Lần gặp lại ồn ào khác là tại yến tiệc mừng Ninh Tê lên đại học.
Ninh Tê ghét cái kiểu yến tiệc tổ chức để khoe khoang vị thế và danh tiếng như này. Trong mắt mọi người, cô biến thành một đứa con ngoan ngoãn vâng lời, còn Ninh Trị Đông thì lột xác thành một ông bố tài giỏi biết cách dạy con gái. Khiến ông ta giành được sự công nhận quá dễ dàng, cô vui không nổi.
Ninh Tê bực bội, cảm giác như công sức mình bỏ ra bị cướp trắng vậy. Người đến kẻ đi ai cũng treo câu “Chúc mừng ông Ninh” trên miệng. Chúc mừng ông ta cái gì, cũng có phải ông ta đi thi đại học đâu mà chúc? Mấy ngày thi đại học ông ta còn chả thèm đưa cô đi.
Vì chút tâm tư nhỏ mọn, Ninh Tê không thèm đứng ở cửa vào đón khách. Dù rằng hôm nay cô mặc một bộ váy nhỏ đẹp mộng mơ. Váy có ba tầng sa mỏng, biến chuyển từ màu trân châu trắng đến màu xanh ngọc, vải sa được se thêm sợi bạc, người mặc lúc cử động, váy nhìn tựa như một mảnh nước được nắng chiếu vào lung linh lóng lánh.
Ba người Ninh Tê, Tô Nùng Vũ và Tô Dục Thanh mượn một gian phòng trống của khách sạn làm cứ điểm, tụ tập lại cùng chơi “Vương giả vinh diệu”.
Sau khi thi cử xong xuôi, Ninh Tê mới mày mò học chơi trò này. Cô chơi rất “gà”, chỉ biết dùng nhân vật Chu Du này để chơi vì nó có thể ném lửa rồi bỏ chạy. Dưới sự trợ giúp và cưỡng ép của Tô Dục Thanh và Tô Vũ Nùng, cuối cùng cô cũng chật vật ngoi được lên hạng kim cương. Chơi nữa cũng khó mà thăng cấp được. Nếu Chu Du bị cướp, cô chỉ có thể chọn Chân Cơ mà sống lay lắt, bạn cùng đội tức đến mức chửi bới điên cuồng. Cô dứt khoát tắt luôn khung chat.
Tô Dục Thanh nhờ đi rừng lăn lộn cứu vãn tình thế nên may mắn giữ được một sao. Nhưng sau đó nói thế nào cậu ta cũng kiên quyết không mở ván mới, “Vác theo của nợ như cậu để đời này của tôi đoạn tuyệt với ngôi vị vương giả à.”
“Cậu có cần đặt nặng chuyện thắng thua thế không, bao nhiêu người giành giật để chơi song đấu mở mic với tôi đấy.”
Tô Dục Thanh lười đáp lời cô, quay sang nói với Tô Vũ Nùng: “Đến đây, hai bọn mình chơi song đấu.” Trình Giảo Kim của Tô Vũ Nùng chơi không tệ chút nào.
Tô Vũ Nùng ngần ngừ, liếc Ninh Tê một cái. Cô cũng muốn chơi tiếp lắm nhưng không nỡ gạt Ninh Tê qua một bên.
Ninh Tê đứng dậy, chủ động nhường không gian riêng cho họ, “Hai người các cậu chơi đi, tớ ra ngoài xem chút.”
Trước đó một tháng, Tô Dục Thanh và Tô Vũ Nùng quen biết nhau thông qua Ninh Tê. Ngày hôm đó ở khu vui chơi điện tử, Tô Vũ Nùng mặc một bộ đồng phục nữ sinh cấp ba kiểu Nhật, áo vạt ba sọc phong cách hải quân, váy kẻ sọc màu xanh nhạt. Vóc dáng cô ấy gầy mà mảnh mai, mặc bộ đó lên trông như nữ chính trong phim điện ảnh văn nghệ của Nhật Bản.
Sau khi quay về, Ninh Tê nhận được tin nhắn của Tô Dục Thanh: [Thật không giấu gì, tôi “kết” bạn cậu rồi.]
Ninh Tê: [Thật không giấu gì, cậu ấy vừa mới thất tình xong. Tình hình trước mắt là toàn thể đàn ông con trai đều bị cậu ấy liệt vào hàng ngũ thù địch. Với lại tên của hai đứa cậu đặt chung một chỗ, cứ như anh em LOẠN LUÂN ấy.]
Tô Dục Thanh: [Vớ va vớ vẩn. Cậu ấy lớn hơn tôi hai tháng, chị em mới đúng.]
Ninh Tê gửi cho cậu ta hình meme ông già mặt nhăn nhó nhìn điện thoại.
Dù bận cũng phải giúp việc này. Có thể ghép đôi hai người này, coi như cô làm được một việc thiện lớn.
Thế là Ninh Tê rủ rê Tô Vũ Nùng, ba người đi học bằng lái xe.
Hàng ngày dưới ánh nắng gay gắt như thiêu đốt, ngoài việc phơi đen một lớp da, thành quả thu được chính là biến Tô Vũ Nùng thành anh em tốt cùng “Winner winner, chicken dinner”, cùng tổ đội. Còn tên Tô Dục Thanh thì chẳng có chút tiến triển nào khiến Ninh Tê nghi ngờ không biết có phải ông anh này có vấn đề trong cách thức giao lưu với con gái không.
Khắp nơi khắp chốn đều là khách quý, Ninh Trị Đông không lược bớt một số bạn bè có liên quan thì bà con thân thích ở nhà cũ cũng ngồi đến bảy tám bàn. Bà nội ngồi giữa một đống bà con thân thích, khung cảnh tựa như trăm sao bao lấy vầng trăng. Điều này khiến Ninh Tê thấy bữa tiệc mừng việc lên đại học này ít nhiều cũng đáng giá.
Ninh Tê đi nhà vệ sinh một chuyến, nhân tiện từ trong ví cầm tay đính ngọc trai lấy thỏi son ra tô lại.
Một kì nghỉ hè ăn không ngồi rồi, ngoại trừ học lái xe ra, cô còn theo chân Tô Vũ Nùng học trang điểm. Mục đích ban đầu cũng chỉ vì chán quá.
Ra khỏi nhà vệ sinh mà tay cô vẫn ướt nước. Ninh Tê không thích dùng máy sấy tay tự động, bởi nó tạo điều kiện thích hợp cho vi khuẩn sinh sôi.
Gió điều hoà phả ra vừa phải nhưng lúc đi qua luồng gió, cô thấy lạnh vô cùng, tay ôm lấy hai cánh tay, sờ được một đống da gà da vịt nổi lên.
Chính cái lúc hình tượng chả ra sao nhất thì Ninh Tê trông thấy Ôn Lĩnh Viễn.
Anh đứng ở cửa ra vào, bên cạnh còn có Ôn Hạc Đình, Trì Tiểu Viên và Chung Ánh.
Đi qua đó hỏi han khẳng định không trốn nổi, Ninh Tê định bụng quay vào phòng vệ sinh xem lại bộ dạng mình có gọn gàng hay không. Nhưng còn chưa kịp làm thì Trì Tiểu Viên đã thấy cô. Cô nàng giơ tay lên cao khua khoắng hệt như vẫy cờ xí.
Ninh Tê chỉ đành bước qua đấy.
Sau chỉ chào hỏi, hỏi han xong, Ninh Tê đỡ Ôn Hạc Đình ngồi xuống. Ông cụ tuổi tác đã cao mà vẫn lặn lội tới đây tham dự lại không phải vì nể mặt Ninh Trị Đông mà tới. Sự chiều chuộng của ông cụ khiến Ninh Tê thấy hơi hoảng hốt.
Trà phục vụ trong yến tiệc cũng là trà ngon, là Bích Loa Xuân mới hái năm nay. Ninh Tê rót một chén mời Ôn Hạc Đình trước, cười nói: “Mời ông nội uống trà ạ.” Trước mặt Ôn Hạc Đình, giọng cô thường bất giác ngọt hơn bình thường ba phần.
“À.” Chung Ánh đang nghiêng đầu, liền ngoảnh lại, cười giả lả: “Dựa theo vai vế, cháu phải gọi là ông cố giống Tiểu Viên chứ nhỉ?”
Ninh Tê khựng lại, trước giờ cô đều gọi như vậy, chẳng ai sửa miệng, Ôn Lĩnh Viễn không sửa, đến Ôn Đình Hạc cũng không.
Ôn Hạc Đình gạt đi: “Cũng đâu phải thân thích nhà họ Ôn, Tiểu Ninh muốn gọi thế nào thì gọi thế đó.”
Chung Ánh cười: “Ông nội đúng là thích nuông chiều trẻ nhỏ.”
Ôn Hạc Đình cười khà khà: “Thế cháu với A Viễn sớm sinh một đứa đi rồi ông chiều.”
Ninh Tê cảm thấy gượng gượng, sờ mũi một cái rồi lần lượt rót một vòng trà cho mọi người, sau đó định kéo Tiểu Viên vào phòng nghỉ chơi.
Ôn Lĩnh Viễn bất chợt hỏi: “Cháu không đăng ký nguyện vọng vào Nam Truyền à?” Anh đang nhìn màn hình trình chiếu, dòng chữ trên đó ghi “Chúc mừng Ninh Tê thi đỗ Đại học Truyền thông Sùng Thành.”
“Vâng, điểm thi các môn bắt buộc làm tốt hơn bình thường, cao hơn kỳ vọng ạ.” Ninh Tê bình thản đáp lời, mắt vẫn nhìn mặt đất, không nhìn anh.
Vì hoàn cảnh khá trang trọng nên Ôn Lĩnh Viễn mặc âu phục màu xám đậm không thắt cà vạt, trông không quá nghiêm túc nhưng cũng không quá tuỳ tiện.
Trên cổ tay áo gài một chiếc khuy măng sét màu bạc, lúc anh giơ tay lên thì phản xạ tia sáng. Một người anh tuấn, khí chất ôn hòa lại ngồi ở một nơi ồn ào lòe loẹt như này, chẳng hợp chút nào. Điều này giống như đang ủy khuất anh vậy, Ninh Tê chợt ước anh chẳng tới.
“Sùng Thành à?” Trì Tiểu Viên ngoảnh sang, “Chị cũng muốn đi Sùng Thành chơi.”
“Sau này chị có thể đến chỗ em mà.”
Quyết định đến Sùng Thành học đại học, một phần là do Tô Vũ Nùng lôi kéo, vì trước đấy cô nàng đã đăng ký vào Mỹ thuật Sùng Thành, còn phần khác là vì quyết tâm rời xa Ôn Lĩnh Viễn của cô.
Nam Thành quá gần, cô sợ mình cứ gặp chuyện lại tìm tới anh theo thói quen. Cô đã học được một từ, hiệu ứng đường ray, nếu như tìm Ôn Lĩnh Viễn giúp đỡ là lựa chọn giải quyết vấn đề tốt nhất rồi thì cô sẽ không muốn khám phá những lối đi khác nữa.
Chẳng cần thử thách bản thân. Cô biết mình không phải một người có nghị lực chống lại cám dỗ.
Bữa cơm diễn ra rất lâu. Ninh Tê hoàn thành xong nghĩa vụ của mình xong bèn kéo Tô Vũ Nùng đã ăn uống xong xuôi, trốn vào phòng nghỉ ngơi.
Buổi chiều Tô Dục Thanh còn có việc nên ăn xong cơm liền đi. Trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người bọn cô.
“Cô Chung Ánh kia xinh dã man.” Lúc ăn cơm chỉ nhìn qua mấy lần nhưng Tô Vũ Nùng có ấn tượng sâu sắc với Chung Ánh. Chưa từng gặp cô gái nào có thể mặc kiểu váy cơ bản mà toát ra khí chất dịu dàng như vậy, làm cô ấy không nhịn được mà muốn buôn chuyện hai câu.
Ninh Tê “ừ” một tiếng, ỉu xìu xìu nằm bò xuống mặt bàn.
“Cậu đừng biểu hiện như vậy.” Tô Vũ Nùng vội xoa xoa đầu cô nhưng không dám dùng sức, chỉ vuốt nhè nhẹ vì sợ làm hỏng kiểu tóc của cô, “Tớ sắp quên biến gã Diêu Chiêm Vân rồi mà cậu hãy còn canh cánh trong lòng chuyện của Ôn Lĩnh Viễn.”
Ninh Tê hơi nguôi giận, “Tớ sắp quên đến nơi rồi, cậu còn nhắc đến anh ấy hơn hai lần lận.”
Tô Vũ Nùng phá lên cười, “Thôi được rồi, khai giảng là ổn hết. Vào đại học cậu còn lo không có mấy anh đẹp trai trẻ khỏe hả?”
“Vốn dĩ tớ cảm thấy mình cũng từ bỏ kha khá rồi, nhưng hôm nay nhìn thấy anh ấy vẫn cảm thấy…. Cậu biết không, giờ tớ cầu cho anh ấy đến tuổi trung niên sẽ phát phì để tớ từ bỏ hoàn toàn.”
“…. Cậu tàn nhẫn ghê.”
“Là do anh ấy ép tớ mà!”
Lúc này, Chung Ánh đang đứng ngoài cửa phòng nghỉ, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Cô ta không cố ý nghe trộm.
Sau khi bữa cơm kết thúc, mọi người vốn định quay về Thanh Hạnh Đường nhưng lúc lên xe, Ôn Lĩnh Viễn mới nhận ra bức tranh chữ anh mang đến định tặng cho Ninh Tê lại để trên xe, quên không đưa.
Chung Ánh bảo Ôn Lĩnh Viễn lấy xe đang đỗ ở chỗ gửi xe, rồi dừng ở cửa khách sạn đợi cô. Cô ta đem tranh đi tặng sẽ nhanh hơn. Ngoài ra, cô ta cũng muốn nhân cơ hội biểu đạt chút thiện ý với Ninh Tê.
Chẳng ngờ được là lại nghe được cuộc đối thoại như này.
Cô thấy thật là châm biếm làm sao. Cái thứ trực giác này, nói thì không rõ ràng, nhưng lại chính xác đến đáng sợ.
Đợi qua một lúc, bên trong bắt đầu nói sang chuyện khác, Chung Ánh mới gõ cửa.
Nhìn thấy người đến, Ninh Tê thấy hơi ngạc nhiên.
Chung Ánh mỉm cười, chìa ra bức tranh chữ đã được bồi, “Hai hôm trước Lĩnh Viễn mới viết và bồi chữ xong, còn bảo là nợ cháu lâu vậy, lòng cũng áy náy.”
“Tôi có thể xem không?”
Chung Ánh gật đầu.
Cầm lấy trục tranh, Ninh Tê đặt lên bàn mở ra. Đường viền là lụa cẩm lăng màu xanh lam ngọc, trên giấy Tuyên Thành nét bút như rồng bay phượng múa đề “Xuân dạ yến đào lý viên tự” của Lý Bạch:
“Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ;
Quang âm giả, bách đại chi quá khách.
Nhi phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà?”
Chung Ánh cười: “Lĩnh Viễn bảo cháu phải quý trọng thời gian, chăm chỉ học hành, đừng hoài phí bốn năm đại học.”
Trước giờ Ninh Tê đều không thích bị người khác dạy đời. Cô thích ở cùng với Ôn Lĩnh Viễn vì anh không giảng giải mấy đạo lý đao to búa lớn, cứng nhắc với cô. Cô chẳng tin cái kiểu giọng điệu hủ lậu cũ rích là của Ôn Lĩnh Viễn, tám phần là do Chung Ánh tự mình truyền đạt.
Chung Ánh nhìn vào mắt cô, so với sự thăm dò uyển chuyển ban đầu, dường như có thêm mấy phần hàm ý thẳng thẳn khiến cô vô cùng khó hiểu.
Chung Ánh phải kiềm chế lắm mới khiến mình không sinh ác cảm lây sang món quà của Ôn Lĩnh Viễn. Đây là một bức tranh chữ đẹp, nó đáng được đối xử công bằng.
Ninh Tê mỉm cười, “Cho tôi gửi lời cảm ơn tới chú Ôn nhé.”
“Dì sẽ chuyển lời giùm cháu.” Chung Ánh cười đáp. Cô ta nhìn cô một chốc, có vẻ nhiệm vụ đến đây là xong, mà hoá ra lại chưa, “…hôm nay dì và Lĩnh Viễn đến đây chứng kiến khoảnh khắc quan trọng trong đời của cháu. Hy vọng vào thời khắc quan trọng sắp tới của dì và chú, cháu có thể đến chia vui.”
“Chắc không thể đồng ý với dì ngay được.” Ninh Tê cuộn trục tranh lại, lấy dây lụa buộc lại cẩn thận, “Tôi mới dự tính được kế hoạch một tuần, không nghĩ đến chuyện xa thế. Khi đó, tôi cũng chẳng biết mình sẽ ở chỗ nào nữa.”
“Vậy thì kết bạn WeChat nhé? Sau này cũng tiện liên lạc.” Chung Ánh cứ như chẳng mảy may nhận ra lời từ chối uyển chuyển của cô, thản nhiên mỉm cười nói.
Ninh Tê im lặng một lúc, cuối cùng vẫn rút điện thoại ra, tìm mã QR tài khoản Wechat.
Đợi Chung Ánh đi rồi, Tô Vũ Nùng ngẩn tò te nãy giờ mới mở lời, “……Cô ta sao có vẻ hùng hổ sấn sổ thế? Cậu trêu ghẹo gì cô ta à?”
“Hơn ba tháng trời tớ có qua Thanh Hạnh đường lần nào đâu, trêu chọc cô ta bằng niềm tin hả?” Chẳng hiểu nguyên cớ làm sao cả.
Tô Vũ Nùng đáp: “Tớ phát hiện ra, dù người có đẹp nhưng hành xử kỳ quặc thì cũng khiến người ta khó chịu… Có phải lập trường của tớ thay đổi hơi nhanh không? Rõ ràng vừa nãy tớ còn khen cô ta xong.”
“Tiểu Viên bảo lúc cô ta không có bộ dạng như vậy thì cũng rất đáng yêu. Trách bọn mình không có phúc hưởng thụ thôi.
Ninh Tê nằm bò trên sô pha, nghịch điện thoại trong tâm trạng nhạt nhẽo. Mùa hè nóng nực dài đằng đẵng khổ sở này cô hẵng còn phải chịu đựng nữa. Rõ ràng cô là một người thích hoài cổ, nhưng giờ lại đếm ngược thời gian chỉ chờ rời khỏi Nam Thành.
Chung Ánh quay trở lại xe, ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn, chẳng nói chẳng rằng.
Ôn Lĩnh Viễn nhận ra tâm trạng của cô có vẻ không tốt, cười hỏi: “Sao vậy?”
Chung Ánh lắc đầu, nhìn chếch đi, nở nụ cười miễn cưỡng, “Em không sao.”
Chung Ánh kéo tấm chắn nắng đằng trước xuống chắn ánh nắng chiếu thẳng vào, sau đó nghiêng người về phía sườn cửa xe, tựa đầu lên lưng ghế xe ô tô, rồi bảo với Ôn Lĩnh Viễn: “Em ngủ chút nhé.”
Ôn Lĩnh Viễn giơ tay chỉnh âm lượng đài.
Cả người Chung Ánh như bọc trong tâm trạng bực bội, cô ta muốn nói đừng ồn ào nữa nhưng cuối cùng lại lười nói ra.