Ninh Trị Đông không có ở nhà, sau khi ông trở về cũng không ở nhà được bao nhiêu. Có lẽ là đi xã giao, hoặc cũng có thể là đi mua vui, Ninh Tê không biết mà cũng chưa bao giờ hỏi tới.
Ninh Tê thay một thùng nước khác cho con cá kia, có vẻ như nó đã có tinh thần hơn một tí, còn ăn vụn bánh mì mà cô rải cho nữa. Ninh Tê ngồi xổm trên đất nhìn thùng nước, đột nhiên không chịu được mà muốn ăn nó, dẫu cho nó vẫn chỉ là một con cá chép màu nâu bình thường mà thôi.
Sau khi tắm xong, Ninh Tê mặc bộ đồ ngủ tay dài, trên vai vắt chiếc khăn lông thấm nước, xuống phòng khách ở dưới lầu một nói chuyện với bà nội.
Bà nội ngủ rất sớm, bây giờ đã lên giường nằm rồi.
“Tê Tê, con đừng đề cập đến chuyện đưa bà về quê với ba con nữa. Bà đã bảo Tiểu Thang ngày mai dẫn bà đi dạo xung quanh rồi. Thật ra ba con nói cũng đúng, nếu chỉ có mình bà ở quê thì hai người cũng sẽ không yên tâm.”
“Nhưng mà,” Ninh Tê nhìn bà, “Bà vẫn cảm thấy ở quê sẽ thoải mái hơn đúng không? Bạn của bà và một số bà con thân thích cũng đều ở dưới quê mà.”
Bà nội không nói gì.
“Con sẽ nghĩ cách khiến ba con đồng ý.”
Sấy khô tóc xong, Ninh Tê nằm lên giường. Màn hình di động hiện lên tin nhắn của Tô Vũ Nùng: [Để tớ nói kết quả mà tớ quan sát được cho cậu nghe nhé?]
Ninh Tê: [Tự tớ cũng thấy rất rõ rồi.]
Tô Vũ Nùng: [Thật ra thì, một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần sẽ không cảm thấy hứng thú với nữ sinh cấp ba nhỏ hơn mình mười mấy tuổi đâu.]
Ninh Tê: […… Cậu nói cũng có lý.]
Tô Vũ Nùng: [Hơn nữa, có phải cậu đã quên một vấn đề quan trọng nhất hay không? Chú ấy có bạn gái chưa?]
Ninh Tê cầm di động, sửng sốt hồi lâu rồi mới trả lời Tô Vũ Nùng: [Không nói chuyện này nữa, cậu gửi cho tớ link xem chiếc váy mà lần trước cậu chọn cho tớ đi.]
Đó là một thương hiệu thiết kế riêng, giao diện trực tuyến của cửa hàng được thiết kế theo phong cách đơn giản, quyến rũ, lạnh lùng, và quần áo cũng mang phong cách như vậy.
Chiếc váy mà Tô Vũ Nùng chọn được làm từ chất liệu tơ tằm, màu đen, cổ chữ V và chiết eo. Thiết kế hở lưng làm tôn lên đường cong chữ S ở phía sau đã khiến Ninh Tê do dự khi nhìn thấy nó lần đầu tiên.
Nhấn vào video xem người mẫu biểu diễn thì thấy thật ra khi chiếc váy được mặc lên người cũng không lộ đến vậy. Nó phù hợp với những cô gái có vóc dáng cao gầy, khi mặc lên người sẽ mang đến cảm giác khiêm tốn và thanh lịch, nhưng không hề mờ nhạt khi đứng trong biển người.
Lúc Ninh Tê chuẩn bị trả tiền, Tô Vũ Nùng lại gửi một đôi giày cao gót sang. Ninh Tê rất tin tưởng thẩm mỹ của cô ấy nên sau khi chọn size thì bỏ luôn vào giỏ mua sắm rồi chuyển sang bước thanh toán.
Tô Vũ Nùng nói: “Chúc mừng cậu cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi.”
Hai năm trước, Ninh Tê có tham gia cuộc thi hát ở trường nhưng lại không chịu phối hợp với công tác chuẩn bị cho cuộc thi. Đến khi đạt giải Quán quân, cô mặc áo phông, quần jeans, chân mang giày vải ôm cúp quán quân đứng bên cạnh Á quân với gương mặt vô cảm, cảnh tượng đó chẳng hề hài hòa tí nào. May mà vẻ ngoài cô xinh xắn nên mới át được bộ đồ bình thường kia.
–
Vào ngày thi đấu, trời bất ngờ đổ mưa, thời tiết lạnh đến nỗi suýt nữa Ninh Tê đã từ bỏ ý định mặc váy.
Học sinh lớp năng khiếu nắm vai trò chủ lực trong cuộc thi nên hai tiết cuối đã được chuyển thành tiết tự học không có giáo viên đứng lớp.
Thế là phòng học biến thành phòng hóa trang, náo nhiệt chẳng kém gì hậu trường của show diễn Victoria’s Secret vậy.
Ninh Tê đã thay xong váy, bên ngoài còn khoác thêm cái áo bành tô cho đỡ lạnh. Từ nhà vệ sinh về lớp phải đi qua một cái hành lang. Bây giờ là giờ tan học nên dọc đường đều học sinh của các lớp đua nhau chạy ra ngoài, toàn bộ khu nhà dạy học rất ồn ào.
Nhưng mà, mỗi khi Ninh Tê đi đến đâu thì chỗ đó liền yên tĩnh lại. Tô Vũ Nùng ghé sát vào cô nhỏ giọng cười nói: “Chị gái ơi, chị cười lên cái đi, trông như một nữ sát thủ đang chấp hành nhiệm vụ vậy.”
Ninh Tê cảm thấy thời tiết quá lạnh, cô cười không nổi.
Tô Vũ Nùng mang đến nguyên bộ mỹ phẩm, dùng nhiều năm kinh nghiệm tích lũy được khi làm đẹp để trang điểm và làm tóc cho Ninh Tê.
“Cậu đừng có run! Ráng chịu chút đi!” Tô Vũ Nùng lật mí mắt trên lên để kẻ viền mắt.
Ninh Tê chịu đựng rất vất vả, cô phải ráng nén nước mắt: “… Cậu có chắc là kịp không đó? Chúng ta còn phải tới hội trường thử thiết bị âm thanh đó.”
“Nếu cậu không chớp mắt suốt thì đã xong rồi.”
“Tốt nhất cậu nên khiến tớ tin rằng sự chịu đựng này là đáng đi.”
“Đảm bảo đáng mà, nhất là nếu cậu thua thì cũng sẽ thua với vẻ xinh đẹp rạng ngời.”
“Tớ sẽ không thua đâu.”
“Ôn Lĩnh Viễn có tới không?”
“Không biết nữa, chú ấy nói nếu có thời gian mới đến mà.”
Không có bà nội nên Ninh Tê không nghĩ ra bất cứ lý do nào để chạy tới Thanh Hạnh Đường. Có một buổi tự học tối cô đã bất chấp tất cả mà đến Thanh Hạnh Đường nhưng thật không khéo là hôm ấy Ôn Lĩnh Viễn không có ở đó. Vì thế, trong suốt hai tuần vừa rồi, cô chưa từng gặp anh.
Thật ra hai người có nhắn tin trên WeChat nhưng không nói chuyện gì thân thiết cả. Dường như Ôn Lĩnh Viễn là kiểu người không thích nói chuyện phiếm.
Đêm qua, Ninh Tê cũng có gửi tin nhắn nhắc Ôn Lĩnh Viễn về buổi thi đấu hôm nay, nhưng anh vẫn trả lời là có thời gian sẽ đến. Ninh Tê biết hơn phân nửa đây là lời từ chối khéo léo, có lẽ anh sẽ không đến. Cũng không bởi vậy mà mất đi động lực thi đấu, chỉ là tâm trạng hơi tụt dốc thôi.
Hôm nay, cô sẽ hát một bản tình ca buồn, như vậy là vừa đúng.
Bên ngoài vẫn còn đang mưa, Ninh Tê vừa phải xách váy vừa phải cầm ô, có cảm giác như bị cụt một tay vậy. Lúc cô đang đứng trên hành lang tầng một do dự thì Tô Vũ Nùng đã cầm lấy chiếc ô trong tay cô.
“Cậu không cần phải che cho tớ đâu, bằng không giống như cậu là người đại diện của tớ vậy.” Hơn nữa, Tô Vũ Nùng còn thấp hơn cô cm mà giờ lại phải giơ cán dù lên cao.
“Đi nhanh lên.” Tô Vũ Nùng đẩy cô, “Nếu cậu dám làm trôi lớp trang điểm mà bà đây đã vất vả làm thì tớ còn khó chịu hơn đấy.”
Ninh Tê cười.
Hậu trường ồn ào như trong tưởng tượng, các giáo viên phụ trách cuộc thi đang gọi tên từng người để xác nhận chương trình. Ánh sáng và âm thanh vẫn đang được điều chỉnh lại lần cuối. Ninh Tê xốc mành lên nhìn ra ngoài khán phòng thì thấy Phương Thành Hiên và bạn bè trong đội điền kinh của cậu ta đang ngồi ở mấy hàng đầu.
“Tiểu Vũ, trong đội điền kinh cũng có người dự thi hả?”
“Đội điền kinh? Ca hát á? Thật ra nếu so về sức thở thì bọn họ có ưu thế hơn đấy.”
“Hình như tớ trông thấy Phương Thành Hiên.”
Tô Vũ Nùng vội vàng thò qua, “…… Bọn họ tới đây làm gì? Đừng nói là tới chê bai cậu chứ?”
“Đánh chết một con ruồi, nào ngờ lại có thêm mười con đồng bọn bay tới.”
Tô Vũ Nùng bị chọc cười, “Không cần nghĩ nhiều đâu, dù sao bọn họ có chê thì cũng đâu có át được tiếng của microphone.”
Sau khi mọi thứ được sắp xếp xong, cuộc thi chính thức bắt đầu. Hình thức thi đấu rất đơn giản, được chia làm hai vòng. Tại vòng đầu tiên, trong mười tám thí sinh, mỗi người sẽ biểu diễn trong vòng một phút rưỡi, sau đó giám khảo sẽ chọn ra chín người vào vòng chung kết cùng với một Quán quân ở cuộc thi năm kia. Mười người vào vòng chung kết, từng người sẽ biểu diễn một ca khúc hoàn chỉnh và thứ hạng sẽ được quyết định bằng cách tính điểm. Ba người có số điểm cao nhất sẽ tham gia lễ trao giải.
Bởi vậy, Ninh Tê có thể hát ít hơn một bài nhưng phải chờ lâu hơn.
Ninh Tê đã chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, bên tai chỉ còn lại đoạn nhạc đệm quen thuộc. Cô không muốn bị tin nhắn quấy rầy, nhất là Ôn Lĩnh Viễn, nếu anh nhắn lại là “Xin lỗi, tôi có việc nên không đến được” thì cô cảm thấy chắc chắn mình sẽ bị ảnh hưởng.
Giống như đã đợi được năm dài đằng đẵng rồi, bấy giờ một bạn học phụ trách duyệt chương trình mới vào nhắc nhở Ninh Tê: “Sắp sửa giới thiệu Quán quân rồi, cậu đứng chờ ở bậc thang đi, chờ MC giới thiệu rồi lên sân khấu.”
Tô Vũ Nùng ở bên cạnh lập tức buông di động xuống, lấy hộp phấn và cây cọ nhỏ trong túi ra, dặm lại phấn trên cánh mũi và hai má của Ninh Tê rồi lại thoa thêm tí son.
Lúc MC giới thiệu Quán quân, Ninh Tê hơi kéo váy, dẫm lên bậc thang bước lên sân khấu.
Chín thí sinh vào vòng chung kết đã đứng sân khấu, chừa lại vị trí ở giữa cho cô.
Ánh sáng chỉ rọi vào người cô, bởi vậy khắp khán phòng đều tối thui, tuy rằng không thể nhìn thấy nhưng ánh mắt cô vẫn tìm kiếm ở bên dưới. Tâm trạng cô không được bình tĩnh nên lúc MC bảo cô rút banh vải hiện số thứ tự lên sân khấu, cô ngẩn người một lúc rồi mới phản ứng lại.
Trở lại hậu trường, Tô Vũ Nùng nói: “Cậu rút được thứ tự tốt lắm.”
Ninh Tê nhìn banh vải trong tay, trên đó in con số , là số thứ ba từ dưới đếm lên, đúng là không tệ lắm, chỉ là lại phải đợi.
“…… Tớ đói quá.” Ninh Tê thở dài.
“Hay là ăn chút gì nhé? Còn phải đợi một lúc nữa mà.”
“Thôi được rồi, tớ nhịn thêm xíu nữa cũng được.”
Ninh Tê đoán, nếu hôm nay cô vô duyên với giải Quán quân thì hơn phân nửa là vì đói và khát, cộng thêm lạnh nên đã ảnh hưởng đến tâm trạng, khiến cô hoàn toàn đánh mất trạng thái.
Rốt cuộc cũng đến lượt cô lên sân khấu, cô cảm thấy mình chỉ cần đi lên hát và không mắc lỗi là được rồi.
Nào ngờ sau khi chấm điểm, cô chỉ cao hơn Á quân . điểm và thành công bảo vệ ngôi vương.
MC say sưa đọc lời thoại, còn Ninh Tê thì cầm hoa, khi bị ánh đèn trên sân khấu chiếu vào, cô mới nhận ra rằng thật ra đa số trường học đều chỉ muốn có một học sinh đạt ngôi vương ba năm liên tiếp thôi. Bởi vì trước đây đã từng có một Quán quân, sau khi tốt nghiệp đã đi đóng phim và xuất đạo thành công, nhưng hiện giờ cũng chỉ là một diễn viên bình thường phải lăn lộn trong giới giải trí thôi. Nhưng mà đối với trường học mà nói thì việc lừa gạt học sinh này lại mang đến lợi ích rất lớn.
Thế nào? Muốn đặt cược à? Cược rằng sau này cô cũng sẽ trở thành một tiểu minh tinh tuyến ư?
Tô Vũ Nùng còn hào hứng hơn cả cô, lúc quay lại hậu trường đã ôm chầm lấy cô: “Rửa đi, rửa đi
“Biết rồi biết rồi.”
Tô Vũ Nùng sờ cúp quán quân của cô: “Hình như năm nay to hơn năm ngoái đấy.”
Ninh Tê lấy giày thể thao trong ba lô ra rồi cởi giày cao gót nhét vào, sau đó cũng tùy tiện nhét luôn cúp vào ba lô: “Đi thôi đi thôi, tớ sắp cóng chết rồi này!”
Cũng may mưa bên ngoài đã tạnh, hai người đi về phía phòng học, Tô Vũ Nùng nói: “Tớ biết hôm nay Phương Thành Hiên đến làm gì rồi. Á quân kia chính là nữ sinh múa của lớp ba, là bạn gái hiện tại của cậu ta.”
“Vậy chắc cậu ta phải ghét tớ chết mất.”
“Đã đặc biệt chuẩn bị bài có lực sát thương cao như 《Someone Like You》 rồi mà vẫn thua cậu . điểm.”
“Nói không chừng là ba tớ mua giải cho tớ đó.”
Tô Vũ Nùng cười nói: “Cậu tưởng có mình nhà cậu có tiền thôi hả?”
Lúc ở hành lang đã nghe thấy tiếng bàn tán trong lớp, nói là cuộc thi tối nay chắc chắn có mặt tối. Trường học muốn bán điểm nên đã đồng ý với người đã quyên góp tiền cho trường là Ninh Trị Đông rằng Ninh Tê sẽ đạt giải quán quân.
Ninh Tê cười nói: “Chưa gì mà tớ có cảm giác của một nữ minh tinh lưu lượng rồi đấy.” Nói rồi, cô giơ chân đá cửa phòng học ra, bên trong tức khắc lặng ngắt như tờ.
Thay quần áo, dọn đồ rồi hai người ra khỏi trường đi ăn khuya.
Thật ra Ninh Tê không còn đói nữa, chỉ cảm thấy hơi đau dạ dày thôi, có thể là bởi vì lạnh nên cô bất giác thấy căng thẳng. Nhưng mà Tô Vũ Nùng đã vì cô mà bận bịu suốt cả đêm rồi, không thể khiến cô ấy không vui được.
“Tiểu Vũ, cậu muốn ăn gì……”
Tô Vũ Nùng đáp lại bằng cách huých nhẹ cùi chỏ vào người cô.
Ninh Tê mờ mịt ngẩng đầu.
Không biết là thấy người trước hay là thấy bó hoa trước.
Ánh đèn đường rọi vào những vũng nước đọng ở cổng trường, khi gió thổi qua cây long não đã làm những chiếc lá ào ạt rơi xuống như mưa.
Một tay anh ôm hoa, tay còn lại đút trong túi quần, dáng người anh cao lớn mà đĩnh đạc, chiếc áo khoác màu cà phê càng khiến bờ vai anh trông rộng lớn hơn.
Hiếm khi thấy anh đeo mắt kính, tầm mắt lướt qua đám người, chắc là đang tìm cô.
Khi Tô Vũ Nùng ở sau lưng đẩy một cái, Ninh Tê mới phản ứng lại rồi đi về phía anh.