Không dưới một lần Ninh Tê ghét chuyện nhà mình nằm ở ngoại ô – cái chốn xa xôi, giao thông không thuận tiện nên phương tiện duy nhất để đi chỉ có ô tô gia đình.
Điều này khiến cô không thể giống hồi nhỏ, nhân lúc trời chưa tối hẳn mà một mình đi về nhà. Trên đường có thể đi ngang qua các sạp đồ ăn vặt, các tạp hoá với muôn hình vạn trạng, ngang qua cả những người ôm guitar hát dạo dưới hầm đi bộ.
Sau khi chào tạm biệt Tô Dục Thanh, cô đón xe về nhà. Khi chỉ còn cách nhà ba cây số, Ninh Tê bảo tài xế dừng lại.
Từ đây đi về biệt thự mất bao lâu, cô cũng chẳng biết. Càng đi đường càng vắng vẻ, cô trợn mắt nghĩ, chẳng may mình đen đủi gặp nguy hiểm, liệu có lên trang đầu tin tức xã hội ngày hôm sau không nhỉ, liệu có người nào cảm thấy cô số khổ không nhở. Cái kiểu suy nghĩ tự làm tổn thương bản thân rồi mong cầu được người khác chú ý kiểu này vừa ấu trĩ lại vừa khốn nạn.
Nhưng mà, tình hình trị an quanh đây tốt hơn cô tưởng tượng, cô đi bộ hai mươi phút rồi mà đến một người cũng chẳng gặp được.
Khi đi ngang qua một cái hồ, trời lạnh như này, còn chả thấy bóng dáng vịt hoang với thiên nga đâu.
Suy nghĩ ấu trĩ không đấu nổi với tiết trời lạnh giá, cuối cùng, mặt mày Ninh Tê xám ngắt, cô gọi một cuộc cho tài xế nhà mình, bảo anh ta tới đón.
Về đến nhà, cô xả đầy nước vào bồn tắm, chọn loại sữa tắm và ca khúc mà mình yêu thích.
Lúc ngâm mình trong bồn, Ninh Tê nghĩ, bao nhiêu khó khăn cũng không khiến mình thảm như vậy, đây có tính là một loại trưởng thành không nhở.
Lúc này, một cuộc gọi video hiện lên, là Hề Văn Ngọc gọi đến.
Ninh Tê cầm điện thoại lên, đảm bảo nó không rơi vào trong bồn tắm mới bấm nghe.
Hề Văn Ngọc mặc một chiếc váy liền có màu sắc tươi sáng, trên mặt đeo kính râm, hiếm khi lại không có đối tác nam đi cùng. Chẳng biết bà ấy lại ngồi trong một quán cà phê nhỏ ở góc nào của trái đất nữa. Tay bà ấy đang cầm dĩa ăn một suất trứng Benedict.
Đột nhiên, Ninh Tê thấy hâm mộ với bà, cái gì cũng buông xuống được. Hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng so với cô mười mấy tuổi đầu còn tự tại và phóng khoáng hơn.
“Tê Tê khai giảng rồi nhỉ?”
“Vâng.”
“Lớp chỉ còn nửa năm nữa thôi đúng không? Đã nghĩ xong muốn đi đâu chưa? Có muốn ra nước ngoài học không, mẹ tìm người giúp con lo liệu chuyện du học.”
“Thi TOEFL có qua đâu.”
“Thế thì sao, trong nước bây giờ có bao nhiêu lớp phụ đạo một kèm một còn gì, học nửa năm là đủ thi đỗ rồi.”
Chẳng biết Hề Văn Ngọc nhiệt tình như vậy có phải do nhất thời nổi hứng không. Ra nước ngoài rồi, Hề Văn Ngọc sẽ chăm sóc cho cô à? Đến lúc đó một mình cô ở nơi đất khách quê người, ngay cả một người để trò chuyện cũng không có, nghĩ thôi đã khiến người ta thấy suy sụp.
“Con không đi, bạn bè đều ở trong nước cả.”
“Sang nước ngoài cũng có thể kết thêm bạn mới mà.” Hề Văn Ngọc lúc nào cũng nói mọi chuyện dễ như không vậy.
“Nói sau đi.”
“Thế thì chờ con được nghỉ hè, mẹ dẫn con đi Istanbul nhé? Mẹ muốn tới đó chơi từ lâu rồi.”
“…Con chưa nghĩ xa như thế.” Nếu như thời gian từ tháng hai đến tháng sáu tiếp theo của sinh mệnh này có thể xé dễ dàng như xé quyển lịch, có phải cô sẽ trực tiếp nhảy qua quãng thời gian đó, hoặc là đã thi đỗ vào Nam Truyền, không còn tiếp tục thấy khổ sở vì Ôn Lĩnh Viễn nữa.
Ninh Tê trượt người xuống để cho nước nóng chạm tới cằm.
Nghe thấy tiếng Hề Văn Ngọc gọi cô trong điện thoại: “Tê Tê?”
“… Mẹ không thể bớt ích kỷ được hả.” Dù chỉ một câu hỏi, hỏi cô nghỉ hè muốn đi đâu chơi thôi.
Ninh Tê không muốn để Hề Văn Ngọc nghe thấy cô khóc liền cúp điện thoại luôn.
Vào buổi sáng ba ngày sau, sau khi rửa mặt xong xuôi, đi xuống lầu, Ninh Tê nhìn thấy một người mà cô không thể tưởng tượng nổi.
Ba bốn cái vali to đùng đặt lung tung choán hết cả chỗ đặt chân, người bá chiếm cả cái sô pha lúc này ngồi vẻ lười biếng nhưng không mất vẻ thanh lịch, hệt như phu nhân bá tước vừa tỉnh giấc từ trên chiếc giường lớn mang phong cách hoàng gia và đang chờ ăn một bữa sáng hương vị phong phú.
Ninh Tê không dám tin vào mắt mình, “… Mẹ?”
Hề Văn Ngọc cười, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, “Đó giờ con đều dậy sớm như này hả?”
“Mẹ về lúc nào? Mẹ chẳng bảo gì cả, không thì con đã ra sân bay đón mẹ.”
“Mẹ cũng định ở lâu đâu, nhiều lắm là hai ngày, không cần hô hào nhiều người làm gì.”
“Con… Con đi gọi bố dậy.”
“Gọi ông ta dậy làm gì?” Hề Văn Ngọc trợn mắt, “Mẹ đi bây giờ đây.”
“…Mẹ không ở nhà à?”
Hề Văn Ngọc giơ tay chỉ cái đèn pha lê khoa trương trên đầu, “Mẹ đến sợ cái thứ này, bảo bố con thay sớm đi, treo trong nhà không sợ ngày nào nó rơi xuống đập cho chết tươi à.”
“…”
Hôm đó, Ninh Tê không lên lớp tự học buổi tối mà đến khách sạn Châu Tế tìm Hề Văn Ngọc.
Bà ấy ở một phòng riêng rất lớn đã được dọn dẹp và sắp xếp thành nơi ở tạm thời, ba bốn cái vali to đùng kia cứ như đã được làm phép cho biến mất tăm.
Hề Văn Ngọc đưa cô tới nhà hàng kiểu Pháp do bạn mình mở.
Hiếm khi có dịp về nước, Hề Văn Ngọc không bắt bẻ lễ nghi trên bàn ăn của cô mà chuyện trò rất nhiều về trải nghiệm du lịch bên ngoài hơn một năm nay. Tiếng Pháp của Hề Văn Ngọc có tiến bộ rất lớn, quản lý nhà hàng tới hỏi thăm bữa ăn có gì không hài lòng không, bà có thể dùng tiếng Pháp giao tiếp trôi chảy với ông ta.
Ăn cơm tối xong, Hề Văn Ngọc và Ninh Tê đi bộ về khách sạn.
Hề Văn Ngọc mặc chiếc áo măng tô dáng đứng, quàng chiếc khăn lụa màu mè nổi bần bật nhưng không hề thô tục, dưới chân mang đôi giày đế thấp hở mũi cùng màu với chiếc ví cầm tay. Sống một thời gian dài ở chốn phồn hoa thời thượng đã hun đúc bà trở nên khí chất, cách ăn mặc dù khiêm tốn nhưng không tầm thường khiến Ninh Tê đứng bên cạnh cảm giác bản thân giống như một cô bé lọ lem cầm ống thổi lửa trong bếp.
Ninh Tê không thể không thừa nhận, Ninh Trị Đông cùng cái khiếu thẩm mỹ thổ hào mấy chục năm đúng thật không xứng với Hề Văn Ngọc.
Hề Văn Ngọc hỏi: “Có phải con gặp phải chuyện gì không vui không?”
Ninh Tê ngạc nhiên. Vậy là ngày hôm đó mẹ nghe được tiếng cô khóc ư?
“Mẹ đừng bảo với con là lần này mẹ đặc biệt quay về vì con nhé. Con không tin đâu.”
Lời thốt ra xong, Hề Văn Ngọc đột nhiên dừng bước, Ninh Tê cũng dừng lại, hơi khó hiểu.
Hề Văn Ngọc nhìn cô cười, trong chớp nhoáng, Ninh Tê thấy nụ cười này hàm chứa rất nhiều điều, nhưng cô tự nhắc bản thân mình duy trì sự tỉnh táo, không suy nghĩ nhiều. Cô đã quen với ly biệt rồi.
Hề Văn Ngọc lại bước tiếp, bước chân thong thả hơn, “Mẹ biết con trách mẹ.”
Ninh Tê muốn nói với bà, cô đã từng trách nhưng giờ cô thấy không quan trọng nữa.
“Con là đứa trẻ hay hoài niệm. Có lẽ con cảm thấy quãng thời gian sống trong căn nhà đi thuê kia mới là tuyệt nhất. Nhưng mà cuộc sống đó là do mẹ vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng. Mẹ chịu đựng được nhất thời, nhưng không chịu nổi một đời. Đi đến bước này là chuyện không sớm thì muộn. Mẹ không phải một người mẹ tốt, mẹ cũng không nhận lỗi với con, con muốn tha thứ hay không mẹ chẳng quan tâm. Nhưng con đừng vì vậy mà cho là mẹ không thương con.”
Ninh Tê nghĩ, mẹ đừng tưởng tuỳ tiện nói vài câu sẽ khiến con khóc.
Cả hai trầm mặc đi qua một ngã tư đường, Ninh Tê biết nếu mình vẫn giữ im lặng, bầu không khí tốt đẹp tối hôm nay sẽ biến mất, thế là cô nhỏ giọng nói: “Con yêu một người.”
Hề Văn Ngọc nhìn cô, không tiếp lời mà đợi cô nói.
“…Anh ấy lớn hơn con rất nhiều, anh ấy làm con có cảm giác như cha như anh vậy. Mẹ đừng bảo con thiếu hụt tình cảm, đó vốn là sự thật. Nhưng con không lấy anh ấy bổ khuyết vào vị trí của hai người. Con biết tình thân và tình yêu không giống nhau. Con khó chịu vì đời này con không thể có được anh ấy.”
Ở trước mặt Hề Văn Ngọc, thế mà cô có thể nói ra được điều này. Như thể là một loại tín nhiệm không lý do vậy.
Cũng may Hề Văn Ngọc không giễu cợt cô tuổi còn nhỏ không hiểu “yêu” là cái gì.
Hề Văn Ngọc khẽ cười, “Đời này của cái người kia chắc cũng có nhiều thứ không thể có được lắm.”
“Con sợ anh ấy trở thành hình tượng ảnh hưởng đến mọi mơ tưởng cùng tiêu chuẩn liên quan đến tình yêu của con. Sau này ai rồi con cũng sẽ so sánh với anh ấy. Cứ cho là anh ấy không mười phân vẹn mười đi, nhưng mà đời này định sẵn con chỉ gặp được người chín mươi điểm thì sao?”
“Con nghĩ về cậu ta quá hoàn hảo rồi.”
“Đấy là do mẹ không tiếp xúc với anh ấy, nếu không mẹ sẽ hiểu được sự hoàn hảo của anh ấy.”
“Điểm không hoàn hảo của cậu ta chẳng phải là cậu ta không yêu con hả?”
“…”
Hề Văn Ngọc bước đến ôm lấy bả vai cô, vừa cười vừa dỗ dành: “Con đừng khóc.”
Ninh Tê biết mình không khóc.
“Đường đời còn dài, con đừng giới hạn mình như vậy. Về sau con sẽ biết, chín mươi điểm có khi còn khó gặp được, nhiều lắm thì là bảy mươi, sáu mươi điểm thôi, toàn người không đạt chuẩn. Đến lúc đó, con mới ngộ ra, chín mươi điểm cũng coi như vừa sức chịu đựng rồi.”
“… Cảm ơn mẹ bón canh gà độc cho con.”
Hề Văn Ngọc cười ha ha, “…Khổ sở chút có là gì. Con còn chưa tròn , dù sao cũng nên nếm trải vài lần tan nát cõi lòng vì yêu. Không giống mẹ, tình yêu không tan nát vì tình cảm mà bị cuộc sống bòn rút, mài cho bằng hết, đấy mới càng đáng sợ.”
Về đến dưới sảnh khách sạn, Hề Văn Ngọc gọi xe cho Ninh Tê, tiễn cô về nhà.
Hề Văn Ngọc nói: “Khỏi cần thấy lạ sao mẹ không giữ con, cái loại chuyện mẹ con ngủ một giường rồi tâm tình thủ thỉ nghe sến súa lắm.”
“… Con cũng có định ở cùng mẹ đâu.”
Hề Văn Ngọc chỉ ở lại hai ngày, điểm đến tiếp theo của bà là Argentina. Trước khi đi bà nể mặt Ninh Trị Đông mà cùng ăn một bữa cơm, không ngoài dự đoán, lại tan rã trong không vui.
Lúc Hề Ninh Ngọc đi không bảo ai, đến lúc Ninh Tê biết thì bà ấy đã làm thủ tục bay rồi.
Thế nhưng, bà ấy vẫn làm một chuyện buồn nôn sến súa. Đó là trước khi máy bay cất cánh, gửi cho Ninh Tê một dòng tin nhắn: Khi đó mẹ khăng khăng mỗi người một ngả với ba con để ra ngoài lăn lộn cũng vì hy vọng có thêm một bờ vai để sau này chống đỡ cho con.
Hề Văn Ngọc mang về một đống quà lưu niệm, bảo Ninh Tê đem tặng họ hàng thân thích.
Tối thứ đó, Ninh Tê mang đống đồ tới Thanh Hạnh Đường. Cổng lớn khép hờ, cô đẩy cửa ra, đi thẳng vào trong, cất tiếng gọi: “Ai tới giúp em một tay với!”
Lát sau, Ôn Lĩnh Viễn từ trong phòng trà bước ra ngoài. Nhìn thấy cô, anh liền cười nói: “Sao xách nhiều đồ vậy?”
Anh tiến tới lấy bớt một phần chồng quà tặng đang xếp thành luỹ, gần che hết tầm mắt mà cô đang ôm trong tay.
Ninh Tê nhìn thẳng, không liếc Ôn Lĩnh Viễn, “Mẹ tôi mua, bảo tôi đem đến cho mọi người.”
“Chị Hề về nước à?”
“Lại đi rồi ạ.”
Chung Ánh cũng đang ở đây. Cô ta đang ngồi xem màn hình máy tính cùng với Trì Tiểu Viên. Ninh Tê liếc nhìn qua, có vẻ như là kế hoạch trang trí sân khấu hôn lễ.
Cô dỡ đống quà tặng ra, đặt xuống cạnh chiếc bàn, “Cũng không biết có cái gì, mọi người tự mình chọn đi.”
Trì Tiểu Viên lập tức bổ nhào tới, “Thế chị phải lấy cái to nhất này!”
“Cái này nhẹ lắm.” Ninh Tê nói, “Chắc là… đồ chơi bằng bông gì đó.”
Cô đoán quả không sai, bên trong đúng thật là một con gấu bông nhỏ mặc trang phục Giáng Sinh.
“Tuyệt vời.” Trì Tiểu Viên ôm con gấu vào lòng, “Giữ lại đến sinh nhật năm nay của chú Ôn đem ra làm đồ trang trí.”
Mười mấy cái hộp, to nhỏ đủ cả. Giống chơi xoay trứng vậy, chẳng biết bản thân sẽ mở ra đồ vật gì.
Ninh Tê hỏi Chung Ánh: “Dì không mở ạ?”
Chung Ánh cười nói: “Dì cũng có hả?”
“Có chứ, ai có mặt cũng có phần.” Ninh Tê thay cô ta chọn một hộp quà được bọc bằng giấy lụa màu xanh da trời, “Cái này thế nào ạ?”
Chung Ánh nhận lấy, cười nói cảm ơn.
Tiểu Viên một hộp rồi lại một hộp, bóc say mê quên trời quên đất.
Ninh Tê ngồi đối diện, chống cằm nhìn cô ấy, đột ngột cất lời: “Tiểu Viên, sau này chắc là em không có thời gian thường xuyên qua Thanh Hạnh Đường nữa.”
Trì Tiểu Viên ngẩn người.
“Chị xem, em chỉ còn bốn tháng nữa là phải thi đại học rồi. Trường học sợ học sinh gây chuyện lung tung, yêu cầu tất cả học sinh lớp phải tới lớp tự học buổi tối đầy đủ. Sau đó em còn phải tham gia thi nghệ thuật ở ngoài nữa.”
“Vậy ra em cho chị ăn một quả táo ngọt,” Trì Tiểu Viên lắc lắc hộp quà trong tay mình, “rồi mới vả một cái vào mặt hả?”
Ninh Tê cười.
“Thế em phải thường xuyên liên lạc nhé.” Trì Tiểu Viễn nói.
“Chắc chắn rồi.”
Ôn Lĩnh Viễn ngồi đối diện Chung Ánh, từ đầu tới cuối Ninh Tê không liếc nhìn anh lần nào.
Ninh Tê cũng lấy được một hộp có giấy gói màu xanh than. Cô ngẩn người, không ngờ lấy phải nó. Giấy gói giống với giấy bọc bó hoa Ôn Lĩnh Viễn đã tặng cô vào buổi tối cuộc thi hát đó.
Bóc ra hai ba lớp giấy, bên trong là một đôi khuyên tai làm bằng đồng thau, thiết kế không đối xứng, một bên là hình trăng khuyết, một bên là hình trăng tròn. Cô cầm lên đặt trên tai ướm thử một cái, cười nói: “Em thích cái này, em lấy nó.”
Cô đứng dậy, đút hai tay vào trong túi áo, “Tôi đi đây, mọi người cứ từ từ chọn tiếp nhé.”
Ôn Lĩnh Viễn đứng lên: “Để tôi lái xe đưa cháu về.”
“Không cần đâu ạ.” Bước chân Ninh Tê ngừng lại, làm công tác tâm lý cho mình xong mới ngẩng đầu, cười bình thản: “Tôi bảo tài xế trong nhà đến đón rồi. Chú ấy đang đợi bên ngoài, không đỗ lâu ở đó được ạ.”
“Vậy tôi tiễn cháu ra cổng.” Ôn Lĩnh Viễn kiên trì.
Ninh Tê dừng bước ở sân. Bụi hoa nhỏ đỏ tím nở bung mà cô nhìn thấy vào ngày đầu tiên đến Thanh Hạnh Đường, trong tiết trời xuân se lạnh chỉ còn trơ lại cành. Có lẽ phải qua một thời gian nữa mới lại ra lá.
Ninh Tê nhớ ra, anh vẫn còn nợ cô một cặp từ, cũng nợ cô tên của loài hoa này.
Ôn Lĩnh Viễn trông theo tầm mắt của cô, “Lần trước tôi hỏi ông nội, ông bảo hoa này gọi là…”
“Chú đừng nói!”
Ôn Lĩnh Viễn sửng sốt.
“Tôi không muốn biết nữa rồi.” Cô bảo.
Theo nguyên tắc không đặt hết trứng vào cùng một giỏ, sau khi Ninh Tê thi xong đề thi nghệ thuật chung cấp thành phố vẫn báo danh thi một số trường nữa.
Có một vài trường đều ở Bắc Kinh, thời gian thi cũng giống của Tô Vũ Nùng, cuối tháng , hai người trở thành bạn đường.
Tô Vũ Nùng khăng khăng không để người nhà đi cùng, bởi vì cô ấy đã gọi bảo Diêu Chiếm Vân đến đón.
Ninh Tê không thích ngồi bất cứ loại phương tiện giao thông nào hơn hai tiếng đồng hồ. Cô chuẩn bị gối cổ, bịt mắt ngủ và dép lê. Vừa lên máy bay liền ngủ.
Lúc cô tỉnh dậy, đèn đọc sách trên đỉnh đầu đang sáng, Tô Vũ Nùng đang cầm một chiếc gương nhỏ trang điểm lại. Điểm này của cô ấy khiến Ninh Tê thật sự bội phục. Dường như Tô Vũ Nùng có bệnh ngôi sao, đi trong sân bay cũng muốn mình là người nổi bật, xinh đẹp nhất. Sức mạnh của tình ái vĩ đại quá đi mất.
“Đến nơi rồi à?”
“Còn nửa tiếng nữa mới hạ cánh.”
Ninh Tê ngáp một cái, “Thế tớ ngủ thêm một lát vậy.”
Diêu Chiêm Vân lái một chiếc xe Tesla Model S đến đón. Ninh Tê không tài nào tán thưởng nổi cái người tên Diêu Chiêm Vân này. Tuy nhiên mắt nhìn xe của anh ta cũng không tồi lắm.
Anh ta dựa người vào cửa xe, giơ ngón cái hướng vào trong, “Đi thôi! Đi ăn bữa khuya nhé?”
Ninh Tê đáp: “Hai người đi đi, tớ hơi say máy bay, muốn về khách sạn nghỉ ngơi.”
Tô Vũ Nùng bảo: “Cứ đưa bọn em về khách đi, cất đồ đạc xong rồi nói.”
Suốt dọc đường đi, Ninh Tê mở cửa xe hóng gió, Bắc Kinh gió và bụi, từng luồng gió tạt vào mặt cô, đau rát.
Sau khi đến khách sạn, cô chỉ muốn nhanh chóng đánh một giấc.
“Cậu ngủ sớm như này, không sợ nửa đêm mất ngủ hả? Đi ra ngoài ăn chút gì rồi hẵng ngủ.”
Ninh Tê xoa xoa cổ họng mình, “Tớ cảm giác họng không ổn lắm, không dám ăn gì tầm này. Mai còn phải đi thi nữa.”
Một mình Tô Vũ Nùng đi cùng Diêu Chiếm Vân ra ngoài, trước khi đi dặn dò cô đun chút nước nóng uống.
Ninh Tê tắm rửa qua, kéo rèm cửa lại, tắt đèn, bóc một chiếc mặt nạ xông hơi mắt. Đeo mặt nạ xong liền chui vào trong chăn.
Chẳng biết ngủ đến mấy giờ thì có người gõ cửa.
Ninh Tê mò mẫm bật đèn ở đầu giường lên. Đầu nặng chân nhẹ xuống giường tìm dép lê.
Cô đứng trước cửa phòng hỏi: “Ai đấy?”
“Anh đây, Diêu Chiếm Vân.”
“Có chuyện gì không?”
“Đưa em chút đồ.”
Ninh Tê thoáng do dự nhưng vẫn mở cửa ra.
Diêu Chiếm Vân đưa cô một túi nilon nhỏ, “Thuốc đau họng, họng em không ổn lắm đúng không.”
“À, cảm ơn Tiểu Vũ giùm em nhé, cậu ấy chu đáo quá.”
Diêu Chiếm Vân ngẩn người, nhìn cô, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Phản xạ tức thì của Ninh Tê là không đưa tay ra nhận, “…Nhưng em không thể nhận được, cô giáo em dặn không được uống thuốc linh tinh.”
“Chỉ là thuốc siro sơn tra thôi, uống vào có thể xảy ra chuyện được hả?”
Ninh Tê nhất quyết không nhận.
Diêu Chiếm Vân bật cười, “Khách sáo với anh làm gì.” Nhưng cũng không miễn cưỡng cô nữa, anh ta hỏi, “Em định ở lại Bắc Kinh mấy ngày? Có quay về cùng Tiểu Vũ không?
“Em thi ít hơn bạn ấy một ngày, em đợi bạn ấy cùng về.”
“Vậy được, các em ở lại thêm một ngày nhé, thi xong anh đưa các em đi chơi.”
“Vé máy bay mua xong rồi ạ, không thể đổi được.”
Diêu Chiếm Vân lại cười, “Nhưng Tiểu Vũ không nói với anh như vậy. Em ấy bảo là hai đứa sợ có thay đổi nên vẫn chưa mua vé chiều về.”
“…”
Diêu Chiếm Vân nửa đùa nửa thật bảo: “Nhóc này, cảnh giác tới vậy luôn hả?”
Ninh Tê thật sự không tài nào chịu nổi gã này. Mặc dù cô và Tô Vũ Nùng không cùng một phòng nhưng vẫn cùng một tầng, gan gã này cũng to phết đấy, “…Nếu không còn chuyện gì nữa thì em vào phòng nhé? Em còn phải gọi điện cho bạn trai.”
“Em có bạn trai sao Tiểu Vũ không biết? Hình như em ấy bảo em không có mà.”
“…”
Hình như nhận ra đã chạm đến ranh giới bùng nổ của Ninh Tê, Diêu Chiếm Vân cười nói: “Thôi được rồi, anh đi đây, trêu em chút thôi. Bạn bè với nhau cả, đừng hung hăng cau có thế.”
Sớm ngày thứ hai, Diêu Chiếm Vân lái xe đưa hai người tới trường thi. Ninh Tê uyển chuyển bày tỏ ý định tự bắt xe đi, nhưng bị Tô Vũ Nùng gạt phắt đi.
Chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Ninh Tê mở cửa định đi tìm Tô Vũ Nùng.
Ai ngờ thấy Diêu Chiếm Vân đứng ở cuối hành lang, đang nói chuyện điện thoại cùng ai đó.
Diêu Chiếm Vân nói: “Tối ngày kia tôi trả xe lại cho ông, cam đoan rửa sạch sẽ, tươm tất, vật hoàn nguyên chủ…”
Ninh Tê vừa vặn nghe được câu này, nhăn mặt, giờ không thể ra ngoài được. Cô đóng cửa lại, chờ một lúc, đoán chừng có lẽ anh ta gọi điện xong rồi mới mở cửa bước ra.
Trưa ngày thứ ba, hai người thi xong hết các trường, Diêu Chiếm Vân mời cả hai đi ăn cơm gần Hậu Hải. Ban đầu anh ta muốn đi Tam Lý Truân nhưng Ninh Tê và Tô Vũ Nùng đều từ chối. Hai người bọn cô vẫn là vị thành niên, đây lại không phải chỗ các cô quen thuộc, chẳng may xảy ra chuyện thì kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay. Không thể chơi liều vậy được.
Đang lúc ăn cơm, nhân lúc Diêu Chiếm Vân không có mặt, Ninh Tê lén hỏi Tô Vũ Nùng: “Cậu với anh ta xác định quan hệ rồi hả?”
“Anh ấy vẫn chưa nói, nhưng tớ thấy đại khái là như thế rồi.”
“Hình như anh ta còn đang học, thế mà đã tự mua xe rồi á?”
“Anh ấy đang lập nghiệp rồi, với lại chuẩn bị vay vốn làm ăn.”
Đó giờ Ninh Tê chưa từng rầu rĩ đắn đo như này. Đề bài này vượt xa phạm vi hiểu biết của cô, cô không biết phải làm gì cả. Nói thật thì liệu có làm Tô Vũ Nùng tổn thương không? Nhưng cô cũng không tìm được cách nói gián tiếp nào khiến Tô Vũ Nùng tự phát hiện sự thật. Trí thông minh của con gái khi yêu chỉ là mây bay, dù phát hiện ra điều gì bất hợp lý thì bản thân cũng tự tìm ra hàng trăm lý do để lý giải hành động của đối phương.
Cô mang một bụng tâm trạng lo lắng quay về khách sạn.
Ai về phòng người nấy. Ninh Tế đang chuẩn bị đi tắm thì chuông điện thoại reo. Số lạ.
Cô bấm nghe thì lại là Diêu Chiếm Vân. Cô đang muốn hỏi sao anh ta lại có số của mình thì anh ta đã nói: “Anh đang ở trước cửa khách sạn, em có thể xuống đây một lát không, anh có chút chuyện muốn hỏi ý em, chuyện liên quan đến Tiểu Vũ.”
“Không thể nói qua điện thoại à?”
“Chuyện này rất phức tạp, khó nói qua điện thoại được.”
Ninh Tê liền hỏi: “Anh định tỏ tình với cậu ấy hả?”
“… Ừm.”
Ninh Tê đắn đo mãi, cuối cùng vẫn quyết định đi xuống, nghe xem ý tưởng của anh ta thế nào, cũng coi như giúp Tiểu Vũ.
Diêu Chiếm Vân đứng ở cửa cổng, tay cầm hộp thuốc lá Marlboro. Anh tay ngậm điếu thuốc, nhìn Ninh Tê đang tới gần, cười bảo: “Còn tưởng em không định xuống đấy.”
“Anh muốn nói gì?”
Khoé mắt Diêu Chiếm Vân cong lên, quan sát cô, “Có định báo danh trường học ở Bắc Kinh không?”
“Tiểu Vũ hả? Cậu ấy có ý này đấy.”
“Không phải, anh đang hỏi em.”
“Tôi thi trường nào thì liên quan gì đến anh?”
“Có đấy.” Diêu Chiếm Vân cười bảo, “Anh muốn theo đuổi em, em nói xem có liên quan không.”
Nếu như trong tay mà có chai nước, Ninh Tê dám chắc là mình sẽ đổ thẳng nước lên đầu tên ngu ngốc này. Nhưng mà cô không có, chỉ đành quay đầu đi thẳng.
Cô không ngờ được, đời này bản thân mình lại phải đối mặt với một tình huống hết sức khốn nạn – Tô Vũ Nùng đang đứng ở phía sau cổng, không biết cậu ấy xuống từ lúc nào.
Ninh Tê sửng sốt, vội vàng đẩy cổng, “Tiểu Vũ…”
Tô Vũ Nùng quay người bỏ chạy.
Ninh Tê chạy theo bắt lấy cánh tay cô ấy, “ Tiểu Vũ, cậu nghe nói tớ…”
Giọng Tô Vũ Nùng còn lạnh lẽo hơn cả ánh mắt của cô ấy, “Tôi không ngờ là có một ngày tôi cũng thành kẻ bị hại vì cậu.”
Nói đây là lời nặng nề nhất mà cô ấy từng nói với cô nhưng cũng chẳng hề sai.
Tô Vũ Nùng cho tất cả cách thức liên lạc của Ninh Tê vào danh sách đen. Tối ngày hôm đó, cô ấy mua vé máy bay chuyến giờ sáng, không một lời từ biệt mà bay thẳng về Nam Thành.
Tình cờ đụng mặt ở trường học, mọi nỗ lực giải thích của Ninh Tê với cô ấy đều không thành. Có vẻ như Tô Vũ Nùng đã hạ quyết tâm coi cô là người xa lạ.
Tâm trạng tồi tệ kéo dài, tựa như tết Thanh Minh năm nay, mưa liên miên từ sáng tới tối.
Tâm trạng không tốt cũng ảnh hưởng tới tiến độ ôn tập. Chỉ còn hai tháng tháng nữa là thi đại học nhưng đã hai tuần liên tiếp cô không đảm bảo được chất lượng kết quả dựa theo yêu cầu kế hoạch ôn luyện hàng tuần của Tô Dục Thanh.
Hôm nay tan học, trời lất phất mưa nhỏ.
Đứng ở cổng trường gọi xe, phần mềm gọi xe có rất nhiều người xếp số, không biết phải chờ bao lâu. Ninh Tê không gọi điện cho lái xe trong nhà tới đón. Dọc theo con đường ở cổng trường, đi thẳng về phía trước một cách vô định.
Mưa bay lây phây lất phất khiến bóng người đi trong màn mưa tựa như đi giữa làn sương mù.
Từ cổng trường có một con đường, Ninh Tê vẫn thường đi. Tới mức nằm lòng cả con đường, dù đi trong vô thức cũng không nhầm được.
Đến khi đứng cách Thanh Hạnh Đường một làn đường, Ninh Tê mới sực tỉnh, cô dừng bước lại.
Đã quyết định không gặp lại anh nữa, nhưng mà….
Lúc cô đang đắn đo suy nghĩ, mưa bất ngờ rơi nặng hạt, bước chân vô thức chạy về phía Thanh Hạnh Đường.
Cánh cổng khép hờ, ánh đèn le lói chiếu qua khe cửa.
Ninh Tê giơ tay muốn gõ cửa, nhưng rồi khựng lại.
Do dự mãi, cuối cùng vẫn lùi bước và quay người đi.
Chợt tiếng “kèn kẹt” của cửa sắt vang lên, một giọng nói ôn hòa vọng tới từ phía sau: “… Ninh Tê à?”