Mùa xuân tháng ba, ngày nắng chầm chậm lấn át những ngày âm u.
Ngày này thời tiết ấm dần lên, bệnh nhân tới Thanh Hạnh Đường chẩn bệnh cũng nhiều hơn bình thường.
Ôn Lĩnh Viễn kê đơn thuốc cho bệnh nhân cuối cùng của ngày hôm nay, đưa cho bác sĩ thực tập đi bốc thuốc, còn mình thì đến phòng nghỉ, rót một cốc nước.
Trì Tiểu Viên đột ngột cầm điện thoại đi vào, giọng điệu hứng khởi: “Chú Ôn, cuối tuần tới cháu muốn xin nghỉ đi chơi!”
Trì Tiểu Viên làm ở đây, Ôn Lĩnh Viễn cũng không quản chặt, nhưng mà cô bé rất có kỷ luật, phạm vi giao thiệp cũng hẹp, vậy nên hơn nửa thời gian đi làm và tan làm cô bé đều chờ ở Thanh Hạnh Đường.
Ôn Lĩnh Viễn phê chuẩn nghỉ phép xong, cười hỏi: “Sao đột nhiên lại chịu đi chơi?”
“Idol của cháu muốn tổ chức sinh nhật ở Sùng Thành, cháu vừa mới hẹn với Tê Tê cùng đi xem.”
Ôn Lĩnh Viễn nhớ ra Tiểu Viên rất thích một minh tinh, mùa đông năm ngoái, lúc Ninh Tê còn thường tới Thanh Hạnh Đường tự học, hai đứa còn khúc kha khúc khích chuyện trò thông tin liên quan đến minh tinh nọ.
“Bao giờ cháu đi? Vé máy bay với khách sạn đã đặt chưa?”
“Chưa, cháu còn chưa mua vé đây này.” Trì Tiểu Viên ngồi bên cạnh anh, lướt tới lướt lui giao diện đặt vé, “Tê Tê muốn cháu đặt vé dãy trên với cậu ấy, nhưng mà vé hàng trên tận tệ lận……”
“Chẳng dễ gì mới đi dự sinh nhật một lần, cháu đặt vé dãy trên đi, chú cho cháu tiền.” Vừa nói anh vừa cầm điện thoại lên, chuyển cho Tiểu Viên tệ, “Còn thừa thì đặt khách sạn với vé máy bay luôn.”
Trì Tiểu Viên vui phơi phới nhận tiền chuyển khoản, còn gửi cho anh một emoji “Cảm ơn baba” nữa.
Ôn lĩnh Viễn: “……..” Rốt cuộc thì anh cũng không thể tiêu hóa nổi thứ văn hóa mạng cứ động cái lại gọi “baba” của đám thanh niên.
Sang tuần, những kiện hàng Trì Tiểu Viên mua trên mạng đều được giao đến, đây là trang phục cô chuẩn bị để tham dự lễ sinh nhật.
Sinh nhật của thần tượng nhỏ tổ chức vào tối thứ bảy, sáng sớm cô xuất phát từ Nam Thành tới đó là dư dả thời gian.
Sáng thứ bảy, Trì Tiểu Viên dậy từ sớm, kéo chiếc vali bé, chuẩn bị đi Thanh Hạnh Đường chào Ôn Lĩnh Viễn một tiếng rồi mới đi.
Ôn Lĩnh Viễn đã rời giường, còn ăn mặc chỉnh tề, trông dáng vẻ như sắp ra ngoài, nhìn thấy cô ấy liền bảo: “Chú cũng đến Sùng Thành một chuyến, cháu đi cùng chú luôn đi.”
Tiểu Viên ngớ người: “……Dạ?”
Ôn Lĩnh Viễn vừa xem lịch trực ban trong phòng nghỉ nhân viên, vừa giải thích với cô: “Ông nội nhờ người đem về ít sách y học cổ, bảo chú qua đó lấy, tiện thể mời người ta ăn bữa cơm.”
Không cần bôn ba tất tưởi chuyển tuyến, Tiểu Viên cầu còn không được, thậm chí còn vui mừng vì mình mua vé tàu cao tốc, hoàn trả vé cũng không bị tổn thất nhiều.
Xe đi trên đường cao quốc lộ cao tốc, Trì Tiểu Viên nhớ ra phải nói với Ninh Tê lộ trình mới của mình.
Kết quả còn chưa gõ chữ xong đã “ding” một tiếng, Ninh Tê ở bên kia gửi tới một tin nhắn thoại.
Trì Tiểu Viên mở ra nghe, Ninh Tê nói: “Tiểu Viên, Tiểu Viên, sáng nay em có việc, phải giúp người ta chụp bộ ảnh. Em gửi lộ trình chỉ dẫn đường sau khi xuống tàu cao tốc cho chị, hoặc không thì chị bắt xe đến thẳng đây rồi em giúp chị thanh toán. Khi nào tới thì chị gọi cho em, nếu em vẫn chưa xong việc thì cậu đi thẳng tới trường lấy chìa khóa nhà em rồi về nghỉ ngơi trước nhé.”
Trì Tiểu Viên xóa đoạn chat đang gõ dở trong khung hội thoại, gửi một câu [Oki nha.]
Ninh Tê gửi cho cô một ảnh chụp màn hình bản đồ APP chỉ dẫn lộ tuyến công cộng, lại gửi thêm mấy cái emoji khóc lóc: [Xin lỗi chị, em không thể đến trạm tàu cao tốc đón chị được.]
Tiểu Viên bảo không sao, Ninh Tê đáp lại: [Thế em đi làm việc trước nhé, nếu có chuyện gì thì chị gọi điện cho em nhé.]
Âm thanh phát qua loa ngoài nên Ôn Lĩnh Viễn cũng nghe được, hỏi cô ấy: “Cháu không ở khách sạn à?”
“Tê Tê có thuê một căn hộ ở ngoài trường học, bảo cháu đến ở cùng cậu ý.”
Không ngồi tàu cao tốc, không cần xếp hàng kiểm tra an ninh với đợi xe, lái xe tới Sùng Thành, cũng không mất nhiều thời gian hơn so với đi tàu cao tốc.
Lúc tới Sùng Thành đã giờ trưa, Trì Tiểu Viên gọi cho Ninh Tê, biết cô ấy vẫn chụp ảnh trong trường liền bảo Ôn Lĩnh Viễn lái xe vào.
Khuôn viên trường đại học Truyền thông Sùng Thành rất nhỏ, trong rừng cây cạnh con đường đi bộ nhỏ, vài cây hoa đào đã nở hoa, nhìn từ phía xa trông như lớp lớp tầng mây phấn hồng đang trôi nổi bồng bềnh.
Địa điểm chụp ảnh của Ninh Tê ở tòa thư viện cũ của trường, tìm một bạn học hỏi đường xong, thuận chân đi tới đó xem.
Xa xa một tòa kiến trúc màu trắng theo kiểu Palladio thấp thoáng giữa màu xanh của cây áo cộc và cây sồi trắng. Kiến trúc kiểu Âu giao hòa giữa phong cách nghệ thuật phục hưng và nghệ thuật mỹ học đối xứng hiện đại, vậy nên không tạo cảm giác đột ngột.
Không có gì phải nghi ngờ, đây nhất định là chốn đắc địa để chụp ảnh.
Tiến lại gần hơn, có thể thấy Ninh Tê ở xa xa.
Lúc này Trì Tiểu Viên mới nhận ra bản thân đã hiểu lầm, cậu ấy không “chụp ảnh” dưới thân phận nhiếp ảnh gia mà hóa ra là làm mẫu ảnh.
Có lẽ chủ đề buổi chụp liên quan đến lễ phục váy cưới phong cách nhẹ nhàng nên Ninh Tên mặc một bộ váy cưới màu trắng, trên tay cầm một bó hoa cưới có ba màu hồng phấn, xanh lá nhạt và màu trắng. Cô cúi đầu thả bước đi trên thảm cỏ mướt một màu xanh mới dưới gốc cây áo cộc, chiếc váy sa xòe lay động theo từng động tác, mềm mại uyển chuyển như đang kéo một tầng sương mây. Ánh mặt trời xuyên qua lớp lá, vừa vặn rơi xuống người cô tạo nên một sự giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối.
Không có ai bảo cô phải dừng lại tạo dáng, có lẽ họ muốn bắt được những thần thái tự nhiên nhất, cũng như sự hài hòa về mặt ánh sáng lẫn bóng tối.
Chỉ có tiếng tách tách của màn trập máy ảnh.
Ôn Lĩnh Viễn ngẩn ngơ.
Anh không dám khẳng định đó là Ninh Tê ngay từ ánh nhìn đầu tiên, tận đến lúc cô đi từ đầu bãi cỏ này sang đầu bên kia để tìm ra phạm vi lấy góc chụp, ngừng lại một lát, cô quay đầu cười: “Được rồi phải không!”
Cô cười lên, anh mới nhận ra, quả thật là cô.
Nhiếp ảnh gia cười đáp: “Muốn đi để chụp thêm lượt nữa không?”
“Còn đi nữa thì em chẳng đi đường được mất!”
“Rồi rồi, đùa em chút. Xong rồi đây, em ra đứng dưới gốc cây đằng kia, anh chụp mấy cảnh đặc tả rồi bọn mình nghỉ!”
Nghe được câu này, Trì Tiểu Viên và Ôn Lĩnh Viễn đều ngầm hiểu không đi qua làm phiền.
Trì Tiểu Viên móc điện thoại ra, muốn chụp cho cô ấy một tấm nhưng khi phóng to lên, chất lượng ảnh chẳng ra sao cả thì đành từ bỏ, không kìm lòng được mà thốt ra một câu cảm thán: “Tê Tê xinh quá đi.”
Phải, cô lúc nào cũng vậy, dù mặc gì lên người cũng đều đẹp mắt. Ôn Lĩnh Viễn nhớ lại Ninh Tê hồi đầu anh gặp mặt, chỉ mặc áo hoodie dáng rộng với quần bò, đi đôi giày vải bố không sạch lắm, loay hoay không biết làm sao định vị vị trí bản thân.
“Tốt! Được rồi! Vất vả cho em rồi!”
Lập tức có người bước tới, đưa cho Ninh Tê nước khoáng. Ninh Tê bỏ đóa hoa trên tay ra, nhận lấy chai nước, vặn mở, thả lỏng cơ thể uống nước. Lúc ngước nhìn lên, cô sặc luôn ngụm nước.
Chẳng biết Trì Tiểu Viên đã đến từ bao giờ, càng không biết, tại sao đứng bên cạnh cô ấy lại là….. Ôn Lĩnh Viễn?
Khi đó hạ quyết tâm rời non lấp bể, nhất định sau khi vạch ra kế sách kháng chiến chu toàn, cô sẽ liên lạc với Ôn Lĩnh Viễn, dụ anh từng bước từng bước cắn mồi câu.
Sau đó cô do dự rốt cuộc phải thực hiện kế hoạch như thế nào, tần ngần để mặc thời gian cứ trôi đi từng ngày, sự thôi thúc gọi điện cho anh cũng mất dần đi, trở thành nỗi bổi hổi chẳng biết làm sao. Cũng đúng vào cái lúc chẳng có phương châm cương lĩnh hành động gì thì Ôn Lĩnh Viễn lại đột nhiên tới.
Chẳng khác nào đem cái đầu có mỗi chữ abandon đi thi tiếng Anh cấp vậy.
Trì Tiểu Viên vẫy tay chào cô.
Cô khục khặc ho mấy tiếng, lại vội vã cầm điện thoại đặt cạnh hông lên, nhìn hai người họ bước về phía mình, đầu óc loạn cào cào. Bên này nghĩ may là mình bây giờ mặc đồ rất đẹp, bên kia lại nghĩ, để trông ăn ảnh hơn mà cô hóa trang hơi đậm, trong tình huống bình thường có phải trông mặt không tự nhiên không.
……Vì cớ gì mà Trì Tiểu Viên không bảo cô là Ôn Lĩnh Viễn cũng tới chứ!
Nhóm trợ lý bắt đầu thu dọn máy móc, thiết bị, quần áo trên người Ninh Tê cũng cần trả lại họ, thế nên cô chỉ chào hỏi đơn giản qua loa, không đứng hàn huyên với hai người. Cầm theo túi quần áo của mình, rồi đi vào nhà vệ sinh.
Cô gỡ bỏ kiểu tóc tạo kiểu hợp với phục trang, sau đó tùy tiện búi lên thành một búi, thay quần áo của mình, áo phông trắng thuần với quần bò, khoác bên ngoài là áo len cardigan màu tím nhạt.
Trả quần áo xong rồi chào tạm biệt nhiết ảnh gia quay chụp ngày hôm nay cùng nhân viên công tác, Ninh Tê mới lại hỏi han Trì Tiểu Viên và Ôn Lĩnh Viễn, “Hai người có đói không? Đi cất hành lý trước rồi tất cả cùng đi ăn nhé?”
Dẫn hai người ra ngoài trường, Ninh Tê hỏi: “Chú Ôn….. đặc biệt lái xe chở chị tới hả?”
“Đâu có đâu, chú ấy tới Sùng Thành có chút việc, tiện thể chị đi ké xe luôn.”
“Chị bảo với em là chị đi tàu cao tốc mà.”
“Hôm nay sáng sớm nhất thời thay đổi kế hoạch, không kịp nói với em.”
“Thế chị bảo chiều mai phải quay về……”
Trì Tiểu Viên cười hớn hở: “Yên tâm yên tâm, chú Ôn bảo sẽ đợi chị rồi, ngày mai có thể chơi với em.”
Ninh Tê thật sự không thể nhịn nổi, cô cảm giác mình cần phải nhìn Ôn Lĩnh Viễn một cái, thế là mỉm cười, quay đầu hỏi: “Lái……”
Căn bản không ngờ là Ôn Lĩnh Viễn cũng đang chăm chú nhìn cô, thế là lần đối mắt này như thể cô tự chui đầu vào lưới vậy.
Cô lại bắt đầu lo lắng mình có trang điểm đậm quá không, không để anh kịp nhìn cho kỹ, ngay lập tức liền hốt hốt hoảng hoảng dời mắt nhìn chỗ khác, gượng gạo gợi lại nghi vấn vừa nãy của mình, “Chú lái xe mất mấy tiếng? Đi đường có mệt không ạ?”
Ôn Lĩnh Viễn mỉm cười đáp: “Vẫn ổn.”
Giọng anh ấm áp, nhưng âm sắc không mềm nhẹ như bông mà vừa trong lại vang.
Trì Tiểu Viên lại quan tâm tới bộ ảnh cô chụp ban nãy, “Đấy là chụp chân dung hả?”
“Câu lạc bộ của em có một đàn anh, làm nhiếp ảnh gia chính cho một studio online. Bọn họ có một người mẫu nhưng trong nhà có việc, tối hôm qua đã về quê rồi, buổi hẹn chụp hôm nay không tìm được người phù hợp, lại không đổi được thời gian, bèn kéo em tới thay thế tạm thời….” Đang nói cô ngừng một chút, “Em chợt nhớ ra, hay là mai em chụp ảnh cho chị nhé?”
“Nhưng chị không ăn ảnh.”
“Em sẽ phụ trách chụp cho chị thật đẹp.”
Cô nói vậy làm Trì Tiểu Viên âm thầm mong chờ, “Vậy ảnh của chị em đừng đăng lên Weibo nhé.”
“Có thể đăng lên WeChat không?”
“WeChat thì được.”
Chỗ ở của Ninh Tê rất gần, sau khi lên xe Ôn Lĩnh Viễn ở cổng trường, ngồi chưa đến năm phút đã đến nơi.
Cô đã chẳng còn nhớ lần cuối cùng cô lên chiếc xe này là khi nào, trong xe vẫn là mùi hương quen thuộc đó, một mùi hương sạch sẽ.
Xe dừng trước tiểu khu, Ôn Lĩnh Viễn nhấc hành lý của Trì Tiểu Viên từ cốp sau ra, “Nếu không xách nổi thì gọi chú, chú ở trong xe đợi hai đứa.”
Ninh Tê vội bảo: “Chú lên tầng chờ đi, tôi phải tẩy trang, chắc khá là mất thời gian đấy.”
Ninh Tê đeo trên lưng chiếc balo nhỏ màu đen, bên trong son môi, thẻ chung cư, thẻ sinh viên đều ném chung một chỗ, cô lần mò một lúc mới tìm thấy chìa khóa.
Còn may là cô không lười biếng, hôm qua đã gọi dì giúp việc đến dọn dẹp vệ sinh, không thì cô chắc không dám để Ôn Lĩnh Viễn vào nhà.
Cô nhớ trước kia có mua đôi dép đi trong nhà kiểu nam còn chưa vứt đi, lục trong tủ quả nhiên vẫn còn, bèn lấy ra để Ôn Lĩnh Viễn đi, Tiểu Viên thì đi đôi cô mua cho Tô Vũ Nùng.
“Hai người ngồi đây nhé, tôi đi tẩy trang, mấy chị ấy dán mi cho tôi dài quá……” Chẳng kịp bỏ cặp xuống, đã chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Ôn Lĩnh Viễn ngồi xuống ghế sô pha màu nâu sẫm, bất luận là màu sắc hay cảm giác khi ngồi đều giống với chiếc anh đặt ở tầng hai của Thanh Hạnh Đường, vì thế lúc ngồi, anh thoáng có phần mơ hồ.
Kế đó, anh nhìn khắp phòng một lượt, cảm giác đó xuất hiện càng nhiều, màu sắc bàn trà, chất liệu kệ để đồ, hình dáng bàn ăn……..
Nhà tắm vọng ra tiếng của Ninh Tê: “Tiểu Viên, trong tủ lạnh có đồ uống, chị tự lấy đi, giúp em lấy cho chú Ôn một chai nhé.”
Tiểu Viên dài giọng đáp lại “Được”.
Trì Tiểu Viên vào phòng bếp, mở tủ lạnh, hỏi Ôn Lĩnh Viễn: “Nước lọc, nước chanh tươi với nước “Nhà béo vui vẻ”, chú Ôn chú muốn uống loại nào?”
“Chú uống nước lọc được rồi.”
Trì Tiểu Viên lấy cho mình một chai Thấm Ninh, lúc đưa cho Ôn Lĩnh Viễn, cô cúi nhìn dưới bàn trà, “…..Í? Tấm thảm này giống với kiểu ở tầng hai nhà chú à?”
Ôn Lĩnh Viễn liếc mắt nhìn xuống.
Mười phút sau, Ninh Tê đã tẩy trang xong.
Tiểu Viên thấy cô đi ra vội nói: “Chị mượn nhà vệ sinh một lát!”
Ninh Tê hẵng chưa chuẩn bị tốt tâm lý ngồi đơn độc với Ôn Lĩnh Viễn, sau khi Trì Tiểu Viên đóng cửa nhà vệ sinh, cô đứng ở chỗ ngoặt một lúc mới bước ra.
Ôn Lĩnh Viên không ngồi trên sô pha mà đứng trước kệ để đồ.
Anh mặc bộ đồ trắng, áo khoác len rộng màu ghi sáng. Chất vải mềm mỏng khiến anh trông có vẻ cũng hiền hòa hơn, dễ gần hơn.
Hiếm có khi Ninh Tê ngắm ngũ quan anh tuấn của anh nhiều hơn hai lần. Nhưng rồi cô cảm giác máu nóng dồn hết lên má, không tài nào dùng não để nghĩ nữa.
Vì cái anh đang nhìn chính là bức tranh nhỏ anh tặng cô, bức tranh được bày ở giữa kệ để đồ, còn là vị trí bắt mắt nhất.