Tòa Thành Trên Không

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: QinggWei

Lệ Xuân Hiểu quơ quơ cánh tay trước mặt cô: “Tracy, Tracy.”

Trì Hồng Nhạn giật mình bừng tỉnh, ngượng ngùng kéo sự chú ý của cô trở lại. Hiện tại, cô đang uổng thử cà phê do Lệ Xuân Hiểu pha, nghe nó là Lệ Xuân Hiểu đã học lẻn từ một người Ý, cô nàng còn nhờ người lấy hạt cacao chất lượng nhất từ Jamaica.

“Tracy,” Lệ Xuân Hiểu dè dặt hỏi, “Có ngon không?”

Cô gật đầu, vị rất vừa miệng hương thơm tràn đầy, rất ngon.

“Tốt rồi! Vậy thì khi Kinh Hồng trở về em sẽ pha cho anh ấy một ly.” Lệ Xuân Hiểu hơi đắc ý nói: “Anh ấy đi làm về mệt, vừa vặn giúp anh ấy nâng tinh thần!”

Vị thơm cà phê ban đầu trong miệng cô của chuyển sang vị chua ngắt.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Trì Hồng Nhạn không bắt máy ngay, cô biết là ai đang gọi, đây là điện thoại Trì Kinh Hồng mua cho cô, cũng chỉ có Trì Kinh Hồng biết số của nó, Trì Hồng Nhạn cầm điện thoại bước ra ngoài.

“Hồng Nhạn.” Đầu bên kia, giọng nói trầm thấp của Trì Kinh Hồng vang lên, anh nhẹ nhàng nói: “Hồng Nhạn, anh nhớ em!”

Trì Hồng Nhạn cúi đầu không dám nhìn người phụ nữ đang hạnh phúc trong phòng trà kia.

“Hồng Nhạn. Tối nay anh đi công tác.” Anh tiếp tục nói.

“Phải đi bao lâu?” Mấy ngày nay, Trì Kinh Hồng bận rộn nhiều việc, đi đến vội vàng, lúc anh đến cô đều tránh mặt anh.

“Nếu thuận lợi thì hai ngày nữa là có thể trở về.”

Phút cuối cùng, anh nói, Hồng Nhạn, anh muốn gặp em, muốn ôm em, muốn chạm vào em.

Vì vậy, Trì Hồng Nhạn nói với người phụ nữ vẫn đang nghiên cứu cách pha cà phê thơm kia, Xuân Hiểu, chị xin lỗi, chị phải ra ngoài một chút.

Có muốn em lái xe chở chị đi không, cô ấy ngẩng đầu lên hỏi.

Không cần, không cần, chị có thể tự lái xe, cứ vậy cô giống như bỏ trốn chạy ra ngoài.

Trì Hồng Nhạn cầm chìa khóa vừa mới mở cửa xe, chân cô liền cách khỏi mặt đất, sau đó, cô đã bị người nọ cõng trên vai, hơi thở của anh khiến cô bắt đầu choáng váng, một loại hạnh phúc điên cuồng dâng lên, còn có cảm giác tội lỗi, tuyệt vọng mơ hồ xen lẫn.

Trên người anh chỉ quấn độc nhất một cái khăn tắm, thấy được dáng vẻ tuấn tú của anh, cô cười khanh khách trên vai anh: “Kinh Hồng, Kinh Hồng, Kinh Hồng…”

Chỉ khi cô gọi như vậy anh mới cảm thấy kiên định.

Bước vào phòng, chân cô vừa chạm đất, nụ hôn dồn dập nặng nề áp xuống, anh kéo khăn tắm của mình ra, gấp rút tiến vào.

Lúc này, bọn họ trở nên điên cuồng, họ giống như người đàn ông và phụ nữ trong vườn Địa đàng, đuổi theo dục vọng nguyên thủy nhất, muốn gần gũi, xích lại gần nhau, đến cuối cùng, anh chỉ có em, và em chỉ có anh.

Môi của Trì Hồng Nhạn lướt trên người Trì Kinh Hồng, theo xương quai xanh của anh dọc đi xuống, cô muốn Trì Kinh Hồng hạnh phúc, muốn anh vui vẻ.

Muốn cho Trì Kinh Hồng tình yêu trọn vẹn nhất trên thế giới, muốn cho Trì Kinh Hồng niềm vui trọn vẹn nhất!

Khi nụ hôn của Trì Hồng Nhạn rơi trên bụng anh, Trì Kinh Hồng hít một hơi sâu, tay luồn vào tóc cô, thân thể anh không kìm được run lên, giờ khắc này, anh nóng lòng hận không thể đem Trì Hồng Nhạn nuốt vào bụng, như vậy, ai cũng không thể đoạt cô đi, không ai có thể chia cách bọn họ.

Nụ hôn của cô tiếp tục dọc theo bụng anh, khi cô định đi xuống tiếp, Trì Kinh Hồng ngăn cô lại, anh thở hổn hển và kéo cô lên, mặt đối mặt.

“Kinh… Hồng.” Trì Hồng Nhạn mặt đỏ tia máu, nhỏ giọng nói: “Kinh Hồng, anh… Anh không thích em làm như vậy sao? Em nghe nói… em nghe nói đàn ông đều thích như vậy.”

Hôn môi cô một cái, anh lắc đầu, làm sao có thể không thích!

“Cái đó… đó có phải kỹ thuật của em… Kỹ thuật của em không tốt không?” Thanh âm ngày càng nhỏ.

Trì Kinh Hồng mỉm cười, đè cô xuống dưới thân anh, thì thầm vào tai cô.

Không phải, là anh luyến tiếc.

Cô là Hồng Nhạn, Hồng Nhạn của anh, là Hồng Nhạn mà anh trân quý nhất trên đời, nếu cô đau anh cũng đau, nếu cô vui vẻ anh cũng vui theo.

Trì Kinh Hồng chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này còn có thể tồn tại loại tình cảm như vậy, trong thế giới bao la rộng lớn này chỉ cần có cô là đủ rồi.

Ánh nắng ngoài cửa sổ từng chút một lui đi, cô tựa đầu lên vai anh, mặc cho thời gian yên tĩnh.

“Đi cùng anh đi? Nhé?” Trì Kinh Hồng trêu đùa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô: “Anh sẽ gọi Lâm An đặt vé máy bay cho em, không phải em nói muốn đến đảo Bali sao?”

Đảo Bali, thánh địa của yêu đương vụng trộm nhất trên thế giới, nghĩ đến đây, Trì Hồng Nhạn cười khổ trong lòng, gần đây cô thật sự trở nên nhạy cảm.

Anh hà hơi bên tai cô: “Cùng nhau đi đi! Đến lúc đó, anh sẽ đưa em đi lặn! Anh nhớ năm ngoái anh đã cùng Xuân…”

Tiếng Hiểu còn lại kia đột ngột bị nuốt xuống, lúc này Trì Kinh Hồng hận không thể cắt đi cái lưỡi của mình, anh không phải không biết Trì Hồng Nhạn cố kỵ cái tên này, cái tên đó đại biểu cho quá nhiều sự ghen tị, áy náy, bất lực trong lòng cô.

“Tháng năm ngoái, anh đã đưa cô ấy đến Paris, hai người cùng nhau lặn hơn ba tiếng đồng hồ, anh còn bắt cho cô ấy một con cá cảnh nhiệt đới. Anh nói con cá đó trông rất giống cô ấy, hai người đã nuôi nó trong khách sạn. Con cá nhiệt đới đó được gọi là Xuân Hiểu, nhưng đáng tiếc ba ngày sau nó đã chết. Lúc đó, anh đã nói tháng năm sau, anh sẽ đưa cô ấy đến đó một lần nữa, anh sẽ bắt nhiều cá nhiệt đới đẹp hơn và khỏe mạnh hơn cho cô ấy.”

Những lời đó không tự chủ nói ra, Trì Hồng Nhạn nhớ Lệ Xuân Hiểu đã vui vẻ đến thế nào khi nói những lời đó với cô, Trì Kinh Hồng chắc hẳn đối xử với cô ấy rất tốt, bằng không, sao cô ấy lại nói với giọng điệu vui vẻ như vậy!

“Tháng cũng sắp đến rồi…” Trì Hồng Nhạn không giải thích được tâm trạng của mình lúc này, nhưng trong lòng cô bỗng cảm thấy như bị nghẹn: “Nếu em không xuất hiện, em nghĩ anh có thể đã vì cô ấy bắt thật nhiều cá xinh đẹp hơn, khỏe mạnh hơn rồi. Hai người còn có thể đặt tên nó là Xuân Hiểu và nuôi nó trong phòng khách sạn của hai người.”

Bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt và mờ mịt.

Giọng nói nhẫn nhịn của Trì Kinh Hồng vang lên: “Nói như vậy có khiến em cảm thấy thoải mái hơn không? Hả? Có phải ở bên cạnh anh khiến em cảm thấy rất áp lực đúng không?”

“Mấy ngày nay anh không dám về nhà, sợ về nhà nhìn thấy em, anh sẽ không nhịn được muốn hôn em, ôm em, gần gũi em dù chỉ trong giây lát. Thời gian chúng ta ở bên nhau, em có biết anh phải cần bao nhiêu sức lực mới có thể khống chế được bản thân? Bởi vì sợ em không thoải mái, sợ em áy náy, còn sợ em cảm thấy áp lực.”

“Trì Hồng Nhạn, em chính là có bản lĩnh đem tâm trạng tốt của anh làm cho hỏng bét!”

Đúng vậy! Ghen tị có đúng là sẽ không đến ư?

Mặc quần áo vào, Trì Hồng Nhạn nhẹ nhàng nói: “Em về đây.”

Trì Hồng Nhạn bước thật chậm, chầm chậm mở cửa, cô thờ thẫn ngồi lên xe, nhìn cánh cửa đóng chặt, cô khởi động xe, nước mắt liền rơi xuống, tại sao Trì Kinh Hồng không đuổi theo, nếu anh đuổi theo, cô nhất định sẽ xin lỗi anh và nói với anh rằng cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.

Khi Trì Kinh Hồng nói cô luôn làm hỏng tâm trạng tốt của anh, cô đã rất buồn.

Cô không lái xe về nhà mà đến viện dưỡng lão ăn tối cùng mẹ Minh. Lúc sáu giờ, Trì Kinh Hồng gọi điện, anh nhàn nhạt nói: “Anh chuẩn bị lên máy bay.”

“Vâng!” Cô đáp.

Im lặng một lúc.

“Anh cúp đây!” Giọng điệu vẫn rất lãnh đạm.

“Vâng!” Cô trả lời lại, đầu dây bên kia liền vội cúp máy.

Trì Hồng Nhạn cầm điện thoại thẩn người, thật ra, cô muốn dặn anh đi cẩn thận, chúc anh thuận buồm xuôi gió, và nói lời xin lỗi với anh.

Lúc trở về Lệ gia đã hơn tám giờ, Lệ Xuân Hiểu đứng đó thấy cô liền mỉm cười. Kéo cô đi.

“Sao thế?” Trì Hồng Nhạn có chút buồn: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đến lúc đó chị sẽ biết.” Lệ Xuân Hiểu khởi động xe nói.

Hai người đi tới Tân Đông Phương.

Lệ Xuân Hiểu trực tiếp kéo cô đến phòng tổng thống, ngoài cửa, cô ấy chỉnh lại tóc cô, từ trong túi lấy ra thỏi son môi, cẩn thận son môi cho cô.

Lệ Xuân Hiểu gật gật đầu, mặt mày hớn hở, nở một nụ cười thoải mái: “Tracy, ai đó đã yêu cầu em tạo một bất ngờ cho chị. Bây giờ, điều bất ngờ đó đang ở trong căn phòng này.”

Lệ Xuân Hiểu đưa tay gõ cửa phòng tổng thống. Sau đó, vội vàng rời đi.

Cánh cửa chầm chậm mở ra.

Khuôn mặt màu lúa mì rám nắng, đôi má hơi hóp lại, đôi mắt vẫn trong veo, khẽ cười chứa đầy thâm tình, trìu mến nhìn cô.

“Thư Nhiên, sao anh lại ở đây? Anh trở về khi nào?” Trì Hồng Nhạn thì thào nói.

Tống Thư Nhiên đứng đó dang rộng vòng tay.

Cô bước đến, đón nhận vòng tay anh, so với chồng, anh càng giống một người anh trưởng của cô hơn, khi còn nhỏ, cô đã khao khát có một người anh trai giống như vậy.

“Xin lỗi em. Tracy!” Anh vẫn luôn dịu dàng và ôn nhu nói: “Tuy nhiên, xin em hãy tha thứ cho anh vì anh đã gạt hết công việc để trở về gặp em, anh đã ngồi với một chú voi con trong ba tiếng đồng hồ trên xe, mông anh còn chịu sự gập ghềnh của con đường đất.”

“Tracy, bảo bối, đừng giận anh nữa.”

Không biết từ bao giờ người đàn ông này luôn gọi cô là “Tracy, bảo bối”, lúc đầu cô rất ão não, nghe thật muốn nôn, đôi khi nghe anh như thể đang gọi thú cưng của mình vậy.

Mọi người ở đây đều gọi như thế anh cũng thích gọi em như thế đấy, đây là những gì anh nói.

“Được rồi! Em tha thứ cho anh! Tống Thư Nhiên!” Trì Hồng Nhạn cố gắng hết sức thả lỏng giọng mình.

“Tracy, đối với anh mà nói em có thể sánh với vũ khí hủy diệt hàng đầu, em tắt điện thoại suốt, cả ngày anh đều như người mất hồn mất vía, đến tối liền cầm điện thoại chạy lên núi.”

Anh áp đầu cô vào ngực mình: “Mỗi ngày khi anh nhắm mắt lại, đều vắt óc tìm mưu kế để khiến em vui vẻ khi anh trở về.”

Nước mắt nóng hổi trong hốc mắt trào ra, giờ khắc này, người đàn ông si tình chân thành này khiến trong lòng Trì Hồng Nhạn như có hàng ngàn con trùng độc đang gặm nhấm bên trong.

- Hết chương -

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio