Là giọng của Hứa Nhữ, không biết từ đâu truyền tới.
Ngôn Tiêu nhìn phía sau lưng Ngô An An, không phải là Hứa Nhữ. Cô lập tức đạp chân ga, không ngờ Ngô An An chạy tới chắn trước mui xe.
Người phía sau cô ta cũng đuổi sát theo sau, mở cửa ra ngồi vào, con dao cầm trên tay gõ vài cái trên vô lăng: "Đừng căng thẳng, tiện đường nên phiền cô cho đi nhờ một đoạn."
Ngôn Tiêu liếc sang bên cạnh, đó là một gã mắt híp môi dày. Cô ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Ngô An An ở ngoài cửa xe.
Ngô An An dường như bị cái nhìn này làm cho sợ hãi nên quay đầu bỏ chạy.
Gã đàn ông kia đột nhiên ghé sát gần nhìn cô: "Ồ, là cô sao, chuyên gia giám định!"
Ngôn Tiêu lạnh mặt nhìn sang "Anh là ai?"
"Là tôi, người hôm đó trong quán rượu ở Tây An đưa cho cô đồ để giám định đó. Quên rồi sao?" Ngôn Tiêu nhìn vào cổ anh ta thấy một sợi dây chuyền vàng dày cộm, chính là gã đàn ông đeo vòng
vàng ngày đó.
"Quanh đi quẩn lại lại gặp người quen rồi." Hắn thu lại con dao găm, giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ lấy ra tự vệ thôi."
Ngôn Tiêu mặt không đổi sắc.
Gã đeo vàng cười hì hì: "Không ngờ được gặp cô. Thật có duyên. Cô cứ đi theo đường tôi bảo, không xa lắm, không làm mất nhiều thời gian của cô đâu."
Ngôn Tiêu phát hiện người hắn đầy bụi đất, tóc tại bù xù. Trong lòng liền hiểu rõ vấn đề: "Có người truy đuổi anh sao?"
"Không phải vậy. Cô còn nhớ ba thằng cướp gặp phải trong quán rượu ngày đó không? Thật sự là lũ âm hồn không tan. À đúng rồi hôm đó cô không bị sao chứ?"
"Không sao."
Hai người họ nói chuyện như thể là người quen gặp lại.
Bên ngoài xe, Hứa Nhữ từ đằng xa chạy đến, một tay ôm ngực định đi về phía xe lại bị Ngô An An kéo trở lại.
Cậu ta vừa rồi vừa bị dần một trận, lúc này mới đỡ hơn: "Cậu... cậu đã thống nhất không quay trở lại. Vì sao lại đưa gã đó đến đây!"
Ngô An An rùng mình: "Mình sợ hắn đánh chết cậu."
"Cậu làm như vậy là hại người ta, chị ấy tốt bụng cho chúng ta đi nhờ, thế này là lấy oán trả ơn." "Mình còn có thể làm gì chứ..." Ngô An An cắn môi, ngẩng đầu nhìn đã thấy chiếc xe chạy đi. Lúc này trời tối đen như mực, chiếc xe một mình trên đường lao nhanh như bay.
Gã đeo xích vàng sau khi lên xe nói không ngừng: "Giám định gia, sao cô lại đi cùng hai đứa nhóc kia thế? Bọn họ là bạn của cô à? Sớm biết vậy thì đã cùng nhau đi rồi."
"Không cần, không quen biết."
"Tôi cũng cho là thế, người quen mà có thể dễ dàng bán đứng cô như vậy sao?" Hắn ta đột nhiên bật cười.
Ngôn Tiêu khẽ nheo mắt: "Ừ, tôi sẽ nhớ rõ cô ta."
Dưới ánh đèn vàng trong xe, người phụ nữ với gương mặt đẹp như được mạ ánh sáng, một cái nheo mắt đơn giản nhưng ẩn chứa phong tình. Lúc ở trong quán bar gã đã biết cô là một người đẹp, bây giờ ngồi gần cô như vậy khiến hắn không thể rời mắt khỏi cô.
Ngôn Tiêu sớm đã thấy ánh mắt của hẳn nhưng lờ đi coi như không, giơ tay bật nhạc.
Tiếng nhạc vang lên, sự chú ý của gã cũng rời đi: "Để tôi xem cô bật bài nào."
Vừa nói xong liền dựa gần vào Ngôn Tiêu, một tay đưa lên vai cô vuốt ve.
Ngôn Tiêu cố tình bẻ bánh lái, xe bị nghiêng sang một bên. Gã ta giật mình kêu lên một tiếng, sau đó yên phận ngồi tại chỗ.
Trong thâm tâm hắn tin rằng, hắn đang cầm dao nên người phụ nữ này chắc chắn sợ hắn. Vì vậy hắn lại to gan khôi phục vẻ cợt nhả lưu manh.
"Cẩn thận một chút nhé nhà giám định. Nếu cô xảy ra chuyện gì thì tôi đau lòng lắm." Ngôn Tiêu tay nắm chặt vô lăng, mặt lạnh tanh. "Cô định muốn đi đâu?"
"Du lịch."
"Rất hiếm khi có người đi du lịch trên tuyến đường này lắm. "
Ngôn Tiêu thầm nghĩ, không lẽ tôi nói với anh tôi đi đến đội khảo cổ.
Nhẫn nại hơn hai giờ, phía trước thấp thoáng ánh đèn, bọn họ chuẩn bị đến một thị trấn.
"Rẽ phải." Gã đeo vòng vàng ngồi ngay ngắn ở vị trí, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa xe.
Ngôn Tiêu đánh tay lái, rẽ vào ngã ba, từ xa nhìn thấy có một bóng người đang đứng đó.
Trời tối đen, bóng dáng người đó gầy gò, nếu như anh ta không di chuyển thì cũng không có người nhận ra.
"Được rồi, cô dừng ở đây đi." Gã đeo vòng vàng vội vàng xuống xe giơ tay vẫy lên: "Anh Chu, ở đây!"
Người đàn ông tên Chu từ từ đi về hướng chiếc xe, càng đến gần càng thấy rõ thân thể gầy gò như que củi của hắn.
Ngôn Tiêu quay đầu nhìn sang, vừa vặn chạm vào ánh mắt sắc như chim ưng của hắn ta, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy khó chịu. Cô quay mặt đi.
"Không phải mày đi một mình sao?" Tên Chu nhìn vào trong xe.
"Vâng, em đi một mình." Gã đeo vòng vàng một tay vươn ra vòng vào cổ Ngôn Tiêu, một tay lấy chìa khóa xe, hạ giọng nói: "Xuống xe, tôi vì muốn tốt cho cô thôi."
Ngôn Tiêu đẩy hắn ra, mở cửa xe đi xuống.
Gã đeo xích vàng xuống xe, đi vòng sang đứng cạnh Ngôn Tiêu, duỗi tay ra ôm thắt lưng Ngôn Tiêu kéo sát lại, nửa túm nửa kéo cô đến trước mặt gã họ Chu.
Tên Chu lia mắt sang, lúc này Ngôn Tiêu đang bị kéo nghiêng về một phía nên không nhìn thấy mặt hắn.
"Thằng nhóc cậu cũng được lắm, lại đổi rồi à?"
Gã đeo vàng cười bỉ ổi, bàn tay lại thô bỉ làm loạn, thậm chí còn vân vê bộ ngực Ngôn Tiêu một
cái.
Ngôn Tiêu gạt tay hắn ta xuống: "Hai người cứ nói chuyện, tôi sang bên kia."
Gã ta sợ cô chạy mất liền túm cô kéo lại: "Cô đợi ở đây."
Ngôn Tiêu đứng tựa vào thành xe, cúi đầu tránh ánh mắt của gã họ Chu.
Không rõ lai lịch của bọn chúng ra sao nên nếu tránh được thì cô sẽ cật lực tránh.
Gã họ Chu nhìn cô, sau đó đó kéo gã đeo vàng quay lưng lại nhỏ giọng thì thầm: "Sao tự nhiên lại đi tìm tao, có người tìm mua rồi sao?"
"Không có..." Gã đeo vòng vàng kêu lên: "Bị nhóm khảo cổ cướp lại rồi."
"Biết vậy mà con mẹ nó mày vẫn đến tìm anh sao?"
"Bọn chúng đuổi theo em, em chỉ còn cách đến nhờ anh giúp đỡ."
"Mẹ nó."
Ngôn Tiêu thấp thoáng nghe được vài câu, nhìn sang phía bọn họ. Lúc này gã họ Chu đang bỏ đi,
tên đeo vòng vàng đang đuổi theo hắn, luôn miệng muốn giải thích gì đó.
Ngôn Tiêu đi đến ven đường, nhổ một nhúm cỏ lau trong tay. Cỏ lau dài tầm một cánh tay, là loại cỏ già, rất dai. Cô vò chúng trong tay bện thành một sợi dây.
Một lát sau gã đeo vàng quay trở lại, cúi đầu ủ rũ. Ngôn Tiêu giấu sợi dây mới bện được vào túi quần jean, quay trở lại xe: "Sao rồi, anh Chu của anh đi rồi?"
"Lật mặt rồi, trở mặt con mẹ nó nhanh mà."
Gã ta lại trở lại bộ dáng lưu manh vô lại, cười cợt lắc lắc chiếc chìa khóa xe trước mặt Ngôn Tiêu: "Lại làm phiền cô thêm một đoạn đường rồi."
Ngôn Tiêu giơ tay lấy lại chìa khóa thì hắn lại rút lại, cợt nhả trêu đùa cô. Ngôn Tiêu lạnh mặt:
"Không phải anh vẫn còn muốn lợi dụng tôi sao?"
"Không muốn bị tôi lợi dụng thì cũng phải trao đổi lợi ích mới được."
Xung quanh vắng lặng không có một bóng người, chỉ có một còn đường cùng một chiếc xe và một người phụ nữ, lợi ích gì thì hiên nhiên quá rõ ràng.
Ngôn Tiêu đứng dưới đèn ánh đèn đường, thân hình trong gió đêm lạnh lùng như đao mới tra khỏi vỏ. Gã đàn ông đẩy cô ngã trên mui xe, áp sát thân mình vào. Lưng Ngôn Tiêu bị tì trên mui xe, áo kéo căng, bộ ngực căng đầy lộ ra, dưới xương quai xanh là một khe rãnh sâu.
Ánh mắt hắn biến đổi, giơ tay lên về phía chiếc cổ áo đang mở rộng, chà xát xương quai xanh của cô. Động tác rất thô lỗ, thậm chí vài chiếc cúc còn bị bung ra.
Chiếc cổ trắng nõn của Ngôn Tiêu bị hắn chà xát đến đỏ, viền ren áo ngực lộ ra. Thấy cảnh này, ánh mắt hắn càng trở nên đục ngầu, thò tay xuống dưới định mò lên sờ ngực cô.
Ngôn Tiêu bắt lấy tay hắn nói: "Tôi sẽ cho anh lợi ích khác. Chỗ này tôi có vài món đồ cổ tặng cho anh, là hàng sạch. Hai chúng ta ai đi đường nấy."
"Đồ cổ?" Gã ta hổn hển ngẩng đầu lên.
"Trong túi của tôi."
Hắn ta bán tính bán nghi buông tay ra, móc chìa khóa trong túi ra mở cửa xe.
Ngôn Tiêu kéo cửa xe, lấy chiếc đĩa giả từ trong túi ra: "Đây là đồ sứ cổ thời Nam Tống, hàng tốt tôi lượm được."
Hắn ta vội vàng đi qua. Ngôn Tiêu đưa cái đĩa ra, rồi bất ngờ đập thằng vào đầu hắn. Chiếc đĩa bị vỡ, hắn ta kêu lên lấy tay che đầu, máu tuôn ra giữa các ngón tay.
Ngôn Tiêu vòng ra phía sau, giơ chân lên đạp hắn một phát khiến hắn ngã quỳ vào trong xe. Chưa để hắn kịp đứng lên, Ngôn Tiêu lấy cánh cửa xe đập mạnh vào cánh tay hắn, sau đó đạp mạnh vào lưng khiến hắn kêu lên ngã trở lại: "Đệch, đm nhà mày!"
Hắn ta điên lên đứng thẳng dậy thì chiếc cổ đã bị thắt chặt. Trên cổ một sợi dây thừng đang siết quanh cổ.
Ngôn Tiêu một nửa người ấn vào cánh cửa, một tay siết chặt sợi dây, một tay giật chiếc chìa khóa đang nằm trong tay hắn ta.
Bỗng nhiên cô nhớ ra trong túi hắn túi hắn có dao, nhìn xuống, thấy con dao đó đã nằm trên tay gã. Cô càng tăng thêm lực chặn cửa xe, hai tay siết chặt sợi dây cỏ khiến nó sắp đứt. Con dao trong tay gã vung lên loạn xa, suýt chút nữa làm cô bị thương.
Lúc này ở phía xa xuất hiện một chiếc xe đi đến, ánh sáng đèn tạo thành một dải quang chiếu tới làm lóe mắt.
Ngôn Tiêu híp mắt nhìn sang, nhìn thấy lờ mờ ba bóng người từ trên xe bước xuống. Bị lóe mắt một lúc khiến thị giác của cô trở nên mơ hồ.
"Ngôn tỷ!"
Cô nhớ giọng nói này, đó là giọng của Thạch Trung Chu.
Ánh sáng trước mắt Ngôn Tiêu đột nhiên bị che đi, một dáng người cao lớn đứng trước mặt cô, ánh mắt quét lên đôi tay đang siết chặt sợi dây của cô. Anh nhíu mày vươn tay lôi gã đeo vàng đang ở trong xe đẩy ra ngoài, một cước đá vào bụng gã ta.
Gã ta ngã sõng soài trên mặt đất, một tay ôm cổ một tay ôm bụng, máu trên trán vẫn không ngừng chảy, không nói nổi một lời.
Vương Truyện Học cùng Thạch Trung Chu chạy tới, bị cảnh tượng trước mặt dọa cho ngẩn người. "Ngôn tỷ chị không sao chứ?"
Ngôn Tiêu vứt sợi dây đi, ngón tay bị căng có chút đau "Không sao."
Thái độ lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo.
Quan Dược quay sang, lúc này sắc mặt cô lạnh lại, cổ áo mở rộng, liếc nhìn là đã có thể thấy một mảng hồng đỏ trước ngực. Anh thu lại ánh mắt, giọng nói so với bình thường càng trở nên trầm hơn: "Suốt cả chặng đường cô đưa hắn đi cùng sao?"
"Thế thì sao?"
"Hình như tôi từng nói với cô hắn là kẻ buôn bán di vật."
Ngôn Tiêu nghiến răng nghiến lợi: "Trách tôi? Anh thử bị người ta dí dao vào cổ xem?" Quan Dược đưa mắt nhìn cô chằm chằm.
Người đàn ông này có đôi mắt bình tĩnh đáng ngạc nhiên.
"Còn có gặp ai khác không?"
"Hỏi tôi?"
Quang Dược không lên tiếng, phụ nữ một khi đang tức giận thì không nên dây vào, sẽ không có kết quả tốt. Anh cúi xuống kéo gã đeo vòng vàng lên: "Chu Mâu đâu?"
Gã đeo vàng lẩm bẩm không trả lời.
Ngôn Tiêu lấy thuốc từ trong xe, tựa vào thành xe châm thuốc, một tai lắng nghe anh ta tra hỏi.
Không tra hỏi được gì, gã đeo vàng một mực không khai.
"Đi rồi." Ngôn Tiêu nhả khói: "Nếu anh đang tìm gã họ Chu kia thì hắn đi rồi, hai bọn họ trở mặt nhau rồi."
Quan Dược cau mày đứng dậy.
"Mẹ nó, trở mặt thật đúng lúc. Họ Chu kia quá gian xảo rồi, hắn chắc chắn biết chúng ta muốn dùng tên này nhử, vì thế trở mặt ngay." Thạch Trung Chu tức giận giậm chân.
"Vậy tên này không còn tác dụng gì nữa rồi." Vương Truyện Học nhìn tên đeo vàng nói "Thả hắn?"
"Chờ đã." Ngôn Tiêu dập thuốc.
---------------------------------------------------------