không cúi đầu trước cô, nhưng tuyệt đối không thể không rõ ràng như vậy.
...
Chín giờ tối, Ngôn Tiêu trên đường lái xe trở về nhà.
Không ngờ giờ này mà cũng bị tắc đường. Cô châm một điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống. Chợt nhớ tới trước khi tan làm, trợ lý đưa cho cô một phòng bì, giơ tay lấy nó trong ngăn kéo ra xem.
Bức thư được gửi đến Hoa Nham ngày hôm nay, cô bật đèn trong xe lên xem, là thư mời cô đi Hồng Kông tham gia hoạt động trao đổi của tổ chức Văn Bảo.
Cô là một nhà giám định đồ cổ, cũng vì Ngũ gia bị lật đổ mà thân phận cũng trở nên cao quý hơn, gần đây cứ có việc gì là lại lôi cô ra.
Tổ chức Văn Bảo.
Ngôn Tiêu nhìn thấy bốn chữ này đã không cảm thấy có hứng thú, ném thư mời sang một bên, tiện tay mở nhạc.
Trong radio đang phát một ca khúc tiếng Mông Cổ, ca sĩ nam có giọng hát rất cao, giống như có thể xuyên vút lên bầu trời, đoạn đầu hát tiếng Mông, sau đó chuyển thành Hán ngữ. Hình như cô đã từng nghe thấy lời bài hát này ở đâu đó, ca từ đơn giản nhưng uyển chuyển.
"Hồng nhạn, hướng về phương Nam,
Bay qua bãi lau mênh mông.
...
Hồng nhạn, khi trở về phương Bắc
Hãy mang theo cả nỗi nhớ nhung trong lòng tôi.
Tiếng hát ngân xa, tiếng đàn vọng mãi,
Sắc xuân ấm áp đã về trên thảo nguyên..."
Hồng nhạn, thảo nguyên, hướng nam, hướng bắc.
Ngôn Tiêu nắm chặt điếu thuốc, đột nhiên bật cười, ngón tay ấn xuống từ từ đóng cửa sổ lại.
Như thế này là sao? Đi đến đâu cũng không thể thoát khỏi Tây Bắc phải không?
Nhạc đã được tắt, cô ấn hai hồi còi, thúc giục dòng xe phía trước.
Về đến nhà, Ngôn Tiêu không còn tâm trạng nấu cơm, chỉ uống một ly cà phê rồi đi tắm. Tắm xong đi ra, đúng lúc chuông điện thoại vang lên, cô trùm khăn tắm đi đến nhận máy, là Lý Chính Hải gọi đến.
"Ngôn Tiêu, anh có chút việc muốn hỏi em."
"Ừ, anh cứ hỏi."
"Lúc em ở Tây Bắc có từng đi qua một khu vực có liên quan đến sói không?"
"..." Ngôn Tiêu chầm chậm ngồi xuống ghết sofa, hơi ngạc nhiên khi anh ta chỉ dựa vào miếng Hoàng Ngọc kia mà có thể đi được đến bước này.
Cô cũng không hy vọng Lý Chính Hải tìm ra được tòa thành bị vùi lấp đó, vì như vậy có nghĩa anh ta sẽ tra ra Quan Dược.
"Không có, làm sao?"
"Không có gì, anh chỉ hỏi thế thôi." Lý Chính Hải nói đến đây thì dừng lại: "À đúng rồi, anh phải trở về Tây Bắc, sau này em còn đến đó hay không?"
"Vì sao tôi còn muốn đến đó?"
Ở đầu kia điện thoại Lý Chính Hải bật cười một tiếng: "Xem ra em quả thật cùng Tiểu Thập Ca không có quan hệ gì."
Ngôn Tiêu biết anh ta chỉ nói cho có: "Lên đường bình an, không có việc gì thì tôi cúp máy." "Cảm ơn em, có gì anh sẽ liên lạc lại."
Ngôn Tiêu không muốn cùng anh ta có liên lạc gì.
Ngồi một lát, cô đứng dậy đi vào phòng. Sau khi trở về, cô không động đến hành lý, bỗng nhiên rất muốn xem lại tờ giấy in hình đầu sói trên lưng Quan Dược.
Tìm mãi trong va ly hành lý mới tìm thấy chiếc ba lô, khéo khóa túi, ánh mắt cô đột nhiên đông cứng.
Bên trong túi có một món đồ mà cô không thể tưởng tượng nổi.
Chính là năm miếng Hoàng Ngọc, đêm đó cô kêu Quan Dược mang đi, anh căn bản không hề lấy đi, vậy là cô đã mang theo chúng trở về Thượng Hải.
Ngôn Tiêu cầm món đồ lao ra khỏi phòng. Số điện thoại buổi sáng cô vừa cho vào blacklist, hiện giờ cô không hề suy nghĩ mà kéo nó ra.
Chuông đổ ba tiếng, tiếng thứ nhất dồn dập, tiếng tiếp theo ngột ngạt, tiếng thứ ba đã trở nên xa xăm, xa đến đầu bên kia.
Điện thoại được kết nối.
Ngực Ngôn Tiêu khẽ phập phồng, lạnh lùng gằn giọng nói hai chữ: "Nói đi." Đầu bên kia điện thoại có tiếng gió, còn có hơi thở trầm thấp của Quan Dược. "Anh nói chuyện cho tôi!"
Quan Dược mở miệng: "Thấy đồ rồi?"
Ngôn Tiêu nghiến răng: "Vì sao?" "Vì có lúc thế này."
"..." Ngôn Tiêu hất mái tóc dài vẫn còn đang ướt, nước nhỏ lên ngón tay, cô đang vô cùng tức giận. "Vì sao không tạm biệt mà đi?" Giọng Quan Dược còn lạnh hơn cô: "Tôi không phải đã nói em
đừng gạt tôi sao?"
Ngôn Tiêu cười lạnh: "Tiểu Thập Ca, anh là người thông minh, còn không hiểu là ý gì sao?" "Không hiểu, tôi không hiểu. Ngôn Tiêu, em tự mình nói em có ý gì, em đã đi rồi sao còn gửi quần
áo làm gì? Em có ý gì bản thân em biết rõ không?"
"Tôi biết rõ, chỉ qua là muốn báo đáp anh đã hợp tác với tôi lật đổ Ngũ Gia mà thôi, anh cho là thế nào?"
"Vậy sao?" Quan Dược cười lạnh một tiếng, anh hiếm khi cười lạnh như vậy: "Vậy được, món đồ đó tôi tự mình đi lấy, hay là em mang đến đây?"
"Anh đừng đến!" Ngôn Tiêu buột miệng.
Quan Dược trầm mặc, thật lâu sau giọng nói trầm thấp của anh lại truyền đến: "Ngôn Tiêu, em dám nói rằng mấy ngày trở về em quả thực đã đoạt tuyệt tất cả?"
"Ầm" một tiếng, Ngôn Tiêu đột nhiên vung tay, điện thoai đập mạnh lên tường, vỡ tan tành rơi xuống đất.
Cô đứng yên không nhúc nhích, khi mở miệng nói giọng tựa như không phải của mình: "Quan Dược, con mẹ nó anh đúng là điên..."